Khương Ninh liền nhắc Tống Cẩn: “Nương ta thích người kiệm lời, lát nữa chàng đừng lên tiếng, gì cứ gật đầu là được.” Tống Cẩn thấp giọng đồng ý.
Khương phu nhân ngước mắt lên thấy Tống Cẩn uy nghiêm ngồi xuống thì thoáng thấp thỏm. Ban nãy còn nhiệt tình lắm mà sao lại thay đổi nhanh vậy. Tay cầm lễ vật của nàng bắt đầu có chút run rẩy.
Khương Nghĩa nhìn không nổi nữa liền lấy lễ vật từ tay nàng cất lên bàn, rồi khen ngợi Tống Cẩn: “Bệ hạ hữu tâm, còn mang theo lễ vật đến.”
Tống Cẩn là lần đầu gặp nhạc mẫu nên cứ muốn biểu hiện thật tốt, nghe Khương Nghĩ khen cũng đành rụt rè gật đầu, ngữ khí không chút tình cảm: “Ừ.”
Khương Ninh: “…..” Thôi vậy, chỉ một chữ mà thôi.
Khương Nghĩa nhìn Tống Cẩn cũng có phong thái lại, tâm liền thả lỏng, hẳn là bệnh đã đỡ hơn, liền hỏi: “Bệ hạ đêm qua có ngon giấc không? Lúc này có cần dùng bữa sáng chứ?”
Chuyện này….ít nhất cũng nên đáp hai chữ chứ nhỉ.
Tống Cẩn không xác định được nên đáp thế nào, Khương Ninh đã thay hắn đáp: “Ngủ ngon lắm, nếu đồ ăn xong rồi thì dùng cơm đã đi.”
Tống Cẩn không muốn từ bỏ cơ hội này: “Ừ.”
Khương Ninh liếc mắt.
Tống Cẩn vô cùng muốn Khương phu nhân hỏi hắn cái gì đó, hắn sẽ thuận thế hỏi xem nhạc mẫu thích ăn bánh ngọt các thứ, nhưng Khương phu nhân được cái ham ăn chứ không ham gây chuyện, thấy phu quân và con gái nghiêm túc thì cũng ngoan ngoãn ngồi không.
Tống Cẩn có chút ủ rũ, trên đường đi dùng bữa, hắn đáng thương nhìn Khương Ninh cầu xin: “A Ninh, có thể cho ta nói nhiều hơn chút không?”
Khương Ninh cũng cảm thấy đoạt quyền nói chuyện là quá tàn nhẫn với hắn, liền cười nói: “Cũng được, có điều mỗi câu không quá năm chữ.”
Tống Cẩn cật lực gật đầu: “Ta biết rồi.”
Khương phu nhân đi phía sau kéo ống tay áo Khương Nghĩa: “Ta thấy bệ hạ rất tốt a, rốt cuộc có bệnh gì chứ? Hay là do hắn mang mặt nạ? Mặt quá xấu?”
Khương Nghĩa thở dài, đây không phải là lúc nói chuyện này, đành đáp: “Không phải, chờ dùng bữa xong, chúng ta về phòng nói.”
Khương phu nhân bất mãn: “Không nói thì thôi, tự ta cũng nhìn ra được.”
Khương Nghĩa nghe vậy, mặt nhăn lại: “Bà đừng có phạm thường, không tốt cho Ninh Nhi nhà ta.”
Khương phu nhân thay đổi sắc mặt, lại nghe Khương Nghĩa nói: “Đợi lát nữa dùng bữa bà cố gắng đừng lên tiếng, nếu bệ hạ hỏi gì, cứ nghĩ đã rồi đáp.”
“Được.”
Khương phu nhân quyết định vì con gái mà làm lu mờ sự tồn tại của bản thân.
Sau khi bốn người đã ngồi vào bàn, Khương Ninh gắp đồ ăn cho Tống Cẩn, hắn ăn một miếng, thán: ‘Ăn ngon!”
Hai chữ!
Khương Ninh mỉm cười.
Khương Nghĩa cũng mỉm cười.
Khương phu nhân vùi đầu ăn cơm.
Tống Cẩn yên lặng nhẩm đếm, ‘Nhạc phụ nhạc mẫu ăn nhiều chút.’ Bảy chữ rồi! Không được, hắn chi thức ăn trên bàn, khua khua đũa: “Nhạc phụ nhạc mẫu ăn!” Đúng năm chữ!
Khương Ninh tâm tình phức tạp nuốt một miếng cháo vào bụng.
Khương Nghĩa vội đáp lại một câu, kéo kéo tay áo phu nhân. Khương phu nhân từ trong bát cơm ngẩng lên, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Bệ hạ cũng ăn nhiều một chút.”
Tống Cẩn vui lắm,cảm thấy tiến gần thêm một bước lấy lòng mẹ vợ rồi, hắn lại tiếp tục yên lặng nhẩm đếm.
‘Nhạc mẫu bình thường thích ăn gì?’
Nhiều chữ quá rồi!
‘Nhạc mẫu thích ăn cái gì?’
Nhiều hơn một chữ!
‘Nhạc mẫu ăn cái gì?’
Cũng được nhỉ.
Thế là hắn trầm giọng hỏi: “Nhạc mẫu ăn cái gì?”
Câu hỏi không đầu không đuôi, Khương phu nhân không biết đáp thế nào, nhưng nàng nhớ lời phu quân dặn, bình tĩnh, vẫn là nên ít nói, liền ôn hòa đáp:
“Ăn cháo?”
“Ừ.”
“Cháo vị thế nào?”
“Ngon.”
“Vậy nhạc mẫu ăn nhiều chút!”
Thôi chết! Nhiều hơn một chữ rồi! Hắn quay sang nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh: “……”
Xong một bữa, bốn người không ai ăn được gì. Dùng bữa xong, Tống Cẩn lại yêu cầu với Khương Ninh: “Có thể đi ra ngoài mua đồ?”
Khương Ninh đang muốn trị bệnh ghét ra ngoài của hắn, vừa nghe vậy liền đồng ý: “Được, ta đi cùng chàng.”
Tống Cẩn mắt ánh lên ý cười, vừa vặn thấy Khương Nghĩa cùng phu nhân ra cửa, Khương Ninh nói; “Cha, nương, con dẫn y ra ngoài một chút.”
Tống Cẩn chớp lấy cơ hội mau mau nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu….”
Còn lại một chữ!
Nói gì đây?
Còn có thế nói gì đây?
Cửa rất yên tĩnh.
Cả hai đều đang cẩn thận chờ lời tiếp theo của hắn.
Khương Ninh đỡ trán: “Cha, nương….”
Đúng rồi!
Cha nương!
Tống Cẩn vô cùng cơ trí: “Cha nương thích cái gì?”
Khương Ninh ngạc nhiên nhìn về phía hắn, Tống Cẩn hất hất cằm, có chút đắc ý, như thể đang nói không gì làm khó được trẫm. Khương Nghĩa cũng hiểu được ý hắn, đáp: “Không cần lo cho chúng ta, hai đứa ra ngoài chơi vui là được.”
Khương phu nhân vốn muốn để Khương Ninh mua ít đồ ăn vặt cho mình nhưng có Tống Cẩn đó nên muốn giữ chút thể diện người già, ngại không nói.
Khương Ninh kéo Tống Cẩn đi rồi, trong lòng hắn vẫn dự định phải mua đồ cho nhạc phụ nhạc mẫu, cái gì tốt nhất thì mua cái đó.
Hai người ra khỏi phủ tướng quân, đi về phía phố. Vì vừa dùng xong bữa sáng, trên đường người không nhiều, nhưng bên đường vẫn chi chít quầy hàng.
Tống Cẩn nhìn đường, mắt hiện lên đủ vẻ hưng phấn diệu kỳ, Khương Ninh quan sát hắn, để hắn tùy ý vòng tới vòng lui. Tống Cẩn cũng không biết mệt, dạo đến tận trưa.
Tống Cẩn bắt đầu kiếm cửa hàng: “Nên mua cho nhạc phụ nhạc mẫu cái gì đây?”
“Chàng đã mang theo nhiều lễ vật đến lắm rồi, đừng mua nữa.” Khương Ninh kéo hắn tới ven đường, thấy hắn không vui, dừng bước: “Nương ta không thích phô trương lãng phí, chàng còn muốn mua?”
Tống Cẩn: “Không mua nữa!”
“Tốt lắm, ta dẫn chàng đi ăn trưa.”
“Không về nhà ăn sao?”
Khương Ninh lắc đầu, nàng dẫn hắn ra ngoài còn có mục đích khác. Nàng phải để cha nói với mẹ về bệnh tình của Tống Cẩn. Mẹ nàng hẳn sẽ rất đau lòng, còn phải cho mẹ nàng thời gian để đau lòng, chắc là cả ngày cũng không đủ nữa là.
Sau đó, hai người dùng cơm xong, Khương Ninh dẫn hắn đến Phó phủ. Đêm qua vừa đến phủ tướng quân, Phó Dung liền quay về nhà, lúc này đang dùng bữa trưa, nghe Khương Ninh đến liền bỏ dở ra tiếp đón.
Tống Cẩn không tình nguyện gặp hắn, chứ đừng nói là vào nhà hắn ngồi. uống trà nhà hắn, liền đứng bên cạnh Khương Ninh giục: “A Ninh, nên về rồi.”
Khương Ninh an ủi hắn: “Chờ một chút.”
Nàng không cách nào đối mặt với khuôn mặt khóc lóc của mẹ nàng, lại không thể tách rời Tống Cẩn, nếu cứ thế này, mẹ nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Phó Dung hiểu nàng đang trốn tránh điều gì, cũng không hỏi nhiều, nhìn về phía Tống Cẩn, bỏ đi xưng hô: “Có thích nơi này không?”
Tống Cẩn: “Ừ.”
Không có ngươi càng thích. Lời này hắn muốn nói nhưng không nói ra, không thể làm gì khác hơn là tự sinh hờn dỗi.
Ba người ngồi tán dóc hết buổi trưa, gần chạng vạng, nàng mới dẫn Tống Cẩn hồi phủ.
Khương Nghĩa đứng dưới gốc hòe, nghe tiếng bước chân cũng không lên tiếng, chỉ thở dài: “Mẹ con ở trong phòng, con tự mình đi xem bà ấy đi.”
Khương Ninh đi rồi.
Tống Cẩn nhìn theo nàng, cho đến khi bóng nàng biến mất, mới chuyển ánh nhìn, hỏi: “Nhạc phụ, ‘xin nhạc mẫu yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với A Ninh, cũng sẽ thật tốt với người’. Gọn lại trong năm chữ thì nói thế nào?”
Khương Nghĩa: “………”
Tống Cẩn nhìn y với ánh mắt không khác gì cầu cứu.
Khương Nghĩa ánh mắt run lên, qua nửa ngày, ước chừng nghĩ không ra, vỗ đầu chính mình, bật cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Tự mình nghĩ.”
Tống Cẩn “……..”
Đáp án này có đúng đâu!