"Hoa Ly, gọi tên tôi."
Hắn không thích Hoa Ly gọi hắn là bạn học Huân, hắn muốn cô gọi tên hắn là Huân Bạc ngọt ngào uyển chuyển trước đây, có lẽ sẽ khiến hắn nớ lỏng tâm tình hơn một chút. Vậy mà, cô lại lắc đầu từ chối làm hắn hung hăng trừng phạt cô thô bạo hơn.
Bên dưới khe đùi nhiễm đầy nước, mẫn cảm và đau rát, Hoa Ly chịu không nổi sự nhục nhã thể xác, sau cùng yếu thế mềm mại run rẩy gọi nhỏ.
"Nhẹ thôi, Huân Bạc...a...xin cậu...đau quá..."
Dị vật càng lúc càng đâm mạnh vào, khiến cô phải cầu xin hắn nhẹ nhàng. Thế nhưng một khi dục vọng đã bùng cháy, đâu dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Tiếng nói của cô thật dễ nghe, hắn có thêm sức lực đâm vào đóa hoa thật sâu.
"Bảo bối, tôi muốn nhìn bộ dáng của cậu khi bị tôi làm, rất mê người."
"Hoa Ly, làm sao đây, tôi không muốn nhẹ nhàng nữa rồi..."
Hắn đứng ra phía sau cô, trong đầu toàn là hình ảnh đóa hoa lúc bị dị vật tiến vào, có lẽ chảy ra rất nhiều xuân thủy hút hắn, hoa viên kiều nộn có bao nhiêu xinh đẹp khi bị hắn mạnh mẽ ra vào?
Khi nãy hắn nhẹ nhàng Hoa Ly còn chịu được, hiện tại không thể dung nạp nổi, cô khó chịu phe phẩy lắc đầu, không tưởng tượng nổi hắn còn định làm ra trò gì nữa.
"Aaaa...đau.. căng nhức quá...cậu buông tha tôi đi ô...không, không cần!"
Huân Bạc kéo cô đang bám lấy mép tường rời thấp xuống đất, thân thể mềm mại liền lập tức quỳ xuống mặt đất chổng mông lớn lên cao, hắn lại từ phía sau dùng dị vật cắm phập một cái vào trong hoa viên.
"Bò vào trong phòng học đi."
Hắn thỏa mãn yêu cầu, thuận tay vỗ một cái *bép* vào cánh mông căng căng xinh xinh, Hoa Ly ứa nước mắt lắc đầu trong vô lực.
"Không, không được! Ô ~"
Cô quỳ gối trên mặt đất chân tay mềm nhũn, hắn bá đạo ở phía sau đâm thúc mạnh khiến cô choáng váng hoa mắt, kiều mông trắng nõn vì va chạm mà đỏ hồng lên.
Vách tường trong hoa viên ướt át cọ sát vào dị vật, Huân Bạc nhấc cao váy đồng phục lên, tư thế này khiến hắn hài lòng, bởi có thể nhìn rõ đóa hoa nhỏ đang bị hắn hành hạ ra vào.
Đóa hoa diễm lệ không chống đỡ nổi tốc độ điên cuồng của hắn, ở nơi hai bộ phận riêng tư kết hợp nổi lên toàn là bọt trắng li ti có chút hồng hồng cùng dịch bóng loáng. Hắn nhìn mà kích thích vô cùng, lấy tay quệt vào một ít nước bôi đầy lên đùi cô gái dính dính nhơ nhớp.
"Màu đẹp đấy!
Nước tiết ra nhiều như vậy còn cứng miệng, cậu xem bên trong càng lúc càng nóng rồi, thích rồi phải không?
Ngoan, bò vào trong nhanh lên."
Hắn vỗ lên cánh mông lớn căng tròn như viên thạch thơm ngon, đàn hồi phản ứng kích liệt, hâm dọa.
"Không bò vào thì tôi sẽ làm mạnh hơn đấy!"
"Đừng...ưm..."
Hoa Ly bị hắn nhấp mạnh đến nhói buốt, sợ hãi đành phải làm theo, chầm chậm bò vào hướng phòng học.
Đóa hoa tuy rằng chật hẹp, nhưng bởi vì cơ thể chuyển động bò vào trong phòng học, không có hắn giữ lại, dị vật to dài liền dần dần trượt ra ngoài.
"Ưm...hô hô..."
Cô gái nhỏ hô hấp vất vả nặng nề, thứ to lớn kia bị đẩy ra ngoài khiến cô nhẹ nhõm đôi chút, thế nhưng bởi vì không có vật thô đó cằm vào, cô tự dưng cảm thấy như không quen. Cơ thể nổi lên phản ứng sinh lý thèm thuồng, bên trong co rút trống rỗng.
Cô gấp gáp cố trấn tĩnh tinh thần, kháng cự lại nguyên lý hoạt động sinh lý, chật vật đáng thương.
Huân Bạc cũng đứng lên đi khóa cửa lại, hoàn toàn đem Hoa Ly lưu tại nơi này, hắn kéo luôn màng cửa che đi tất cả, bốn bề chỉ còn hình ảnh của phòng học, yên tĩnh đến đáng sợ.
"Lần này không chạy nữa sao?"
"Đừng...đừng đến đây..."
Hoa Ly gấp gáp bò trên mặt đất nơm nớp lo sợ, sợ hãi, cảm thấy thẹn, khẩn trương...tim đập cực nhanh không dám quay lại nhìn xem hắn đang làm gì.
Quần lót đã bị cởi ra trần truồng không có gì che đậy, hắn nhẹ nhàng tiến đến tóm lấy cổ chân kiều xảo, cường thế đem cô vật ngửa ra sàn. Hắn kéo hai chân banh rộng ra, tầm mắt sáng quắc nhìn vào nơi riêng tư của cô.
Trong phòng học chỉ còn tiếng khóc nho nhỏ của thiếu nữ, cho đến khi Huân Bạc lại một lần nữa đem dị vật cắm vào, cô mới hét lớn lên.
"ĐỪNG!!!"
Mắt anh đào lập tức mở toát, Hoa Ly giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân đầm đìa, vầng trán còn ướt đẫm nhiễm lạnh.
Bàn tay mềm yếu vuốt lấy lồng ngực tự trấn an, trải qua ác mộng kinh hồn cô cũng tỉnh lại, từng chi tiết khi xưa vẫn còn đọng, ám ảnh đến mức ở thực tại từng tấc da thịt run rẩy.
Cô ngước mắt đánh giá căn phòng ngủ sang trọng, một gam màu kim sắc thuộc giới nhà giàu ưa chuộng bao phủ, mỗi một món đồ ở đây ước lượng giá thành không hề rẻ.
Người đàn ông đáng sợ kia biến mất tăm, cô nhìn lên đồng hồ treo tường thế mà đã 9h tối. Lúc cô đến nơi này nhớ không nhầm chỉ mới 6h tối, do quá sợ hãi mà cô ngất đến tận 9h tối.
Bụng cô truyền đến cơn đói, nhưng cô không thể quan tâm đến, điều bấy giờ cô phải làm là thoát khỏi nơi này, thoát khỏi kẻ đã c.ưỡng bức cô.
Hoa Ly lồm cồm khỏi giường, cẩn thận quan sát xung quanh, cô đứng ở cửa sổ trông ra, xung quanh ngôi dinh thự to lớn này cây cối rất nhiều, trồng cảnh mà cứ như rừng rậm.
Chưa kể, bên ngoài đó chỉ có vài bóng đèn thấp sáng, vốn không đủ soi mọi ngóc ngách, người canh gác cũng chỉ lác đác vài người.
Một Thống Đốc kiêu ngạo, giàu nứt vách đổ tường sao lại có lối sống u ám thế kia?
Cô gái nhỏ cảm thấy nơi này tựa như lâu đài trong rừng, đáng sợ như trong phim kinh dị. Thế nhưng, hiện giờ có sợ đến mấy thì cũng phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Cửa chính bên ngoài chắc chắn có người canh chừng, cô không thể đâm đầu ra đó liền lập tức chọn trốn từ cửa sổ ra khu cây cối um tùm kia.
Cánh tay bé nhỏ vừa chạm vào chốt cửa thì đột ngột có tiếng động vang lên, Hoa Ly giật mình xoay người lại.