Thanh sắt cũng tương đối nặng, cô cầm nó trên tay, nhìn về phía những người đàn ông trước mặt. Những người đàn ông đó chỉ mỉm cười, dường như đang chế giễu cô không biết tự lượng sức mình.
''Đừng lãng phí thời gian nữa!"
Lương Tiểu Vân lạnh lùng nói, vừa mới dứt lời, mấy người đàn ông đó liền chồm về phía Yến Lạc trong chớp mắt. Yến Lạc cắn chặt răng hất mạnh thanh sắc, nhưng lại dễ dàng bị mấy người đàn ông này cản lại và ném nó qua một bên, say đó cô liền bị những người đó khiêng qua một bên và đặt xuống một cách dễ dàng.
Yến Lạc có chút tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng vẫn còn muốn cố gắng liều mình một phen, cho nên mới huơ tay chân loạng choạng cố gắng không cho những người đàn ông đó đụng đến mình.
Nhưng sao cô lại có thể chống đỡ được sức lực của mấy người đàn ông cơ chứ? Những người đàn ông này hung dữ và lực lưỡng, sức mạnh cơ bắp cũng vô cùng mạnh bạo, kiềm chặt tay chân của cô trong chốc lát, sau đó liền xé quần áo của cô ra.
Yến Lạc vẫn cố gắng vùng vẫy như cũ, hy vọng có được một chút hy vọng sống còn. Có lẽ con người thật sự đến lúc nguy cấp mới có thể bộc phát hết tất cả sức mạnh của họ, Yến Lạc không ngờ lại có thể chống chọi lại những người đàn ông đó. Cô dùng hết sức bình sinh để chống trả những người đàn ông đó.
Những người đó cũng vô cùng kinh ngạc, hứng thú trong mắt họ trở nên nồng nhiệt hơn, sức lực càng bỏ ra nhiều hơn nữa. Tay của Yến Lạc khẽ run lên, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa trở nên lơ là cảnh giác, một người đàn ông trong đó liền trực tiếp xé rách tay áo của cô.
Yến Lạc biết được đã không thể nào chống lại bọn chúng được nữa rồi, trong khoảng khắc đó thứ cô nghĩ đến không ngờ lại là khuôn mặt của Tần Lục.
Yến Lạc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt. Bàn tay của những người đàn ông đó đã sờ mó đến mất rồi. Bụng cô có chút bất ổn, dường như đứa bé trong bụng cũng đã cảm thấy bất an. Tiêu Vương chỉ có thể kêu gào lên, nhưng đều không có ích gì cả.
''Choang…"
Cánh cửa nhà kho đột nhiên bị đá văng ra, ánh sáng ùa vào trong tức khắc, bụi bay tứ tung, một người đàn ông đang đứng ngược sáng ngay tại cửa, thân hình cao to ấy tỏa ra một sức áp đảo cực lớn.
Là Tần Lục, tất cả mọi người đều dừng lại, khuôn mặt của Lương Tiểu Vân càng trắng bệt hơn nữa, dường như thời gian hoàn toàn ngưng đọng trong khoảng khắc ấy vậy.
''Lương Tiểu Vân!"
Tần Lục bình thản mở miệng nói, bước từng bước về phía trước, tiếng giày da vang lên ‘cộp cộp’, y hệt như tiếng chuông báo tử vậy.
Tần Lục đứng yên trước mặt Lương Tiểu Vân, sừng sững hiên ngang nhìn cô ta: “Thả cô ấy ra, cô ấy vô tội!”
Lương Tiểu Vân cười trên khuôn mặt trắng bệt: “Anh xem đi, anh cứ suốt ngày như vậy, tại sao sau khi có cô ta thì anh không thèm nhìn thẳng vào em chứ? Em có chỗ nào làm không tốt ư?”
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được!” Tần Lục nói.
''Nếu là người đó thì chính là người đó!"
“Cho nên em mới không cam tâm? Hahaha, em chịu quá nhiều uất ức như vậy, nhưng đến cuối cùng anh lại nói với em nếu là người đó thì chính là người đó ư?"
Lương Tiểu Vân nói: “Rốt cuộc anh đặt em vào vị trí nào vậy?”
“Em là sự tồn tại như bạn bè, cũng là như em gái vậy?” Tần Lục nói.
''Anh xin lỗi, bây giờ anh mới hiểu rõ tình cảm của mình, cho nên xin hãy cho phép anh chân thành nói lời xin lỗi với em, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng làm vừa lòng những yêu cầu của em, đối xử tốt với em?"