Nghe được âm thanh quản gia quay đầu nhìn thấy một đám người như vậy liền hoảng sợ, còn định đưa tay với lấy điện thoại báo cảnh sát.
"Các người là ai? Có tin tôi báo cảnh sát kiện các người xâm phạm gia cư bất hợp pháp?"
"Ông thử xem.
Nên đặt sẵn luôn quan tài trước khi hành động".
Một tên đàn em nói.
"Các người...."
"Được rồi bác, không có gì đâu đừng lo.
Bác cứ chăm sóc cho cậu ấy đi".
Cậu lên tiếng an ủi bác quản gia rồi đi đến trước mắt hắn.
"Về rồi nói".
Đồng thời cũng nắm tay hắn rời khỏi.
Biết rõ lúc này là cậu sai nên hẳn là không nên làm càng, cứ nương theo hắn rồi giải thích may là còn ổn.
Dọc đường đi cậu cũng không nói gì, chỉ im lặng quan sát thái độ của hắn.
Nhìn không mấy giận dữ, lát sau thì nắm chặt tay cậu.
"Xin lỗi.
Đáng lẽ không nên gạt anh".
"Biết sao còn làm".
"Sợ anh hiểu lầm".
Về đến nhà, hắn dắt cậu lên phòng làm chuyện cần làm.
Cậu cũng không phản kháng, phối hợp với hắn rồi cả hai ôm nhau ngủ tới sáng.
Như thường lệ, hắn thức trước cậu.
Nhìn cậu hồi lâu, bản thân tự nghĩ cậu có phải là đang trách hắn.
Cách tốt nhất bây giờ chắc là nên dọn vật cản đường càng sớm càng tốt thì cả hai mới có thể thoải mái, hắn cũng không buộc cậu quá chặt.
"Sao vậy?" Vừa mơ màng tỉnh dậy đã thấy hắn chiếu thẳng ánh mắt vào mình.
"Có phải thấy anh quá đáng?"
Cậu không vội trả lời, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vì sao không tin?"
"Anh tin em, không có nghĩa......" Chưa nói hết bị cậu đưa tay lên cản.
Những gì tôi không thích, người khác ép được sao?"
"..."
"Không thích như vậy, tôi khó chịu".
Ý cậu bảo hắn đừng làm những chuyện như vậy nữa, bây giờ không sao chắc gì sao này cũng vậy.
Cậu trước giờ tự do vô lo vô nghĩ, chính hắn đã khiến cậu vượt giới hạn bản thân đã đặt.
Dù sao đi nữa cũng đã đáp lại tình cảm của hắn, biết nên và không nên làm gì không nhất thiết phải lúc nào cũng có người theo sát.
Cái này không phải là quan tâm mà là kiểm soát.
Hắn gật đầu đồng ý: "Em nói sao thì là vậy".
Bản thân hắn không chỉ muốn kiểm soát cậu, mà còn muốn khống chế cả tự do của cậu.Nhưng là nếu không đến bước đường cùng hắn sẽ không làm quá.
*****
MK......
"Nghiêm Hạo Tường!"
Trong lúc đang chuẩn bị lên thang máy thì bị một cô gái xinh đẹp hét tên hắn.
Đi cùng hắn là Tần Nguyên cùng với những người xung quanh đều giật mình.
Còn có ngoài cậu ra cũng chưa nghe ai kêu cả họ lẫn tên hắn như vậy.
Y nhìn cô ta rồi nhìn sang hắn muốn biết thái độ hắn ra làm sao, đáp lại sự đón chờ đó là nụ cười của hắn.
"Sao không báo trước?"
"Muốn cho anh bất ngờ? Thế nào?" Cô rất tự nhiên ôm cánh tay hắn, biểu hiện của hắn không có gì khó chịu cũng không đẩy cô ra.
Tần Nguyên nhìn mà nghĩ liệu đây có phải tình địch của anh dâu nhà mình.
Cô tên Lam Thi Thi, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với hắn.
Lúc hắn đi du học, cô cũng đi theo.
Hơn hết thời gian cả hai đều ở bên nhau, kết thúc khóa học thì hắn về nước, còn cô phải ở lại học cho xong.
"Tìm anh có chuyện gì sao?"
"Có chuyện mới được đến tìm anh à?"
"Không thì là gì?"
"Muốn mời anh đi ăn, được chứ?"
"Được".
"Lát nữa anh có cuộc họp......." Tần Nguyên nói.
"Dời lại".
Vứt bỏ câu nói đó rồi rời khỏi đó, cô khoát tay hắn bước ra khỏi sảnh làm mọi người không khỏi kinh ngạc.
Ai cũng nghĩ đó là bạn gái của chủ tịch mình, bản thân tự nhắc nhở sau này nhất định phải đối xử tốt với cô một chút ít nhiều cũng có lợi.
Người đó có phải chủ tịch phu nhân không? Trước giờ chưa từng thấy chủ tịch thân thiết như vậy với nữ nhân nơi đây nha".
"Chắc vậy rồi.
Nhưng sao tôi thấy sao sao ấy".
"Sao là sao?"
"Cô ta xinh đẹp thật đó, nhưng mà tính tình hơi kiêu.
Lúc nãy tôi chỉ làm theo luật, không có hẹn trước không được gặp chủ tịch.
Vậy mà bị cô ta mắng té tát".
"Thật? Nếu vậy chẳng khác nào rước sói vào nhà.
Có khi cô ta lại mang sóng gió vào tập đoàn này thì có mà xong đời".
".....".
Danh Sách Chương: