''Tôi muốn hợp tác với cô!"
Lương Tiểu Vân nói.
''Cô đừng lo, chuyện của hai chúng ta sau này sẽ tính tiếp?"
Hợp tác ư? Đây là trò đùa mới mẻ nào thế này? Cô ta và Lương Tiểu Vân đã trở mặt triệt để rồi, bây giờ lại nói với cô ta là Lương Tiểu Vân muốn hợp tác cùng cô ta ư? Giữa hai người họ có gì hay để hợp tác chứ?
Tống Mỹ Linh cười khi nói: ‘’ Lương Tiểu Vân, cô lại đang mưu tính chuyện gì nữa?’’
''Tôi nghi ngờ Yến Lạc còn chưa chết" Lương Tiểu Vân cũng không thèm nói nhiều với cô ta, đi thẳng vào vấn đề.
''Còn việc mà trước kia cô đã từng nói, tôi cũng đã biết được rồi, nhưng tôi bây giờ không hề có hứng thú gì với cô, cho nên so với cô ta, Yến Lạc mới là sự tồn tại đáng lo hơn."
“Cái gì? Yến Lạc còn chưa chết ư?” Sao cô lại biết được?"
Tống Mỹ Linh nói: “Lúc trước do cô chính mắt chứng kiến cô ta nhảy lầu cô mà!”
“Tôi không hề nói dối cô, tỷ lệ sống sót của Yến Lạc chắc phải đạt đến 90%”
Lương Tiểu Vân nói: “Cô cũng phải nhận biết rõ thứ tự trước sau có được không? Bây giờ điều quan trọng nhất là giải quyết Yến Lạc mới phải!”
“Nhưng tôi không thể tin được là cô ta không chết!” Tống Mỹ Linh nói.
“Sao cô ta có thể không chết được? Đó rõ ràng là lầu sau đó!”
“Nếu tìm người thay thế, thì điều đó hoàn toàn có khả năng đấy.”
Tống Mỹ Linh nói.
''Rất có khả năng có người giúp đỡ cô ta chạy trốn rồi, và thi thể mà chúng ta thấy qua là giả"
Tống Mỹ Linh nhíu chặt mày lại. ‘‘Có muốn hợp tác hay không thì cô cũng cho tôi câu trả lời dứt khoát đi.’’
Lương Tiểu Vân thờ ơ nói: “Tôi đã buông xuôi thù hận rồi, thì cô còn lo sợ gì nữa?”
Tống Mỹ Linh cắn chặt môi, do dự một hồi lâu mới đồng ý:
“Được!” Gác máy Xong, Lương Tiểu Vân nhìn vào đống tài liệu đó, trong lòng trống trải vô cùng. Lần cuối cùng rồi, lần này nhất định phải tận mắt nhìn thấy Yến Lạc chết thì cô ta mới yên tâm được.
Xin lỗi nha, Yến Lạc. Dù cho cô không phải là hung thủ của chuyện đó, nhưng cô lại là hung thủ ᴄướρ mật Tần Lục. Cô ta đã mất hết tất cả rồi. Yến Lạc ngay đến hạnh phúc còn lại trong nửa sau cuộc đời của cô ta cũng không thể phá hủy được.
…
“Hôm nay cảm thấy có đỡ hơn không? Đứa bé có đạp phá em không!” Tần Lục mang theo giỏ trái cây đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Yến Lạc đang nằm xéo trên giường xem tivi, ánh mắt hắn liền dịu hẳn lên.
" Ừ " Yến Lạc chỉ trả lời một tiếng ừ.
“Vậy thì tốt rồi, anh đã mua trái cây mà em thích nè.” Tần Lục cười toe toét nâng giỏ trái cây lên.
''Anh sẽ gọt cho em."
Yến Lạc xoay đầu lại nhìn người đàn ông đang gọt trái chanh dây ấy, đột nhiên nói: ''Anh có hối hận không? Bởi đây là đứa con của Tiêu Vương?"
“Không có gì phải hối hận hết!” Tần Lục nói.
''Anh bây giờ chỉ muốn em sinh đứa bé này ra một cách khỏe mạnh là được, anh sẽ cùng em nuôi nấng nó khôn lớn"
Yến Lạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, cô lại có chút hoảng hốt.
Hắn bây giờ mỗi ngày đều qua thăm cô, dù cô có yêu cầu gì thì hắn cũng đều đáp ứng, tính tình của hắn càng giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trở nên dịu dàng hơn hẳn, dù cô có yêu cầu vô lí như thế nào thì hắn cũng mỉm cười nhận lời…
Nhiều lúc thậm chí cô cảm thấy dường như bản thân mình đang mơ thấy một giấc mơ đẹp, không bao lâu nữa thì sẽ tỉnh giấc, nhưng thế giới sau khi tỉnh dậy cũng sẽ là bộ dạng như cũ, không một ai tin tưởng cô, cô vẫn luôn cô đơn một mình. ''Đang nghĩ gì thế?"