• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ thế, thời gian trôi qua hai tháng, Hoa Ly sống cực kì êm ả, một buổi sáng nọ, cuộc điện thoại từ tòa giải quyết việc ly hôn cũng tìm đến, người đàn ông kia cuối cùng cũng đâm đơn lên, chấp nhận kết thúc mối liên can.

Hoa Ly bắt buộc đến tòa án hoàn tất thủ tục, ngày cô gặp lại hắn, trông người đã không còn phong độ như trước có phần gầy gò, quầng thâm hai mắt lộ rõ.

Hắn nhìn cô lạnh cười như không cười, cũng chẳng còn cử chỉ thân thiết như xưa, cố lắm là hành động của một người đàn ông ga lăng nên làm.

Cánh tay hữu lực vương tới mời bước cô đi, sau khi cả hai hoàn thành thủ tục, hắn cũng không có lấy một câu nói, đi vội còn hơn cả cô. Trước đây người nhìn bóng lưng là hắn, sao giờ lại thành là cô?

Hoa Ly có vài phần muộn phiền hướng theo cho đến khi bóng người khuất tầm, cô cũng lẳng lặng trở về nhà lo liệu cơm nước cho người bố, còn phải dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị cho ca làm trong ngày.

Tối đến, Hoa Ly lại làm việc như thường lệ, công việc thu ngân cũng rất nhàn hạ, nhưng mỗi lần có khách đông cô và đồng nghiệp sẽ khá chật vật. Tuy, làm ở đây không nhiều tiền nhưng vẫn đủ trang trải phí sinh hoạt và thuốc men cho bố, thêm phần ở đây ai cũng hòa đồng, từ chủ tới đồng nghiệp đều rất quý mến cô, còn đối xử với cô rất tốt.

Cho nên, dù đã tìm được chỗ phù hợp với nghề thêu thùa của mình, cô cũng không muốn nghỉ.

Cộng thêm, cô rất thích tiếng đàn dương cầm của người nghệ sĩ luôn giấu mặt kia, mỗi lần người đàn lên cô đều rất chăm chú lắng nghe. Không phải vì người đàn hay, mà từng nhịp điệu, từng bản nhạc đều rất quen thuộc, tựa người đàn ông kia đang ở đây.

Và, bóng người sau bức màn lại có đôi nét rất giống với hắn, nhất là từng cử chỉ lướt ngón tay trên phím đàn, giống đến mức nhiều khi Hoa Ly liên tưởng hắn đang theo dõi, làm cho cô tò mò không ít lần lén lút coi mặt người đó.

Thế nhưng, mỗi lần thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng lưng lọm khọm, đầu tóc rối bù, lúc nào cũng đeo khẩu trang kín mít, chắc là vì e ngại nhan sắc của mình, bởi có lần cô nghe đồng nghiệp bàn tán...người này rất xấu, chỉ có mỗi tài đánh đàn....

Kim đồng hồ cũng chạm vào con số 8, bức rèm phát sáng, người ngồi trên ghế đã sẵn sàng vào việc. Âm thanh nhu hòa vang lên cũng là lúc cô sẽ mơ hồ tận hưởng, đồng điệu theo từng giai điệu, không nhiều thì ít đại não sẽ tự động nhớ đến việc gì đó.

Giai điệu bản nhạc Collapsing Word đậm nét đau buồn, Hoa Ly bỗng khựng lại, không thể trầm mê, bởi bản nhạc này trước đây Huân Bạc thường rất hay đánh cho cô nghe.

Rõ ràng, giai điệu ấy bất cứ nghệ sĩ nào cũng có thể đánh giống hệt nhau, thế nhưng tại sao người sau bức màn kia lại làm Hoa Ly cảm thấy cách phối âm giống y đúc với người đàn ông kia?

- Trùng hợp sao? Hay cùng một nơi học ra?

Đầu óc có chút mông lung, âm thanh đưa dẫn, miễn cưỡng cô không ngừng hồi tưởng, nước mắt trực trờ bỗng dâng lên.

Từng đoạn kí ức về Huân Bạc lại hiện lên trong đầu, không phải là những nỗi ám ảnh, mà là tình yêu thời niên thiếu cô dành cho hắn. Đơn thuần và chất phát, càng nghe càng trầm luân trong mộng ảo, trở về khoảnh khắc tươi đẹp nhất của thời học sinh.

Thoáng chốc, chúng lại như tấm gương rơi xuống vỡ nát, trước lồng ngực không ai đánh tự nhiên đau nhói, đau đến mức cô mất kiểm soát ôm ngay trái tim mình.

Đáy mắt ửng đỏ, chưa bao giờ cô nghe người khác đàn lại khóc, giọt lệ mất khống chế tuôn rơi. Hoa Ly cố khống chế chúng, càng gượng ép thì con tim càng, đau đến nghẹt thở, buộc cô nhịn không được mà vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Ở nơi không người khóc lên, trước tấm gương soi, hình ảnh của cô hiện rõ bên trong, gương mặt đỏ rần sáng bóng bởi giọt lệ trào ra.

Cô nhìn vào gương đến ngây ngốc, đến cuối cùng kịch liệt vẫn không hiểu...là cô, quyết định rời bỏ hắn, hận hắn, ghét hắn, chối bỏ tình cảm đang nảy sinh, cớ sao giờ lại đau lòng?

- Hoa Ly, mày chịu thua rồi sao?

- Đã một thời gian rồi...sao lại không thể quên...

Trong phòng vệ sinh tiếng khóc dần một rõ hơn, hai mắt đẹp đẽ toàn là nước lấp lánh, Hoa Ly mím chặt môi đè nén âm thanh, nhưng cô vô dụng cứ để cảm xúc lấn át.

Vì đang trong giờ làm, miễn cưỡng cô cố gắng quẹt đi lệ đượm buồn, bước ra ngoài gương mặt vừa khóc chẳng giấu được người khác, ai cũng nhìn cô với ánh mắt người nhìn vật lạ, chỉ là họ không hỏi, cô cũng tự động hiểu.

Ở ngoài tiếng đàn còn chưa dứt, vào đúng giai đoạn cao trào, đả kích trái tim sớm không chống đỡ nổi, bước chân chửng lại, đứng thất thần nghe.

Bấy giờ, cô cũng đã hiểu...thì ra, không phải yêu mới cảm thấy đau, vẫn còn có một cảm giác giết chết tâm can con người, là khoảnh khắc, hồi ức đẹp nhất không quên được.

Chính thức này khiến cô khóc, khiến cô nhớ đến người đàn ông kia nhiều hơn.

"Huân Bạc..."

Môi mọng vô thức gọi, mường tượng sau bức màn chính là người cô nhớ nhung, dở khóc dở cười.

- Huân Bạc, em nhớ anh rồi...

Hồi tưởng đến khi âm thanh tắt ngấm, ý thức cũng khôi phục, chuyện đâu lại vào đấy, Hoa Ly ôm muộn phiền tiếp tục công việc.

10h30 đêm, cô gái nhỏ cũng tan làm, bước chân lơ đãng trở về nhà, con phố vào giờ này đã không còn mấy người qua lại, vắng tanh như chốn hoang vu.

Hoa Ly theo thói quen ghé vào một tiệm mì, mua một phần về nhà ăn khuya. Mỗi bước đi của cô luôn có một bóng người theo sau mà bản thân cô lại không hề hay biết.

Huân Bạc lúc nào cũng âm thầm tiễn cô về đến tận nhà.

Hôm nay có chút khác biệt, Hoa Ly như nhận ra có người theo dõi, trời tối sợ có kẻ xấu, cô ngay lập tức vắt chân chạy như vũ bão, làm cho người ở phía sau theo cô đến hụt hơi.

Đến trước cổng, Hoa Ly bất ngờ dừng lại nhưng không vào, bóng một người phụ nữ đập vào mắt, Hoa Ly lại gần nhìn thật rõ.

Tức thì, cô há hốc mồm kinh ngạc, mẹ của cô, Tư Nhi, chẳng biết bằng cách nào bà ta tìm được tung tích của cô, còn ngồi ở ngoài cửa chờ đợi.

Bộ dạng của bà ta rất khổ sở, người co ro trong sương đêm, ăn mặc rách rưới, hệt như ăn mày.

"Mẹ?"

Giọng the thé gọi, người phụ nữ có phản ứng với tiếng nói, ngẩng mặt nhìn thấy Hoa Ly liền cười tươi chạy đến.

"Hoa Ly!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK