• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cũng Phi Vũ, anh quả thật rất nhẫn tâm. Đối xử với người đã từng cứu mình như vậy sao? Mộc Thuần khép mắt lại, hít sâu một hơi để điều chỉnh tâm tình của mình. Cô nói với người bên cạnh:

“Cảm ơn anh rất nhiều, đã khuya rồi, anh về nghỉ ngơi đi, tôi cũng muốn yên tĩnh một chút.”

“Ừ, có chuyện gì có thể gọi cho tôi.”

Đặng Thiên Tường tiếc nuối đứng lên, hắn cho rằng mình đã tìm được một người phụ nữ phù hợp với hắn, nhưng bây giờ thì biết tin cô đã có thai, mọi mộng tưởng tốt đẹp đều tan thành mây khói.

Sau khi căn phòng trống chỉ còn lại bản thân, Mộc Thuần lần nữa suýt bật khóc. Cô đưa tay vò tóc, bối rối không biết phải làm thế nào. Cô không nghĩ mình có khả năng làm mẹ đơn thân, cách tốt nhất để dừng chuyện đau khổ này lại là phá bỏ đứa trẻ trong bụng. Nhưng, cô không thể làm thế. Chưa nói đến việc sinh linh bé bỏng vừa đến bên cô vô tội, phá thai có thể sẽ xuất hiện nhiều biến chứng, cô rất sợ.

Cô giữ chặt chăn trên người, ôm lấy đầu gối. Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu biến thành những mũi nhọn châm chích người cô.

Thời nay đã không còn nhiều định kiến cho những bà mẹ đơn thân nữa, chỉ cần cô lo được cho bản thân thì nên giữ đứa trẻ. Nhưng mai này nó không có cha… Nghĩ đến những thứ mà cô phải chịu đựng suốt tuổi thơ chỉ vì không có cha mẹ, cô lại chùn chân. Sinh nó ra chưa chắc đã là ý tưởng hay, khi phải để nó thiệt thòi với bạn bè xung quanh.

Khi ấy cùng Phi Vũ lên giường, cô lẽ ra nên dùng biện pháp phòng tránh! Đã chừng này tuổi còn ngu ngốc đến nỗi không biết cách bảo vệ bản thân, nghe có buồn cười không?

Mộc Thuần thật muốn tát mình một cái để tỉnh táo hơn…

Cô nằm xuống giường, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Phi Vũ ở Nam Cung gia không cách nào chợp mắt được. Anh ra ngoài ban công đứng, nhíu mày suy nghĩ về chuyện lúc tối. Khuôn mặt của Mộc Thuần vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh sắp phát điên vì cảm giác kỳ quái trong lòng. Sắp tới là trận chiến tranh giành địa bàn với đám người ở khu giữa, nếu anh không tập trung, rất dễ bị họ nắm thóp. Gần đây Vương Cẩm cũng bắt đầu có những hành động quá quắt hơn, anh phải điều tiết quá nhiều chuyện, không nên quan tâm thêm về chuyện của người phụ nữ kia thì hơn.

Vuốt vuốt trán, Phi Vũ trở về phòng của mình. Anh nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, đầu đột nhiên thấy đau nhức. Bình thường khi nghĩ quá nhiều về thứ gì đó, anh sẽ bị tra tấn bởi những cơn đau dữ dội, cho nên anh cũng không muốn nhớ đến chuyện cũ.



Đặng Tiểu Vy ở nhà chờ mãi mới thấy anh trai trở lại, cô nàng khi nghe được chuyện của Mộc Thuần thì vẫn luôn lo lắng.

“Anh, anh nghĩ cách giúp chị ấy đi.”

“Giúp thế nào?”

“Em tin chị Mộc Thuần không nói dối đâu.”

“Nhưng em biết tính Phi Vũ, nói không quen tức là thật sự không quen.”

Đặng Thiên Tường thở dài một hơi, hắn cũng chưa từng nghe về chuyện bạn mình mất trí nhớ, nên mới khó xử như hiện tại, có lòng muốn giúp Mộc Thuần nhưng sợ ảnh hưởng đến bạn tốt.

“Vậy thì làm thế nào bây giờ? Chị Mộc Thuần sẽ không bỏ đứa bé chứ?”

“Có thể lắm.”

Hai anh em nhìn nhau, Đặng Tiểu Vy thở dài một tiếng:

“Ngày mai em phải gọi nói chuyện với chị ấy mới được, nếu không thì làm mẹ đơn thân, em làm cha đỡ đầu của đứa trẻ cũng được.”

“Em là con gái đó?” Thiên Tường không hiểu nổi suy nghĩ của em mình.

“Con gái thì sao?”

Đặng Tiểu Vy không cho rằng chuyện giới tính quan trọng. Nếu cô đã yêu một người thì chắc chắn sẽ ở bên cạnh người đó dù về mặt sinh học thì họ đồng giới.

Lần đầu tiên phát hiện em gái có những ý nghĩ kỳ quặc như vậy, Đặng Thiên Tường có chút sợ hãi nhắc nhở:

“Tiểu Vy, em phải biết cha mẹ luôn mong em mau chóng có bạn trai, em đừng có mà nghĩ đến chuyện sẽ yêu con gái đó?”

Đội trưởng Lục theo đuổi con bé lâu rồi mà chưa thấy tiến triển gì, chẳng lẽ lý do chính là đây?

“Này em cũng không chắc được. Con trai mấy người chẳng có ai tốt lành cả, em cảm thấy chuyện không yêu đương với đội trưởng Lục chắc là quyết định sáng suốt nhất của mình.”

Nghe em gái đột nhiên nói vậy, Đặng Thiên Tường thầm thương cảm cho đội trưởng Lục. Dường như hắn đã làm em gái chạy xa khỏi tầm với của đội trưởng rồi? Ha ha, hoặc nói đúng hơn thì Phi Vũ đã vô tình đã chặn đường tình duyên của tên kia.

Ở một nơi nào đó, một người đàn ông mặc quân phục đột nhiên hắt hơi mấy cái liền.

“Đội trưởng, anh cảm rồi à?”

“Không, khỏe thế này sao cảm được?”

“Nhưng anh hắt hơi nhiều thế kia.” Người bên cạnh khó hiểu.

“Chắc là ai đó đang nói xấu tôi thôi. Ngày mai tôi được nghỉ, tôi phải ra ngoài đi gặp bạn gái tương lai, các cậu gợi ý cho tôi chút nên mua quà gì cho cô ấy đây?”

“Hoa hồng đi, em cảm thấy mỹ nữ thì nên đi cùng hoa hồng.”

“Cô ấy nói dị ứng phấn hoa.” Đội trưởng Lục đen mặt.

“Đưa đi mua váy?”

“Cô ấy không thiếu quần áo.”

Cấp dưới liên tục đưa ra một loạt gợi ý, nhưng mỗi lần đều bị bác bỏ. Cậu ta nói một lúc miệng khô lưỡi đắng mà chẳng được gì, chỉ có thể cảm thán:

“Em biết lý do rồi.”

“Lý do gì?” Tên đội trưởng ngốc nào đó hỏi.

“Cô ấy không thích anh nên tìm cớ đó!”

“Không thể nào!”

Đội trưởng Lục không tin, gào lên rồi mắng cấp dưới một trận. Làm gì có chuyện Tiểu Vy không thích hắn được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK