''Sao tay em lại lạnh ngắt thế này?"
Sau đó hắn liền bắt đầu lải nhải nói những câu chuyện liên quan đến chú ý giữ ấm cho bà bầu.
Yến Lạc nghe thấy những lời quan tâm của hắn, nụ cười trên khóe miệng cô nhoẻn cao đến nỗi chính cô cũng không hề ý thức được.
***
Tiêu Vương khóa kỹ hành lý lại, kéo cầm tay vai lên. Anh xoay đầu lại, nhìn chăm chú một lần. nữa căn nhà mà hắn đã sinh sống một thời gian cùng yến Lạc, liền có chút cảm thán.
Anh sẽ luôn luôn nhớ rõ tất cả mọi việc xảy ra tại căn nhà này. Đây là trải nghiệm tốt đẹp nhất kể từ khi anh sinh ra.
Nếu mà…nếu còn có thể…Nếu anh có thể tìm lại được cô ấy…
Vậy thì dù sao đi nữa, anh ấy cũng sẽ không buông tay cô ấy ra, dù cho phải bỏ ra cái giá như thế nào đi nữa. Sẽ có một ngày, chắc anh sẽ tìm được cô ấy thôi. Tiêu Vương khóa chặt cửa, kéo theo hành lý không hề quay đầu lại rời khỏi đó.
——
Tần Lục đang dẫn Yến Lạc đi dạo hai người đi kế nhau một cách chậm rãi. Yến Lạc đang suy nghĩ mơ hồ, hai người cứ yên tĩnh đi dạo kế nhau, dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
Cách cư xử của hắn và cô ấy trước kia chính là xung đột và làm tổn thương nhau, chưa từng có chút ấm áp và yên tĩnh nào cả. Cách cư xử như bây giờ lại khiến cô có chút không quen, toàn thân cô đều đang căng thẳng lên.
Mấy ngày nay Tần Lục dường như chăm sóc cô không rời một bước nào, có yêu cầu và mong muốn gì thì hắn cũng đều đáp ứng cô, y hệt như hắn chỉ tuân. lệnh của Yến Lạc mà thôi. Nếu là Yến Lạc của lúc trước, chắc chắn sẽ cảm động đến bất chấp bất cứ thứ gì.
Nhưng bây giờ cô đã không phải là cô của lúc trước nữa rồi. Dù hắn có hối lỗi như thế nào đi nữa, có tốt với cô như thế nào đi nữa, thì những vết thương trong quá khứ vẫn còn sừng sững ở đó, không cách nào xóa đi được.
“Anh biết em đang nghĩ gì, em đang lo sợ.” Tần Lục đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói. Yến Lạc ngước đầu nhìn hắn, toàn thân cứng đơ lại.
Tần Lục nói: “Đừng sợ, Yến Lạc. Em chỉ cần yên tâm chấp nhận là được rồi.”
Yến Lạc nói: ''Thật ra tôi cảm thấy anh không nhất thiết phải làm như vậy, nếu anh chỉ muốn bù đắp, thì có thể cho tôi một mớ tiền lớn và cho tôi đi là được rồi."
Vừa dứt lời, hai người đều ngơ ngác. Câu nói này dường như có thể xua tan hết mọi đám mây mù mịt, khiến tất cả mọi thứ trở nên rõ rệt hằn ra. Tần Lục nhắm mắt lại, đột nhiên cười nhẹ. Đúng rồi, tại sao hắn lại phải làm như vậy chứ?
Bù đắp ư?
Hắn hoàn toàn có thể bù đắp cho cô ấy bằng vật chất mà, cho cô ấy một mở tiền rồi cho cô ấy đi, hoặc tạo điều kiện tốt nhất cho đứa con của cô ấy, đại loại như vậy…
Quá nhiều quá nhiều sự lựa chọn, nhưng tại sao hắn lại lựa chọn như thế này? Thái độ chăm sóc không rời một bước, hoàn toàn phục tùng cô ấy…Đây rốt cuộc là vì sao chứ? Trong đầu Tần Lục bây giờ toàn là những khoảng khắc với cô trong mấy năm nay, tất cả đều rõ ràng như vậy. Tuy thật khó tin, nhưng đó là sự thật.
Bắt đầu từ rất lâu rất lâu rồi, có lẽ hắn đã có tình cảm đặc biệt với cô. Chỉ là hắn vẫn chưa từng để ý đến.