Vũ Hiểu Châu sảng khoái thức giấc sau một đêm mây mưa cùng chồng, chợt nhớ về chuyện đêm qua, khuôn mặt của cô ửng đỏ không giấu được sự ngại ngùng, cũng may không có Chử Liên Dĩnh, nếu không cô chẳng biết cư xử thế nào.
Giơ bàn tay lên không trung, nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón áp út mà trên môi nở nụ cười rạng rỡ, đẹp hơn cả ánh bình minh. Thật ra, từ sau ngày kết hôn cô đã tháo chiếc nhẫn cưới không đeo, lúc bà Vũ hỏi đến thì cô bảo cất giữ làm kỷ niệm cho qua chuyện, nhưng chẳng biết điều gì xui khiến, khiến cô đeo chiếc nhẫn anh tặng hôm sinh nhật 24/24.
Thu lại cánh tay của mình, Vũ Hiểu Châu ngồi dậy, cơn đau ở dưới hạ thân làm cô nhăn mặt, lầm bầm trong miệng:
“ Hết xin xỏ lần này đến lần khác, làm mệt muốn chết luôn vậy á. ”
Ngó nghiêng xung quanh, Hiểu Châu vừa muốn trốn tránh, nhưng cũng vừa nhớ nhung ai đó, xụ mặt lên tiếng:
“ Đúng là vô tâm thật mà! ”
Lúc này, Vũ Hiểu Châu lại nghĩ đến chuyện công việc của Chử Liên Dĩnh. Như mẹ cô bảo vậy “ Đàn ông xa vợ lâu ngày sẽ động lòng với người phụ nữ khác ”, huống hồ gì xuất hiện cái tên Trương Hạ Ly làm cô bất an vô cùng, sao có thể yên tâm để anh một mình ở đây.
Cũng không phải chưa từng nói qua, nhưng anh cực kỳ cố chấp với chức vụ giám đốc ở Trịnh Thị. Lần này, cô phải làm căng một trận, nếu anh không nghỉ việc thì cô... thì cô...giận anh bỏ về thành phố B, mãi mãi không sang.
“ Đúng! Phải xem Trương Hạ Ly đó quan trọng hay mình quan trọng! ”
Hùng hồn xuống giường, nhưng vừa cử động thì cơn đau kéo đến, rít lấy một hơi cố gắng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Lúc Hiểu Châu đi ra, trên người của cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của Chử Liên Dĩnh. Không phải cô không còn quần áo để mặc, là vì trong phim cô xem, nữ chính hay mặc áo sơ mi của nam chính, nên cô muốn thử một lần xem cảm giác ra sao, nhưng cũng không tệ lắm, vừa thoải mái lại có gì đó rất thích thú.
Vốn dĩ định đi ra ngoài xem Chử Liên Dĩnh có làm bữa sáng cho mình hay không, nhưng điện thoại của cô ở trong túi xách được đặt trên bàn reo lên.
Đột nhiên cô e thẹn, cắn môi bước đến, lấy điện thoại trong túi xách cầm lên, hít một hơi thật sâu mới dám nghe máy:
“ Alo. “
Giọng nói của Hiểu Châu nhỏ đến mức người đàn ông bên kia muốn không nghe được. Đổi lại với sự đáng yêu đó là sự cưng chiều, quan tâm dành cho cô:
[ “ Em ăn sáng chưa? ” ]
“ Vẫn chưa! ”
[“ Anh đã chuẩn bị bữa sáng để trên bàn, em ăn đi. À... anh sẽ cố gắng thu xếp công việc trong hai ngày, sau đó chúng ta đi du lịch được không? ” ]
Đêm qua Chử Liên Dĩnh đã lên kế hoạch xong rồi, anh và cô kết hôn nhưng chưa đi hưởng tuần trăng mật, lợi dụng lúc tình cảm của cả hai đang phát triển rất tốt, đi trăng mật về biết đâu anh được làm ba luôn thì sao.
Lúc đó, Trịnh Hạc Văn đuổi theo anh mỏi chân cũng không kịp... ha!
Thấy Hiểu Châu im lặng, anh dùng giọng điệu năn nỉ lên tiếng:
[ “ Được không? ” ]
“ Em còn công việc nữa. ”
[ “ Tập đoàn nhà mình mà. Khi nào về, anh làm phụ em, nha~. ” ]
Trời ơi, cái giọng điệu gì cơ chứ?
Chử Liên Dĩnh nhất quyết không bỏ cuộc, gần 19 năm qua anh không từ bỏ hy vọng thì chỉ có hơn 19 giây đã là gì với anh.
Hiểu Châu cắn cắn môi đấu tranh, bị mật ngọt của anh làm cho say đắm, lên tiếng:
“ Chỉ đi một tuần thôi đó. ”
[ “ Được! Vậy em muốn đi đâu, để anh chuẩn bị trước. ” ]
“ Chưa nghĩ ra... ”
[ “ Vậy em ăn sáng đi, từ từ suy nghĩ, lát anh về, tạm biệt! ” ]
“ Tạm biệt! ”
Vũ Hiểu Châu tắt điện thoại, ngồi xuống giường tận hưởng sự hạnh phúc đắm trong tim, đôi môi chúm chím nở rộ ra nụ cười tươi tắn.
•Reng reng reng
Chuông điện thoại của cô tiếp tục reo lên, ban đầu cô nghĩ là anh, nhưng khi nhìn vào màn hình thì lập tức cau mày, thay đổi giọng nói lên tiếng:
“ Tôi nghe đây... ”
...----------------...
Hai ngày sau...
Chiếc xe Mercedes màu đen ngang nhiên lái vào tập đoàn Vũ Thị, người đàn ông bước xuống đi thẳng vào bên trong, vô cùng nôn nao được gặp vợ.
9 giờ tối nay, Chử Liên Dĩnh vừa xuống máy bay đã vội vàng lái xe đến Vũ gia tạo sự bất ngờ cho vợ, nhưng bà Vũ bảo Vũ Hiểu Châu ngủ lại tập đoàn để giải quyết công việc, khi nãy cô có gọi về thông báo cho bà đừng chờ.
Hôm đó, vợ anh đột nhiên quay xe, trở về thành phố B ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý. Làm hại hai đêm nay anh phải ngủ một mình, còn chuyến đi hưởng tuần trăng mật cô hẹn lại sau khi giải quyết xong công việc.
Tuy có chút ấm ức, nhưng vì cô thực sự bận công việc nên thôi.
Thang máy mở ra, Chử Liên Dĩnh sải bước về hướng phòng làm việc của Vũ Hiểu Châu, thoải mái tự ý mở cửa mà chẳng cần gõ cửa xin phép.
Thế nhưng, trước mắt của anh là hình ảnh gì đây?
Bên trong, chỉ có vọn vẹn hai người là Vũ Hiểu Châu và Lý Hiển, không có bóng dáng của người thứ ba tồn tại.
Đập vào mắt anh là cảnh tượng Lý Hiển đang bế Hiểu Châu trên tay bước về hướng phòng nghỉ, và cô cũng không có một động tác vùng vẫy, phản ứng, như bằng lòng cùng với anh ta...
“ Hai người đang làm gì vậy? ”
Chử Liên Dĩnh vẫn rất bình tĩnh mà không giận dữ xông vào, giọng nói uy lực đầy trọng lượng làm cho người con gái trên tay của Lý Hiển thức giấc, cũng vừa vặn đôi môi của cô bị ai đó chiếm lấy đột ngột.
“ Ưm... ”
Tấm lưng của Lý Hiển to rộng, Vũ Hiểu Châu lại ngủ say vùi mặt vào ngực anh ta. Thế nên, người đứng đằng sau sẽ không nhận ra cô đang ngủ, ngược lại chính sự vùng vẫy khi bất ngờ thức giấc càng khiến Chử Liên Dĩnh hiểu lầm càng sâu.
“ Bỏ... ứm... ”
• Chát...
Vũ Hiểu Châu vung tay tát thẳng vào bên mặt của Lý Hiển, nhưng anh ta không hề từ bỏ bởi vốn dĩ cố tình làm vậy, chia rẻ anh và cô.
Mấy hôm trước nhận được thông tin Hiểu Châu nghỉ làm để sang thành phố D, anh ta đã rất bực tức trong người.
Lúc đầu Lý Hiển thực sự quan tâm, bế cô vào phòng nghỉ nghỉ ngơi khi thấy cô ngủ gục trên ghế sofa, nhưng trùng hợp Chử Liên Dĩnh mở cửa bước vào, thế nên cơ hội hiếm có lần này sao có thể dễ dàng bỏ qua.
• Chát..
Khi hai chân của Vũ Hiểu Châu chạm đất, cô lập tức vung tay tát thêm vào bên mặt của Lý Hiển. Nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cánh cửa, vội vàng chạy tới giải thích:
“ Liên Dĩnh, anh đừng hiểu lầm, là do... ”
“ Đây mới chính là lý do em gấp gáp trở về sao? ”
Vũ Hiểu Châu chưa kịp trả lời, Lý Hiển cũng đã bước tới, thái độ thách thức, nhếch mép chọc tức:
“ Tôi đã bảo rồi, anh mãi mãi không có được Hiểu Châu! Cô ấy là của tôi! ”
Nghe vậy, Vũ Hiểu Châu quay sang anh ta, dùng sức hét lên:
“ Lý Hiển, anh im miệng ngay! ”
Dưới sự chọc tức và thách thức của Lý Hiển, Chử Liên Dĩnh nóng tính sấn tới nắm lấy cổ áo sơ mi của anh ta, cuộn tròn bàn tay giơ lên định đấm vào mặt cho thỏa cơn giận, nhưng... anh hừ lạnh lên một tiếng, xô đẩy Lý Hiển ra xa.
” Đánh cậu chỉ bẩn tay tôi! ”
Nói xong, Chử Liên Dĩnh nhìn qua Hiểu Châu nhếch môi cười lạnh, quay lưng bỏ đi.
“ Liên Dĩnh, Liên Dĩnh... "
Vũ Hiểu Châu vừa gọi, vừa đuổi theo người đàn ông đang đi nhanh như một cơn gió. Thang máy vô tình khép lại chỉ có một mình Chử Liên Dĩnh bên trong, cô lập tức nhấn nút thang máy bên cạnh.
Cánh cửa thang máy bên đây mở ra thì cánh cửa thang máy bên kia cũng mở, cách nhau tầm nửa phút. Vũ Hiểu Châu ra sức chạy đi, níu lấy bàn tay của Chử Liên Dĩnh giữ lại khi anh đã bước ra tới xe, lên tiếng minh oan bảo vệ sự trong sạch của bản thân:
“ Liên Dĩnh, sự thật hoàn toàn không giống như hình ảnh anh nhìn thấy đâu. Em cùng với Thư Mai và anh ta bàn công việc. Do em mệt quá nên ngủ quên, sau đó anh ta lợi dụng em, em không hề... ”
“ Ngủ quên, vậy quên luôn mình đã có chồng rồi sao?Hừ! ”
Vũ Hiểu Châu tức đến muốn khóc, liên tục lắc đầu chối bỏ:
“ Không có, em không có mà! ”
Chử Liên Dĩnh nhếch mép cười khẩy, không tin Hiểu Châu dù nửa lời. Thái độ đó làm cho cô bắt đầu nổi giận đùng đùng, bởi vốn dĩ là một người cực kỳ tính nóng, lại được ông bà và ba mẹ cưng chiều từ nhỏ nên đăm ra kêu căng, kênh kiệu.
Hắt mạnh bàn tay của anh ra, lớn giọng:
“ Những gì tôi nói đều là sự thật, anh muốn tin hay không thì tùy, tôi mệt lắm rồi! Anh nên nhớ, giữa chúng ta đã có thỏa thuận, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, dù đây là thật sự tôi cũng không hề có lỗi với anh. ”
Chử Liên Dĩnh chết lặng sau câu nói vô tình của Vũ Hiểu Châu. Anh cứ nghĩ sau đêm ân ái đó, mối quan hệ của cả hai đã khác, đã là vợ chồng thật sự, sự thỏa thuận hai năm ly hôn đã bị lửa tình đêm đó thiêu đốt, nhưng nào ngờ nó vẫn còn tồn tại trong lòng cô.
Chắc do vậy, nên cô muốn phóng túng với ai cũng được...
“ Vậy cho tôi xin lỗi vì đã làm phiền, phá hoại giây phút hạnh phúc của hai người. ”
“ Anh...! ”
Vũ Hiểu Châu tức điên, mất kiểm soát tiếp tục lên tiếng:
“ Đàn ông nhà họ Chử của anh thì đàng hoàng lắm sao? Ba anh ngoại tình nên mới sinh ra anh, Chử Triết Hoàng cũng ngoại tình bị Lục Y Giang bắt được tại trận, còn Chử Triết Hạo thì thay bạn gái như thay áo. Còn anh cũng không ngoại lệ, anh cho rằng mình tử tế lắm à? Anh có dám chắc, anh và Trương Hạ Ly đó trước giờ không có gì mờ ám với nhau không?
- Nếu không nhờ Vũ Thị và Nam Cung Thị, Chử Thị của anh có được những hợp đồng lớn không? Chẳng những vậy, nếu không nhờ tôi, anh được ngồi vào chiếc ghế phó tổng chắc?
- Anh nghĩ tôi ngu đến mức chẳng hay biết những chuyện anh đã làm à? Ngày hôm đó chính anh là người kêu phóng viên đến, mục đích cuối cùng là để kết hôn với tôi. Tôi không muốn nhắc lại hay truy cứu vì đêm đó tôi bị trúng thuốc, một phần là do tôi lơ là nên tôi chịu. ”
Đổi lại với những câu nói của Vũ Hiểu Châu là nụ cười nhạt nhòa, tuyệt vọng của Chử Liên Dĩnh, anh nóng tính trả lời:
“ Được, tôi nhận hết, nhận tất cả... Phải, nếu không có em chắc tôi sẽ thành thằng ăn mày, nhưng mà tôi chấp nhận làm thằng ăn mày chứ không muốn nghe em khinh thường, sỉ nhục. Em là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nên chỉ xứng đáng với Phó Thành Quân mà thôi. Danh xưng con rể Vũ gia tôi không dám nhận nữa, căn bản tôi không xứng để nhận. ”
Chử Liên Dĩnh nói xong liền mở cánh cửa xe, lập tức ngồi vào bên trong ghế lái, khởi động chiếc xe nhanh chóng lái đi, rời khỏi tập đoàn Vũ Thị.
Vũ Hiểu Châu đứng đó nhìn theo, dường như cơn nóng trong lòng giảm bớt sau khi nghe câu nói ý nghĩa như muốn kết thúc cuộc hôn nhân của Chử Liên Dĩnh.
“ Mình vừa nói gì vậy... ”
Giọt lệ của sự hối hận rơi xuống khuôn mặt, lúc này, người đáng trách nhất là Lý Hiển bước lại, lên tiếng:
“ Hiểu Châu...
“ Lý Hiển, sự khốn nạn của anh đã chạm tới cực điểm. Từ nay trở về sau, tôi và anh không còn anh em bạn bè gì nữa cả. ”
“ Em và anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa? ”
“ Tôi kinh tởm con người của anh quá, Lý Hiển! ”
•••
Chử Liên Dĩnh chẳng biết mình đã lái xe đi đâu, về đâu. Khi nãy nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên đường, anh vào mua một chai rượu, gấp đến mức vừa lái vừa uống để vơi đi cơn sầu trong lòng, muốn dùng nó quên đi người con gái vô cùng nhẫn tâm mang tên Vũ Hiểu Châu.
Két...
Chiếc xe đột ngột dừng lại trên đường khuya thanh vắng, Chử Liên Dĩnh mở cửa cầm chai rượu đang uống dỡ bước xuống, sau đó vòng ra phía sau mở cốp, bên trong có chứa một chiếc vali.
Anh vội vàng mở ngăn kéo, lấy ra chiếc hộp gỗ bóng loáng đẹp mắt hình chữ nhật nâng niu trên tay.
Cầm chai rượu đưa lên miệng uống ừng ực, sau đó khụy người ngồi bệch xuống đường, để lưng dựa vào chiếc xe.
Đặt chai rượu xuống nền, Chử Liên Dĩnh đưa tay mở chiếc hộp gỗ, bên trong có một con búp bê dễ thương đang nằm ngay ngắn, bao nhiêu năm nó vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu.
Nước mắt đàn ông rơi xuống khuôn mặt đang rất đau khổ vì lụy tình, anh chậm rãi sờ vào con búp bê của một người con gái đã tặng anh cách đây gần 19 năm về trước.
Ký ức ùa về, trong đầu vang lên giọng nói trong trẻo của người con gái năm xưa anh gặp ở công viên:
[ Em cho anh, chơi với nó sẽ không còn buồn nữa. ]
“ Không! Càng chơi với nó, anh càng buồn! ”
Hự...
Chử Liên Dĩnh khóc lên thành tiếng, bởi một phần vì có rượu nên anh không thể kiềm nén được cảm xúc chân thật của tiếng lòng mình.
Chỉ một khoảnh khắc người con gái ấy trao cho chàng trai một món quà, một nụ cười và một ánh mắt đã khiến chàng trai đắm say đem lòng tương tư sâu nặng, trái tim thổn thức ngày đêm không yên, chỉ mong một ngày khi đã trưởng thành và sự nghiệp rỡ ràng sánh ngang với người con gái ấy, để thổ lộ rằng trái tim này đã thuộc về cô ngay từ những giây phút đầu tiên gặp mặt.
Nhưng, chàng trai đó luôn mặc cảm về thân phận mình, chỉ biết đứng phía sau mà nhìn cô gái ấy...
Và rồi, sự sắp đặt của định mệnh đã khiến cả hai thuộc về nhau, nhưng cũng chia xa...
Mấy ai cảm nhận, mấy ai hiểu thấu lòng này...?