Cô gái nhỏ cầm chiếc váy ở trong thẹn đến đỏ mặt, cô chưa bao giờ mặc những thứ đồ khiêu gợi này, hiện tại lại bị ép đến bước mất hết thể diện.
Thế nhưng, cô vẫn phải mặc nó vào, thể diện của cô từ lâu đã bị Huân Bạc hại mất, mạng sống bây giờ mới là quan trọng, cô miễn cưỡng chầm chậm khuất nhục thay váy.
Chưa tới 20 phút Hoa Ly đã chủ động bước ra, thân hình cô sau 9 năm đã có phần thay đổi, đẫy đà mê người hơn. Một thiếu nữ dáng người yểu điệu hoàn mỹ như mới trổ mã không che đi được nét ngây ngô đáng yêu.
Tầm mắt dơ bẩn của hắn không ngừng nhìn vào những chỗ riêng tư, hai tay khẳng khiu có che đậy cỡ nào cũng bị hắn nhìn thấu, hai nhũ phong ngây ngô đầy đặn, nụ hoa anh đào tươi mới e lệ sau lớp vải lụa trắng tinh.
Nước da của cô gái phải nói rất trắng, trắng hơn cả tuyết, nó không đổi theo thời gian, từ lúc cô còn là nữ sinh hắn đã đặc biệt chú ý nước da mơn mởn ấy.
- Hoa khôi đúng là hoa khôi! Mỹ nhược thiên tiên!
Hắn phải thầm khen ngợi Hoa Ly.
Chiếc váy vừa mỏng manh vừa ngắn ngủi, hai tay chật vật vừa phải che đôi tuyết nhũ còn phải che cả địa phương bên dưới. Đáng nhẽ, với thứ đồ khiêu gợi như vậy cô phải nên mặc đồ lót bảo hộ, nhưng tất cả điều bị người đàn ông kia cướp đoạt mất.
Hoa Ly chẳng còn gì, cố lắm vẫn không thoát khỏi tầm mắt thèm khát của một con thú cuồng nộ.
Huân Bạc soi xét thân thể cô không chớp mắt, cứ như hắn nhìn hết được từng bộ phận, có mặc cũng như không mặc. Hoa Ly còn thấy hắn liếm môi làm ra hành động như muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm cho cô run rẩy cùng cực.
Tính cô căn bản nhát gan còn bị đôi mắt sắc bén hàm chứa từng tia nham hiểm dọa cho lệ rơi tràn ly.
Trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, cô càng đáng thương thì chỉ tổ kích thích dục vọng trong hắn đến sớm hơn một chút.
Nước mắt như trân chân vụn vỡ không phải là vũ khí có thể làm xiêu lòng hắn, thứ hắn cần hiện giờ chính là cô, có khóc tội nghiệp đến mấy hắn cũng không buông tha.
"Qua đây!"
Hắn ngoắt tay ra hiệu, ung dung tự tại ngồi bịch xuống giường, tiện tay cởi vài cái cúc áo trên cổ, thấy cô còn do dự hắn lại lười biếng nói.
"Lẹ!"
Hoa Ly giật mình, biết hắn mất kiên nhẫn cô không dám câu kéo chọc giận hắn, từng bước cẩn thận đi đến, khó khăn vô cùng, chiếc váy này quá ngắn, vừa bước đã muốn lộ bờ mông cong của cô ra.
Cô chật vật, bước chân vô cùng chậm chạp làm hắn không đợi được nữa, bất thình lình đứng dậy cường ngạnh kéo cô ngồi vào lòng.
Đôi tay trắng tinh như ngó sen gấp gáp che đậy bộ ngực, đùi ngọc khép chồng nơi riêng tư của hạ thân. Cơ thể cô không hiểu sao lại cảm nhận được sự lạnh lẽo chưa từng có, mà hơi lạnh này chính là của người đàn ông.
Là bá khí đáng sợ của hắn bủa vây khắp người cô, co ro như con tôm luộc trong lòng hắn.
"Tiểu Ly sợ gì chứ?
Chúng ta sắp là vợ chồng rồi, em nên tập thân mật với tôi đi!
Về sau, em sẽ còn phải hầu hạ tôi nhiều đấy! Coi như bù lại 9 năm em để tôi tìm em...."
Hoa Ly kịch liệt sợ nhất hạng người chiếm hữu nhiều dục vọng, bất nhược lắc lắc chối từ.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má ửng hồng, hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm bầu không khí tĩnh lặng làm cô gái càng thấy lạnh hơn.
Hắn không chờ thêm được nữa, cẩn thận đặt cô ngã người lên giường rộng rãi, Hoa Ly vừa nhỏm dậy hắn lập tức ấn giữ hai vai cô xuống, phủ thân to lớn lên.
Hoa Ly hoảng hồn hoảng vía khóc lóc náo loạn, đôi tay mềm yếu chống đỡ trước ngực hắn, van cầu.
"Huân Bạc, đừng mà, tôi xin anh...đừng!"
"Em xin tôi cũng vô ích, tiền tôi đã đưa cho mẹ em rồi.
Hoa Ly, em giờ là người của tôi, tôi muốn làm gì em không có quyền từ chối.
Ngoan ngoãn một chút sẽ ít chịu đau đớn hơn đấy!"
Hắn thẳng thừng gạt đi lời khẩn cầu tha thiết, duy nhất lưu giữ trong người dục vọng đang sôi sục, yết hầu di chuyển mạnh mẽ. Hắn chế trụ hai tay không yên phận dưới nệm, cúi đầu làm ngay một dấu hôn trên cổ nhỏ.
Nước mắt sợ hãi rạt rào chảy như thác đổ, môi mọng mấp máy tiếng uất nghẹn.
"Huân Bạc...đừng..."
"Hoa Ly, gọi tôi A Bạc..."
Giọng thều thào dụ hoặc, đầu óc căng thẳng đến mức không nghĩ được nhiều, há miệng gọi theo yêu cầu chỉ mong thoát nạn.
"A Bạc, A Bạc...."
"Tiểu Ly ngoan, thả lỏng nào, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Hơi thở nóng rực của hắn thổi vào da mặt mỏng manh của cô gái, hắn hôn một đường nóng từ hõm cổ xinh từ từ trượt xuống khe ngực đầy đặn.
Hoa Ly đã run đến mức muốn ngất đi lần nữa, từng tấc da thịt cảm nhận được hắn đang càn rỡ, bàn tay lạnh lẽo chậm rãi chạm vào quai áo nhỏ xíu, kéo xuống để lộ phần ngực trên nở nang. Khiến hắn không nhịn được chạm môi mê mẩn, khi sắp vào chuyện chính lại đột ngột có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang.
"Thống Đốc, phu nhân đột nhiên đến tìm ngài ạ!"
Quản gia ở bên ngoài thông báo, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm, ánh mắt cũng thay đổi, lộ ra sự giận dữ kinh hoàng.
Hắn rời khỏi người cô gái, độc âm chửi thề.
"Mẹ kiếp, đến đây để làm gì chứ?"
Trông nét mặt của hắn cực kỳ nghiêm trọng, Hoa Ly không dám mở miệng, vội vàng lùi người vào một góc với lấy tấm chăn che thân, thút thít trong góc tối.
Huân Bạc chỉn lại quần áo, trước khi đi còn không quên gằn giọng hăm dọa.
"Em ở yên trong này cho tôi! Dám đi lung tung tôi chặt chân em!"
"Nghe rõ chưa?"
Thanh âm vút cao, Hoa Ly giật mình không dám phản kháng, gật đầu lia lịa, hắn vừa đi cô liền chạy ra cửa áp tai vào nghe ngóng.
Bên ngoài hắn vẫn chưa đi hẳn, còn đang dừng lại dặn dò quản gia.
"Cho người canh chừng cô ấy cẩn thận vào! Để cô ấy trốn thì đừng có trách tôi!"
Hoa Ly nghe được càng thêm sợ, cô cuống cuồng trong căn phòng lớn không thôi, bên ngoài có người canh chừng cô không thể đâm đầu ra đó, lại quay ra cửa sổ trong phòng quan sát.
Cửa sổ này không hề bị khóa, bên đây tối om không có người, Hoa Ly nhân lúc vắng vẻ mở cửa trèo ra ngoài, lén lút trốn khỏi địa ngục.