Lời này của Tống Hoành như tiếng sấm bên tai, Khương Ninh ổn định lại tâm thần, hỏi: “Sao chắc được?”
Tống Hành nói hắn đem bức tranh kia cho Thân Hổ nhìn. Lúc trước sau khi Phúc Thanh trúng độc chết, Khương Ninh giam Thân Hổ lại, vì Thân Hổ đổ mọi tội lỗi về cái chết của Phúc Thanh cho nàng, bất luận nàng hỏi gì hắn đều đáp, nàng đành thôi, tạm thời bỏ qua hắn.
Khương Ninh hỏi: “Thân Hổ biết được người trong tranh?”
Tống Hoành gật đầu.
Thân Hổ chỉ liếc mắt đã nhận ra, nói đây là bạn cũ của Phúc Thanh, ở Tây Nam thường xuyên đến tìm Phúc Thanh. Thấy tên Thẩm Sí mà Thẩm Hổ cung cấp là đầu mối trọng yếu, Tống Hoành lập tức phái người đi thăm dò Thẩm Sí, mất mấy ngày đều không có manh mối. Đang lúc hắn ủ ur thì Hứa Vô Diểu nhìn thấy bức họa kia, kinh ngạc phát hiệnngười này chính là từng ủy thác cha nàng, Hứa Thần Y từng chế da mặt.
“Theo lời Diểu Diểu thì trước khi trước khi qua đời, Hứa Thần Y có chế qua mấy tấm da mặt, hơn nữa nàng ấy từng thấy qua hình dáng người ủy thác đó.”
Tống Hoành cố ý dừng lại, Khương Ninh vội hỏi: “Ai?”
Hắn cong cong môi: “Tẩu đoán.”
Khương Ninh không nhịn được đạp chân hắn: “Chẳng lẽ là Ngụy Đồng mà ngươi nghi là chưa chết?”
Tống Hoành gật đầu.
Khương Ninh thu lại tâm trạng: “Nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tống Hoành nói Hứa Vô Diệu loáng thoáng nhớ vẻ mặt người kia liền thep trí nhớ vẽ ra, hắn nhìn thấy bức họa, trong đầu hiện lên nét mặt của Ngụy Đồng.
“Bất kể có phải Ngụy Đồng hay không, chúng ta đều không thể khinh địch.” Tống Hoành nói.
Khương Ninh gật đầu, thu thập lại thông tin, nếu thật sự là Ngụy Đồng, giả sử hắn đi Thương Nam Sơn, gặp được Phúc Thanh lúc này là tên điên, sau khi biết y chính là hậu duệ của Tĩnh Nam Vương liền mang y rời Thương Nam Sơn, đầu tiên là chữa bệnh cho y, sau đó là lợi dụng y mưu nghịch, nói vậy cũng không hẳn không đúng.
Nhưng Hứa Thần y đã qua đời, sau hắn có thể tìm Hứa thần y để chỉnh dung?
“Hứa cô nương đâu rồi?” Khương Ninh hỏi Tống Hoành.
Tống Hoành đáp: “Diểu Diểu à, chắc đi ra ngoài rồi.”
Khương Ninh lúc này mới phát hiện cách gọi tên của Tống Hoành có vấn đề: “Đệ đối với Hứa cô nương….”
Tống Hoành không tự nhiên sờ mũi một cái, Khương Ninh thầm nghĩ: quả nhiên, ngoài miệng nói: “Đáng tiếc hiện giờ quá bận rộn, nếu không ta bổn cung nhất định tổ chức hôn lễ long trọng cho hai người.”
“Hoàng tẩu! Lời này không thể nói trước mặt Diểu Diểu, ta và tẩu biết là được rồi.”
Khương Ninh ồ một tiếng, hóa ra hai người vẫn còn chưa thông tâm ý, có khi Hứa Vô Diểu còn chưa biết tâm ý của Tống Hoành.
“Hoàng tẩu có đói không?”
Hứa Vô Diểu không có đây, Khương Ninh đành đi ăn trước. Ăn xong, Hứa Vô Diểu vẫn chưa về.
Cho đến chiều, Hứa Vô Diểu quay về, biết mình vì ham chơi mà trễ nải chính sự nên xin lỗi Khương Ninh suốt.
Khương Ninh ngược lại không giận gì, chẳng qua là tiếc ban ngày rảnh rỗi không hỏi được, trước hết cứ để nàng ấy tạo một tấm da mặt cho Tống Cẩn.
Hứa Vô Diểu sau một đêm đã chế xong da mặt, trời sáng, Tống Hoành đeo mặt nạ, trong chớp mắt đã biến hình.
Khương Ninh vô tình liếc qua một cái liền không nhìn nữa: “Quá giống rồi, nhớ lời nói và cử chi của hoàng huynh đệ nữa là được.”
Hứa Vô Diểu và Tống Hoành nhìn nhau: Hẳn là hoàng tẩu nhìn mặt nhớ người, liền im lặng hết.
Trong tĩnh lặng, Khương Ninh lại hỏi: “Hôm nay lâm triều, đã báo cho bá quan chưa?”
“Chưa.”
“Vậy mau hạ chỉ đi.”
Tống Hoành xưng vâng, tin lâm triều đối với các quan mà nói quá là đột nhiên. Tuy bọn họ dâng rất nhiều tấu nhưng chưa từng hy vọng gì nhiều, chuyện Tây Nam tuy gấp nhưng theo tình hình chuyên cần của Tống Cẩn, bọn họ đoán chừng vài ngày nữa y cũng sẽ có đối sách.
Bá quan vừa sợ vừa mừng tiến vào chính điện, vui là vì được gặp bệ hạ, sợ là vì chẳng lẽ chuyện Tây Nam lớn đến mức bệ hạ phải đi đến bước này?
Nhất thời, văn võ bá quan đều căng thẳng.
Khương Ninh vốn không muốn theo Tống Hoành vào triểu, từ ngày Đại Chiêu khai quốc tới nay không có quy tắc này, hơn nữa tiên đế vô cùng kiêng kỵ hậu cung tham gia chính sự, nhưng Tống Hoành muốn ở điện này lệnh cho nàng đi bình loạn, lỡ như có tướng khác cũng muốn đi, nàng ở hậu cung làm sao tranh được?
Tống Hoành nói vô cùng rõ ràng: “Hoàng tẩu không đi, chuyện bình Tây Nam ta không chắc thay tẩu tranh được.”
Khương Ninh chần chừ.
Hứa Vô Diểu tiêm thêm: “Nương nương không muốn nhìn bộ dáng bệ hạ ngồi trên điện một chút?”
Khương Ninh đối với câu hỏi này chỉ có một đáp án: Muốn.
Khương Ninh nghĩ, Tống Cẩn ở dược lư và Tống Cẩn ở trên ngai vàng hẳn không giống nhau, ở dược lư mọi việc luôn rất tự nhiên tùy ý nhưng ở trên ngai vàng hẳn phải uy nghiêm ác liệt, có thể bày mưu lập kế, lồng ngực nàng khẽ phập phồng.
“Chưa vị ái khanh bình thần.”
Thanh âm của Tống Hoành cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, mắt nhìn về văn võ bá quan. Nàng đang nghĩ đợi lát nữa làm cách nào chặn lại những lời ác ý bất mãn của bá quan về sự xuất hiện của nàng.
Khương Ninh hiểu chuyện, nàng không tức giận, chuyện Tây Nam có khi không đơn giản chỉ là mưu nghịch mà còn liên quan đến Triệu Thái hậu, thậm chí là tội thần Ngụy Đồng, nếu phái các võ tướng trước kia đi, xử lý không ổn thỏa, truyền ra tin tức Triệu thái hậu bị bắt cóc, mặt mũi của Hoàng thất biết để vào đâu.
Nhưng những võ tướng khác không biết nàng tính toán chuyện gì, bọn họ đều không muốn để nàng đi Tây Nam. Lúc đầu loạn ở Tây Bắc, nàng là tướng Tây Bắc nên mới có trách nhiệm đi bình. Nhưng nay nàng là hoàng hậu, lại là giới nữ lưu, nếu để nàng đi bình loạn thật thì uy nghiêm của những võ thần khác để đâu?
Thanh âm của Tống Hoành còn vang vọng trong điện.
Khương Ninh và các võ tướng khác đều chờ đợi.
Qua hồi lâu, Tống Hoành nói đủ các lời xã giao mới quay về chính sự. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành hổ thẹn với sau này là đưa ra quyết định.
Tống Hoành dùng ngữ khí như là loại chuyện nhỏ không đáng đề cập để nhắc chuyện Tây Nam: “Gần đây hình như Tây Nam có chút loạn, chư vị ái khanh thấy sao?”
Các thần tử theo thông lệ nói rất nhiều, hơn nửa là lặp lại chuyện, thật ra cái gì cũng không có.
Khương Ninh lúc này mới lên tiếng: “Nếu bệ hạ đã nhắc đến rồi, vậy thần thiếp xin đi một chuyến, chuyện này là chuyện nhỏ, không nhọc các đại nhân làm gì.” Đặc biệt là các võ tướng.
Chúng thần đều đồng thời quỳ xuống, chuyện Khương Ninh lĩnh binh tuy lòng ai cũng giãy dụa nhưng không tiện nói, đành nói tránh chuyện nhỏ vậy sao có thể làm phiền hoàng hậu nương nương, cứ để bọn mãng phu đi.
Chuyện nàng lĩnh binh quả nhiên bị ngăn chặn.
Tống Hoành có thể mở miệng chỉ định, nhưng chúng thần không phục, nếu vẫn làm thì không ổn.
Hắn liếc mắt nhìn Khương Ninh, lựa chọn im lặng. Khương Ninh thấy hắn không nói giúp, đành tự lực cánh sinh: “Bổn cung phải đi Tây Nam chuyến này, thực ra không hẳn vì dẹp loạn mà đi thăm thúc thúc bệnh nặng. Lúc nhỏ bổn cung từng được thúc thúc chăm sóc, nay thúc thúc bệnh nặng, nếu bổn cung không đi lần này vạn lần sẽ bị thiên hạ chửi rủa không hiểu thuận. Đương nhiên, nhân chuyến này bình loạn thì cũng tốt.”
Trong điện im lặng như tờ.
Đại Chiêu xem trọng đạo hiếu, lý do này của nàng quả không chút kẽ hở.
Tống Hoành thầm nghĩ hoàng tẩu thật biết khoác, dưới ánh mắt khác nhau của bề tôi, hắn cong môi: “Vậy làm phiền hoàng hậu đi một chuyện rồi.” Sau đó truyền chỉ định sự.
Hạ triều, Tống Hoành khổ não nói: “Lý do này của hoàng tẩu tốt thì tốt đó nhưng mà bây giờ tạo ra một người thúc thúc giả có muộn quá rồi không?”
“Bổn cung có một người chú bị bệnh ở Tây Nam thật mà.”
“…….”
Tống Hoành không biết bày tỏ tâm trạng lúc này thế nào nữa!
Hứa Vô Diểu hỏi: “Trùng hợp vậy?”
“Không phải trùng hợp, mà là bổn cung quả thật có chú, bổn cung mới nói vậy.” Khương Ninh quả nhiên không nói khoác, có thật mới nói, quả nhiên khiến Hứa Vô Diểu cảm bái tạ phong.