Khương phu nhân khóc rất lâu, đau lòng vô cùng, hai mắt đỏ cả lên. Khương Ninh đẩy cửa bước vào, một câu cũng không nói, chỉ im lặng đứng cạnh nàng.
Nửa canh giờ sau, Khương phu nhân mới để ý đến nàng: “Ra ngoài.”
Khương Ninh xem như không nghe thấy, rót một chén trà đưa sang: “Là con không đúng, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, xin đừng vứt bỏ con.”
“Cái con nhỏ không có lương tâm này!” Khương phu nhân lại không nhịn được nức nở: “Ta nuôi con lớn đến bằng này. Không phải để con đi sống....sống với một kẻ ngốc...” nàng cắn môi không dám phạm thượng, chỉ đành nói tiếp: “Ta khóc đến thế này con còn không đau lòng!”
“Ai nói con không đau lòng?” Nàng cố nhịn cười nghiêng người sang ôm chặt nàng: “Nương à, con rất đau lòng, rất rất đau!”
“Nương, người nghe con nói.” Con gái đối mặt với cha mẹ đều như vậy, mọi oan ức cũng đều có thể thổ lộ ra hết, nàng vùi đầu vào cổ Khương phu nhân: “Con không quan tâm đến dáng vẻ hiện tại của hắn, hắn đối với con rất tốt, con dám cá là trên đời không ai đối với con tốt như hắn.”
“Tiểu tử Phó gia có thể!” Khương phu nhân không còn vẻ ôn hòa nữa, nàng hạ nhẫn tâm nói: “Ninh Nhi, đây là chuyện đại sự cả đời, con mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn nếu không khỏi, vậy cả đời con sẽ bị hủy mất! Nương không quản hắn là ai, nương sẽ cùng cha nghĩ cách, ngôi hậu chúng ta không cần nữa,, chúng ta có binh, với tình hình hiện tại của hắn chắc chắn không thắng nổi cha ngươi!”
“Nương! Hắn hiện tại thành ra như vậy là vì con! Bởi vì con!” Khương Ninh không nghe nổi những lời này, giẫy dụa ngồi dậy, vội vàng thuyết phục Khương phu nhân: “Mặt hắn là vì con mà hủy, hắn vì cứu mạng con đến tính mạng cũng không cần, mẫu thân, người cũng sẽ không vì cha thay đổi dáng vẻ mà…..”
“Im miệng!” Thanh âm vừa vang lên, trên má nàng đã in hằn vết tát, Khương phu nhân tức giận: “Ngươi sao có thể nói cha mình như vậy, đó là cha ngươi!”
“Con….” Khương Ninh vạn vạn không ngờ tới mẫu thân sẽ làm vậy, kinh ngạc đưa tay lên sờ mặt, nơi còn in rõ năm dấu tay, đau đớn khiến đầu óc nàng trở nên tỉnh táo, lúc này mới phát hiện mình vừa nói gì: “Con…là do cuống lên….”
“A Ninh!”
Âm thanh vang lên, cửa bị đá văng ra, Tống Cẩn chạy vào, Khương Nghĩa theo phía sau.
Khương Ninh vừa lấy một tay che lại vết tát, một tay kéo Tống Cẩn ra ngoài, nàng dùng lực rất lớn, Tống Cẩn bị kéo đến cửa, hắn không muốn đi, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, đôi mắt ngần ngược nước, hắn trịnh trọng nói năm chữ: “Bệnh của ta sẽ khỏi!” Sau đó ôm lấy nàng bước ra.
Khương Ninh ngóc đầu ra khỏi lồng ngực hắn, hai người cùng về phòng. Tống Cẩn đặt nàng lên giường, rồi tự mình đi lại vài vòng trong phòng, lau mặt, cất chồng quần áo lại, ngoài miệng nói thầm: “Ta không mặc nữa.” Chồng lễ vật cũng được hắn cất đi.
Chờ thu dọn xong, hắn vẫn đi loanh quanh không mục đích, như là không biết Khương Ninh đang ở trong phòng. Hắn chuyển đi chuyển lại mấy vòng trong phòng, Khương Ninh mới hạ tay xuống, tựa đầu lên giường gọi: “Lại đây, Tống Cẩn.”
Tống Cẩn lắc đầu.
“Ta không đau.”
Tống Cẩn bất động.
“Còn không đến đây, ta sẽ không cần chàng nữa.”
Tống Cẩn chạy như bay đến bên giường: “Ta sẽ khỏi bệnh.” Khương Ninh cười ôm lấy eo hắn: “Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên chàng.”
Tống Cẩn cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt nàng, đưa tay sờ lên gò má nàng: “Không đau cũng là gạt ta?”
Khương Ninh cầm lấy tay hắn đặt ở khóe môi một hồi: “Không phải, ta không đau, chàng khóc nữa là xấu hổ lắm đấy.”
Tống Cẩn hất mặt nạ đi, Khương Ninh cũng đã quen với khuôn mặt này, cong môi mỉm cười, Tống Cẩn nhẹ ôm nàng: “A Ninh, ta rất buồn, bà ấy đánh nàng, nhưng lại là mẫu thân của nàng, ta không thể đánh bà ấy.”
“Chàng đương nhiên không thể đánh nương ta, cũng không được ghi hận bà ấy, bà ấy đánh ta là vì thương ta, từ nhỏ đến lớn thương ta nhất chính là bà ấy, lúc đầu ta đi quân doanh bà ấy cũng không đồng ý, thấy con gái mình không nên chịu khổ, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng ta.” Khương Ninh vỗ nhẹ lưng hắn: “Chàng yên tâm đi, bà ấy rất mềm lòng, qua trận này sẽ không phản đối nữa đâu.”
“Thật chứ?”
“Thật mà!”
“May mà lúc đó ta không mắng nhạc mẫu.”
“………..”
“A Ninh, thực ra ta cũng rất ngưỡng mộ nàng.” Tống Cẩn ngửi lấy hơi thở nàng, lần đầu đem thống khổ chôn trong đáy lòng nói cho nàng nghe: “Nhạc mẫu thương nàng như thế, nhưng bà ấy không thương ta chút nào, bà ấy nói ta không tốt, bà ấy không muốn có ta, bà ấy còn nói ta đáng đời.”
“Triệu thái hậu?” Khương Ninh nhíu mày, nghe Tống Cẩn ừ một tiếng, trong mắt liếc qua một vệt thù hận: “Bà ấy nói không đúng, bà ấy mới không gánh nổi hai từ mẫu hậu từ chàng, chàng tin ta không?”
“Tin.”
“Đói chưa?”
“Ừ.”
Hai người cùng đi dùng bữa tối, ra ngoài quay lại, Tống Cẩn liền ngủ, Khương Ninh cài cửa cho hắn rồi điện chính viện gặp cha, vừa hay cha nàng cũng muốn gặp nàng, hai người đụng đầu ở cửa. Khương Ninh lo lắng hỏi:
“Nương đã đỡ chưa ạ?”
“Chưa, lúc trước là vì bệ hạ mà khóc, giờ là vì đánh con mà khóc, yên tâm, đã ăn cơm rồi, bà ấy sẽ không bỏ đói chính mình đâu.”
“Vậy thì tốt.” Khương Ninh liếc mắt ra phía nhà lao: “Cha tìm con cũng là đi địa lao sao?” Khương Nghĩa gật đầu. Tiết Vấn Chi đang ở trong lao đợi, trước đây còn được ở trong cung sống thoải mái, bất quá hắn cũng không quá để bụng, cảm thấy giờ được sống là tốt lắm rồi.
Kỳ thực hắn nhầm rồi, Khương Ninh không cần mạng hắn, chỉ là muốn khơi ít chuyện từ miệng hắn, nàng quyết định tiên lễ hậu binh, nói với Khương Nghĩa: “Cha cùng Tiết tướng quan hệ thế nào?”
“Quan hệ tốt thì ta nỡ để con đối xử với hắn như vậy?”
“…….”
“Ta đi trước nói chuyện với hắn đây.” Khương Nghĩa phất tay: “Ngày mai con cùng hắn ra phủ ở đi, mẹ con không kiên trì được đến nửa tháng đâu, đến lúc đó rồi về.”
Khương Ninh chần chừ rồi cũng đáp: “Vâng.”
Ngày hôm sau, Khương Ninh cùng Tống Cẩn thu dọn đơn giản, hai người không mang gì nhiều, Tống Cẩn vẫn kiên trì mang theo chồng áo quần cùng đống lễ vật.
Lần này Khương Ninh không cản hắn, trái lại cười: “Chàng mặc màu xanh đi, ta thích.”
Tống Cẩn cong môi cười, hai người cứ vậy đi ra cửa.