Khương Ninh không sợ bị từ chối, vẫn tranh thủ: “Thần thiếp rảnh lắm.”
Tống Cần nhìn nàng, khóe mắt bắt đầu đỏ lên: “A Ninh rõ ràng có việc.”
Khương Ninh không có ý định từ bỏ: “Thần thiếp không có việc gì hết, hoàng thượng yên tâm đi.”
Hai mắt Tống Cẩn nháy mắt đã ướt nhòe: “Trẫm nói hoàng hậu có việc mà.”
Khương Ninh kinh ngạc nhìn nước mắt hắn, há mồm: “Người….”
Thường Nhạc nhanh chóng chạy vào mời Khương Ninh ra khỏi điện. Khương Ninh ngây ngốc, đầu nàng ngẩn ngơ: Nàng làm Tống Cẩn khóc? Khóc? Không đúng! Tình tiết này không đúng! Nàng thẳng thắn không biết xấu hổ, Tống Cẩn không nên phản ứng lại thế chứ!
Túc Nhi ra đón, thấy bộ dạng mất hồn của nàng, lắc lắc tay nàng: “Nương nương người làm sao vậy?” Khương Ninh vung tay: “Đừng lên tiếng, để bổn cung an tĩnh suy nghĩ.”
Vừa đi vừa nghĩ, đến Chiêu Nhân cung rồi nàng vẫn không hiểu nổi. Tiến vào điện, Túc Nhi hỏi nhỏ: “Nương nương có cần chuẩn bị giấy bút không?” Chắc lúc này nương nương muốn viết thư tình hoặc tiểu thuyết đây mà.
Khương Ninh lắc đầu bước vào tẩm điện. Ngày hôm sau, Vân Huyên cùng đám cung phi đến thăm nàng, thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của nàng đều đau lòng xót xa.
“Từ khi hoàng hậu tỷ tỷ gặp bệ hạ liền không còn cười nữa, bây giờ còn nhíu mày.”
“Đúng a, nương nương, người đã mệt mỏi đến vậy rồi, còn muốn suy nghĩ gì nữa?”
Chúng phi còn lại đều nhìn về phía Khương Ninh.
Khương Ninh run lên, nhất thời không đáp.
Vân Huyên nhỏ giọng oan ức: “Có khi nào hoàng hậu tỷ tỷ một lòng nghĩ về hoàng thượng, mặc kệ chúng muội rồi?”
Ánh mắt trách móc của chúng phi rơi trên người Khương Ninh.
Nàng cười khan một tiếng: “Làm gì có, bổn cung sao có thể mặc kệ các nàng, trước đây bổn cung với các nàng bên nhau thế nào chứ! Các ngươi đều là tâm can bảo bối của bổn cung.”
Tâm can bảo bối nhiều như vậy không sợ nổ cái tym đi, lời phong lưu vậy cũng nói ra được, thế mà đám phi tử lại thích lời ngon tiếng ngọt của nàng, thoáng nở nụ cười: “Vậy chúng ta đi chơi a.”
Khương Ninh đau khổ. Nàng làm gì có tâm tư mà đi chơi a? Liền từ chối: “Bên ngoài còn nóng lắm, đừng nên ra ngoài thì tốt hơn.”
Chúng phi lại cảm giác không vui.
Vân Huyên nói: “Vậy chúng ta chơi bài trong phòng đi, phòng không nóng.” Khương Ninh bị hành hạ nửa canh giờ, vẻ mất tập trung bị chúng phi nhìn thấy, chúng phi sao lại không nhận ra Khương Ninh đang nhớ ai chứ, thế là hành nàng cả buổi trưa.
Lúc áng chiều tà le lói, chúng phi cáo lui. Như Phi là người cuối cùng rời đi, nàng nói: “Từ lúc nương nương tiến cung, tốn không ít tâm tư khiến chúng muội vui vẻ, nếu không có nương nương, trong cung sẽ rất buồn chán.”
Khương Ninh không biết nàng có ý gì, nhưng mỹ nhân trước mắt tựa hồ cười mà như không, chính là muốn nói: nương nương dám vì hoàng thượng mà vứt bỏ chúng ta thử xem! Khương Ninh nở nụ cười: “Như Nhi, nàng đang uy hiếp bổn cung?”
Như Nhi phe phẩy tay áo, buông mắt xuống: “Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ cho là nương nương đang chán bọn muội, tạm thời bị bệ hạ câu dẫn, thần thiếp lập tức tìm mỹ nhân mới đến, đảm bảo mỹ nhân nghe lời.”
Sau một láy, Khương Ninh mới chầm chậm lên tiếng: “Chờ chút, Như Nhi, nàng hiểu lầm…”
Đáng tiếc Như Phi đã đi xa.
*
Lời Như Phi cứ hiển hiện trong đầu nàng.
Nàng bị Tống Cẩn câu dẫn?
Không có chuyện đó!
Nàng chỉ muốn tháo mặt nạ xuống xem mặt hắn mà thôi!
Song khi nàng tỉnh dậy từ trong mộng, hình ảnh Tống Cẩn ôm nàng lăn lộn, không khỏi gào thét, sao nàng cứ nhớ đến cái thân thể gầy gò của Tống Cẩn chứ?! Cho là muốn thích nam nhân, cũng không nên là Tống Cẩn a!
Đêm hè khô nóng, Khương Ninh uống mấy chén trà mới đè được sóng lớn trong lòng, nhớ tới Như Phi, liền hỏi Túc Nhi: “Tật yêu thích mỹ nhân này của bổn cung rõ ràng vậy hả?”
Túc Nhi: “Nương nương nói gì vậy? Cả cung ai chả biết a.”
Từ lúc nàng tiến cung, dáng dấp lãng tử kia thực là không có gì để nói, đến nàng còn thấy dáng dấp mình đúng chuẩn mà.
Khương Ninh cảm thấy xấu hổ một hồi, nghĩ thầm Như Phi sẽ không tức giận mà tìm cho nàng một nam sủng chứ? Như Phi ấy mà, có khả năng dám làm lắm. “Nương nương lo xa rồi, thần thiếp có một người em họ khuynh quốc khuynh thành, thần thiếp viết thư cho nó rồi, mấy ngày nữa nàng ấy sẽ vào cung hầu nương nương nói chuyện.”
Khương Ninh định nói là thôi đi, cửa có người bẩm báo: “Nương nương, Hiến Vương điện hạ tới, ở chính điện chờ ngài.” Trong lòng nàng vui vẻ, lệnh chúng phi ở điện nghỉ ngơi, nàng đến chính điện tiếp Tống Hoành.
Tống Hoành đang ngồi thưởng trà, thấy nàng đi ra vội đứng dậy vấn an: “Hoàng tẩu.” Khương Ninh hiểu được mục đích hắn tới đây, vừa ngồi xuống liền hỏi: “Hoàng thượng không gặp hoàng đệ?”
Tống Hoành cười khổ gật đầu: “Hoàng huynh chỉ gặp mỗi hoàng tẩu mà thôi, nếu hoàng tẩu nói về ta trước mặt hoàng huynh vài câu thì may ra còn hy vọng.”
Khương Ninh biết ngay chỉ cần Tống Hoành nhận được thư chắc chắn sẽ tới tìm mình, nàng vui vẻ đáp lại: “Cũng coi như đúng lúc, bổn cung đang có chuyện muốn nhờ hoàng đệ giúp.”
“Không biết có gánh được một chữ cầu giúp đỡ của hoàng tẩu không, hoàng tẩu có việc gì cứ nói.”
“Ngươi có chân dung của bệ hạ không?”
Tống Hoành không ngờ đến, nhưng cũng lắc đầu: “E là hoàng tẩu phải thất vọng rồi, huynh ngày trước cũng không thích chân dung nên chưa bao giờ triệu kiến họa sĩ.”
“Ồ, vốn tưởng sẽ có chân dung bệ hạ để giải nỗi sầu tương tư.” Lại bị phá hỏng một con đường, Khương Ninh gấp gáp, suy tư hỏi: “Vậy hoàng đệ có biết sao Hoàng thượng cứ nhốt mình trong Thái Hòa cung không ra?”
“Hoàng tẩu, nếu ta biết nguyên nhân thì có thể hơn một năm không được gặp hoàng huynh sao?” Ánh mặt lạc lỏng hiện lên vẻ xót xa. Khương Ninh quan sát thấy hắn có vẻ không giống nói dối, trái tim lại trở nên thất lạc. Cha nàng ở Tây Bắc không biết, Tống Hoành ở cung cũng không biết, tiền triều quan lại không biết, vậy ai có khả năng nữa đây?
Khương Ninh lại suy nghĩ, bỗng có ý nghĩ xoẹt qua. Thái hậu! Đúng rồi, còn có Thái hậu, thái hậu chính là thân sinh mẫu thân của Tống Cẩn!
Khương Ninh lấp láy tia hy vọng mới: “Thái hậu nhất định biết được nguyên nhân!” Nàng nhanh chóng nhảy ra cửa: “Bổn cung đến Từ An cung.”
“Hoàng tẩu!” Vạn không ngờ tới Tống Hoành lệ thanh kêu lên. Khương Ninh dừng lại, có chút giật mình ngoảnh lại: “Chẳng lẽ ngươi định nói đến thái hậu cũng không biết?”
“Không phải.” Tống Hoành giờ khắc này không muốn nhắc đến nữ nhân kia nhưng không thể không nhắc: “Hoàng tẩu mới vào kinh có thể không biết, Từ An cung là cấm địa, nếu không có lệnh của hoàng huynh, không ai được vào.”
Khương Ninh như thể không nghe thấy, vẫn cất bước, thầm nghĩ đúng là, chẳng lẽ Tống Cẩn có thù với mẫu thân?
“Hoàng tẩu! Không thể đi! Người nghe ta một câu đi!!” Tống Hoành nhìn bóng lưng cố chấp kia không khỏi thất sắc, chạy xông ra ngoài.
Ở bên trong điện đám chúng phi nghe lén được Khương Ninh muốn đến Từ An cung cũng dồn dập xông ra ngoài, cùng Tống Hoành đuổi theo Khương Ninh.
“Hoàng hậu tỷ tỷ!” Vân Huyên gấp đến độ phát khóc: “Chỗ đó người không thể đi, hoàng thượng năm ấy đăng cơ đã hạ chỉ, Thái hậu phải tĩnh dưỡng, ai dám bước vào sẽ phải chết.”
Không biết chữ chết kia có dọa người quá mức hay không, nhưng mấy phi tử ai cũng trắng mặt, dù là Khương Ninh cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên: “Thật?”
Tống Hoành gật đầu, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm. Khương Ninh ngơ ngác xoay người, giương mắt nhìn nàng: “Hoàng hậu tỷ tỷ, chúng ta về thôi, trời nắng, trán người cũng chảy cả mồ hôi rồi kìa.”
Vân Huyên nũng nịu lay lay tay áo nàng: “Hoàng hậu tỷ tỷ, muội thật khát a, chúng ta quay về uống trà nha.”
“Không được.” Khương Ninh bỏ tay Vân Huyên ra, xông ra ngoài.
Phương hướng kia rõ ràng là Từ An cung.
“Hoàng tẩu!”
“Nương nương!”
Tống Hoành cùng chúng phi vội đuổi theo.
Trên đường gặp đội thị vệ, Tống Hoành hô lớn: “Ngăn Hoàng hậu lại!”
Thị vê vâng mệnh, vây quanh Khương Ninh.
Hai mắt Khương Ninh nhắm lại, phi thân rút đao bên hông thị vệ vung lên.
Lúc dùng đao đánh ngất thị vệ cuối cùng, đá văng tên đang bám dưới chân, nàng cười lạnh quay đầu, ánh mắt hiện ra mấy phần lạnh lẽo: “Hoàng đệ cũng quá coi thường bổn cung rồi.”
Tống Hoành ngơ ngác dừng chân, thấy Khương Ninh xử đám thị vệ, không khỏi biến sắc, cũng chiếm lấy trường đao của thị vệ đuổi theo.
Tống Hoành ngăn con đường phía trước lại: “Hoàng tẩu bình tĩnh chút được không, chúng ta tính cách khác.”
Khương Ninh không muốn nhiều lời, cùng hắn so mấy chiêu, nhân cơ hội chạy về Từ An cung.
Từ An cung thủ vệ nghiêm ngăn, thị vệ cầm đao đứng một hàng.
Thị vệ dẫn đầu hướng về phía Khương Ninh hành lễ.
Khương Ninh lướt nhanh qua hắn, ánh mắt như mũi tên bắn về phía cửa điện đóng chặt: “Không cần, bổn cung muốn vào trong.”
“Nương nương thứ tội, bệ hạ có chỉ.,,” Âm thanh bị ngăn lại bởi có lưỡi đao lành lạnh dí sát cổ: “Muốn ngăn bổn cung?”
Cổ thấm máu, nam nhân căng thẳng: “Nương nương có giết ta, cũng không thể vào.”
“Có cốt khí.” Khương Ninh dương môi, mũi đao đâm vào, máu tí tách rơi xuống.
Tống Hoành chạy đến, thấy thế vội vung đao, thế như tật phong. Khương Ninh lại còn nhanh hơn, thừa lúc Tống Hoành hóa chiêu, liền xoay người hạ đao lên cổ nam nhân kia.
“Nương nương tha mạng!” Chúng phi cũng vừa lúc tới rồi, Ninh quý nhân lảo đảo đi đến, một mặt kinh hoàng quỳ xuống dưới chân nàng: “Cầu xin nương nương tha cho gia huynh của ta!”
Khương Ninh không ngờ đến, bên tai truyền đến thanh âm khuyên bảo của Tống Hoành: “Hoàng tẩu, ngươi không nên hồ nháo như vậy.”
Hồ nháo?
Khương Ninh nhìn ánh mắt sốt ruột của Tống Hoành, lại nhìn ra chỗ xa xa Thường Nhạc đang bước đến, giương cằm lên: “Hoàng đệ hiểu nhầm bổn cung chăng, bổn cung đã hồ nháo chưa?”