• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạn Nhi thấp thỏm lo sợ khi ra ngoài mua thuốc, mặc dù biết chắc sẽ không ai nhìn thấy cô ta đâu, nhưng tim vẫn đập nhanh như điên.

Sau khi đến công ty, Mạn Nhi tìm tới người bạn làm việc trong nhà ăn để nói chuyện. Thấy Mạn Nhi tới, hắn ta vui vẻ chạy ra đón:

“Em tới tìm anh có chuyện gì không?”

“Có chuyện thì mới tìm anh chứ?”

“Ừ ừ, em cứ nói đi.”

Mạn Nhi lôi ra một túi thuốc bột đã được nghiền sẵn đưa cho người đàn ông đối diện rồi nói:

“Anh cầm cái này, tìm cơ hội bỏ vào nước cho Mộc Thuần uống giúp em.”

Sờ vào thứ thuốc bột không rõ nguồn gốc kia, người đàn ông do dự:

“Em định làm gì? Cái này là thuốc gì?”

Mặc dù bản thân rất thích Mạn Nhi, nhưng hắn sẽ không ngu đến nỗi giúp cô hại người, ngộ nhỡ gây án mạng thì kẻ phải ra tòa chính là hắn!

Sắc mặt của Mạn Nhi tối sầm lại, quát:

“Anh nhát gan quá vậy? Đây chỉ là thuốc xổ thôi! Bởi vì em ghét cô ta nên muốn chơi xỏ cô ta một chút!”

“Chắc chắn?”

“Nếu không tôi nếm thử cho anh xem nhé?” Mạn Nhi giận dỗi khoanh tay nhìn người nọ.

“Xin lỗi, anh hiểu rồi, em đừng nổi nóng mà. Mấy hôm nay nếu có thời gian anh sẽ xử lý cô ta giúp em, nhé?”

Nói qua nói lại một lúc, Mạn Nhi mới chịu nguôi giận:

“Coi như anh biết điều.”

Chờ cô ta đi rồi, người đàn ông mới nhét túi thuốc vào trong tạp dề và quay lại làm việc.

Suốt ngày hôm đó, Mộc Thuần luôn có cảm giác bất an giống như có người đang nhìn chằm chằm vào cô. Khi quay đầu tìm kiếm, cô mới phát hiện bản thân quá nhạy cảm rồi, làm gì có ai theo dõi cô chứ?

Cuối buổi, bếp trưởng gọi Mộc Thuần ở lại dặn dò:

“Ngày mai có một bữa tiệc nhỏ tại khách sạn của bạn chú, cháu có muốn đến mở mang tầm mắt không?”

“Tiệc gì vậy chú?” Mộc Thuần hỏi.

Bếp trưởng cười nói:

“Là tiệc của công ty chúng ta, bởi vì dự án mới nhất thành công tốt đẹp, giám đốc cho mọi người một cơ hội xả stress ấy mà. Chú cũng có người quen làm trong khách sạn ấy nên định đưa cháu đến phụ việc, vừa được học hỏi cách đầu bếp năm sao nấu ăn vừa có tiền thưởng hậu hĩnh nữa. Cháu thấy sao?”

“Nếu chú cũng ở đó thì cháu sẽ đi cùng ạ.” Mộc Thuần gật đầu đồng ý ngay, có tiền thưởng, dại gì không làm chứ?

Cô về nhà, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tìm hiểu về những thứ tốt cho mẹ bầu. Mỗi một người phụ nữ khi mang thai đều phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể sinh đứa trẻ trong bụng ra, việc này không hề đơn giản chút nào.

Chín tháng! Nghĩ đến bản thân không có gia đình bên cạnh, một mình chăm lo cho cái thai tận chín tháng, cô thấy rất lo lắng. Nếu cô cũng có mẹ thì bà ấy nhất định sẽ dạy cho cô biết làm thế nào mới tốt cho con nhỏ, nhưng cô không có, nên phải lên mạng tìm hiểu dần.

Ngày hôm sau, Mộc Thuần tìm tới địa chỉ mà bếp trưởng đưa cho rồi chào hỏi vị đầu bếp năm sao mà ông ấy giới thiệu. Mọi người ở bên trong tất bật chuẩn bị đồ ăn, cô nhanh tay lẹ mắt phụ được không ít, vừa tháo vát vừa cẩn thận khiến vị đầu bếp kia rất hài lòng.

Gần tối, Mộc Thuần đang ngồi nghỉ một bên thì có người gọi cô:

“Mộc Thuần, cô mang món tráng miệng ra cho khách hộ tôi với! Tôi đau bụng quá!”

“A? Được rồi, tôi biết rồi.”

“Bàn số một đến số năm luôn nhé!”

Người kia hét to một tiếng rồi chạy mất hút, đó là nhân viên chịu trách nhiệm bưng bê trong bữa tiệc, chắc hẳn đã ăn vụng cái gì rồi mới đau bụng đây mà. Mộc Thuần cười lắc đầu, cầm lấy khay thức ăn rồi đi ra ngoài. Hôm nay cô đến đây cũng được nhận rất nhiều tiền rồi, làm thêm chút việc cho đỡ áy náy.

Lúc này, Mộc Thuần mặc quần vải thun và áo sơ mi trắng, vì là phụ bếp tạm thời nên không bắt buộc phải mặc đồng phục. Bữa tiệc sắp tàn rồi, mang chút tráng miệng ra sau đó quay vào ngay chắc sẽ không ai chú ý đâu.

Mộc Thuần nghĩ vậy, nhưng khi cô vừa đến chỗ bàn tiệc đầu tiên để đưa món tráng miệng lên, người ngồi ở đó ngạc nhiên nhìn cô.

“Ôi? Đây không phải đầu bếp mới nổi tiếng trong công ty à?”

Ngẩng đầu lên, Mộc Thuần nhìn thấy Mạn Nhi - người đã từng cố ý gây rối ở nhà ăn đang cười nửa miệng với mình. Cô cong môi đáp:

“Xin chào các vị khách quý. Đây là món tráng miệng vừa được đầu bếp chuẩn bị, mời mọi người dùng.”

Mộc Thuần không hiểu sao Mạn Nhi có thể đến bữa tiệc của mấy vị quan chức cấp cao này, nhưng mặc kệ cô ta, miễn đừng gây sự với cô là được.

Thấy Mộc Thuần chào rồi chuẩn bị đi sang nơi khác, Mạn Nhi thúc hông người đàn ông ngồi bên cạnh:

“Giám đốc Lý, là cô ta đó!”

Từ ngày giới thiệu Mộc Thuần cho người đàn ông này, Mạn Nhi vẫn luôn chờ đợi ông ra tay, nhưng chờ mãi chưa thấy dấu hiệu gì, cũng chẳng rõ ông ta có hứng thú với Mộc Thuần không?

Giám đốc Lý nâng mắt nhìn Mộc Thuần một lúc làm cô sởn cả da gà. Mộc Thuần thấy có gì đó không đúng, nhấc chân rời đi ngay lập tức.

Người đàn ông cười với Mạn Nhi:

“Dạo này bận việc nên chưa kịp xử lý, lát nữa tôi sẽ tìm cô ta chơi đùa một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK