• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiêu Vương ca ca!” Điện thoại vừa mới bắt máy, thì giọng nói của Tống Mỹ Linh trở nên ngọt ngào ngay lập tức.

“Anh vẫn còn đang ở nước Mỹ sao?”

Tiêu Vương ’ ừ ’ một tiếng, sự thờ ơ quá rõ rệt.

''Em đang chuẩn bị di cư qua nước Mỹ, anh có thể giúp đỡ em không? Những vấn đề liên quan đến cuộc sống, thật ra em đối với nước Mỹ vẫn chưa hiểu rõ lắm."

Tống Mỹ Linh dịu dàng nói.

“Xin lỗi, anh đang chuẩn bị về nước rồi.”



Tiêu Vương từ chối yêu cầu của cô ta.

''Nước Mỹ cũng khá thích hợp với những cô gái như em sinh sống, rất yên tĩnh, rất thoải mái."

Tống Mỹ Linh vừa thất vọng

vừa kinh ngạc nói: ''Tiêu Vương ca ca, anh về nước làm gì?"

“Đương nhiên là phải làm việc riêng của anh?” Tiêu Vương nói

“Nếu không có việc gì thì anh cúp máy trước đây.” Tuy nói rằng anh đang hỏi cô ta, nhưng Tiêu Vương vẫn đã gác máy mất rồi.

Tống Mỹ Linh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng cô chỉ cảm thấy rối loạn vô cùng. Nếu Tiêu Vương ca ca không ở nước Mỹ, thì cô ta phải làm sao bây giờ Tần Lục mấy ngày nay hễ về đến nhà liền núp trong thư phòng, Lương Tiểu Vân nhiều lần muốn đi vào đem đồ ăn và thức uống cho hắn, đều phát hiện hắn chỉ luôn xem cùng một cuốn tài liệu, lật đi lật lại để xem, mỗi lần xem khuôn mặt hắn. đều xót xa và đau lòng.

Cô ta cũng thử qua hỏi xem hắn đang xem gì, hắn cứ lắc đầu mãi, nhưng ánh mắt của hắn lại bán đứng suy nghĩ trong lòng của hắn. Đống tài liệu này có liên quan đến cô ta. Vả lại nội dung của nó nhất định là việc rất hệ trọng. Thế nên cuối cùng cũng có một ngày cô ta không nhịn được nữa, tranh thủ lúc Tần Lục đi ra ngoài, lẻn lấy trộm chìa khóa thư phòng của hắn, lén lút đi vào thư phòng.



Những tài liệu đó thậm chí đã bị hắn lật nhiều đến nỗi cong hết cả góc. Lương Tiểu Vân nuốt một ngụm nước bọt, thò tay ra cầm lấy tập tài liệu đó.

Phản ứng của cô ta y hệt như của Tần Lục lần đầu xem đống tài liệu này vậy. Lương Tiểu Vân cũng đã bị đả kích cực lớn.

Cơn ác mộng mấy năm trước, lại không phải do Yến Lạc làm ư?

Người mà cô ta luôn căm ghét tận xương tủy suốt mấy năm, lại đột nhiên có một ngày thông báo cho cô ta đã nhầm lẫn rồi ư? Cảm xúc của Lương Tiểu Vân có chút phức tạp.

Không biết nên khóc hay nên cười đây. Thì ra người mà luôn luôn muốn hãm hại cô ta, luôn luôn không phải Yến Lạc, mà là Tống Mỹ Linh. Thì ra Tống Mỹ Linh đã ôm ấp âm mưu hãm hại cô ta từ lâu lắm rồi….

Lương Tiểu Vân cười to tiếng một cách mỉa mai. Cô ta liền muốn gọi điện cho Tần Lục ngay trong vô thức, nhưng ngón tay của cô sau khi ấn bàn phím điện thoại xong thì liền nhanh chóng tắt điện thoại đi.

Không được, không thể gọi cho Tần Lục. Đợi đã! Lương Tiểu Vân đột ngột nhớ ra chuyện gì. Chẳng lẽ…Yến Lạc còn chưa chết ư?

Ngón tay của Lương Tiểu Vân lướt trên trang giấy. Nếu Tần Lục biết được chân tướng của sự việc, thì chắc hẳn sẽ dắt cô ta đi gặp Yến Lạc. Dù cho sự thật là như vậy, nhưng cô ta cũng tuyệt đối không thể làm vậy được.

Đối với cô ta mà nói, sự tồn tại của Yến Lạc khiến người khác phải chán ghét như vậy, không thể tùy tiện bỏ qua cho cô ta được. Lương Tiểu Vân để đống tài liệu về lại chỗ cũ. Cô ta hít thở sâu nhiều lần, mới có thể quyết tâm cầm điện thoại lên gọi.

Và số điện thoại mà cô gọi đến, không phải là người khác, đó chính là Tống Mỹ Linh.

Tống Mỹ Linh nhanh chóng nghe điện thoại, giọng nói vừa kích động vừa vui mừng: ''Tiêu Vương ca ca!"

''Là tôi, Lương Tiểu Vân"

Lương Tiểu Vân nhẹ nhàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK