Phi Vũ giật mình khi có một bàn tay chạm vào vai anh, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, anh miễn cưỡng cười nói:
“Thỉnh thoảng, anh cứ nghĩ mình nhìn thấy người quen nhưng không phải.”
“Ai vậy? Chị dâu hả?”
“Diệp Liên!”
“Em biết ngay mà.” Diệp Liên liếc mắt nhìn anh: “Anh giống y như ba chồng em - chú Tư Thần của anh vậy, chọc giận vợ, để vợ chạy đi rồi mới luống cuống đi tìm! Các người sao không học hỏi chồng em một chút?”
Phi Vũ nghe em gái nói mà dở khóc dở cười:
“Em đến để an ủi anh hay bắt nạt anh vậy?”
Lâu ngày không gặp, Diệp Liên ngày càng xinh đẹp hơn, chẳng qua chiều cao vẫn cứ khiêm tốn như trước. Anh đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Xin lỗi, hôm nay chắc không đưa em đi ăn lẩu được rồi. Anh có việc đột xuất.”
Cảm giác được tóc của mình bắt đầu rối lên, Diệp Liên đánh tay anh:
“Được được, không ăn thì về. Em đã lớn rồi, làm mẹ rồi, anh đừng sờ tóc em thế nữa.”
“Xin lỗi, thói quen khó bỏ.”
Phi Vũ rụt tay về, giả vờ đáng thương nhìn em gái. Cảnh hai người ở cạnh nhau đùa giỡn vui vẻ như thế đã lọt hết vào mắt của Mộc Thuần. Cô trốn sau một bụi cây, ló đầu ra quan sát một lúc rồi mới đánh tiếng thở dài.
“Mẹ quen chú đó ạ?” Tử Thiêm cũng học theo cô, chui vào trong bụi cây cảnh ven đường, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài.
Mộc Thuần ho khù khụ, lôi kéo con trai ra khỏi đống cỏ rồi phủi quần áo cho thằng bé:
“Con xem con bẩn hết cả người rồi, thế này làm sao đi ăn kem nữa? Mẹ đưa con về khách sạn trước.”
“Hì hì.”
Tử Thiêm cười ngây ngô, lúc mẹ kéo tay cậu rời đi thì cậu như cảm ứng được cái gì mà quay đầu, một lần nữa nhìn ông chú lạ mặt kia.
Trong lòng Mộc Thuần bấy giờ cảm xúc ngổn ngang, cô cứ nghĩ người ở bên cạnh Phi Vũ hiện tại phải là Vương Cẩm mới đúng, nhưng cuối cùng sao lại biến thành một người phụ nữ khác? Hóa ra những lời đồn về các vị thiếu gia nhà giàu trước kia đều không sai, ai cũng thay bạn gái như thay áo, cũ rồi thì đổi cái khác ổn hơn. Cô… chắc cũng như một trong những cái áo cũ từng qua tay anh?
Cô đờ đẫn trở về khách sạn cùng Tử Thiêm, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường bôi thuốc cho thằng bé và bắt đầu xem tin tức trong nước. Mặc dù tay vẫn lướt điện thoại, nhưng cô không đọc được một chữ nào ra hồn, chỉ luôn nghĩ về Phi Vũ.
Cô ngỡ mình đã quên rồi cơ đấy. Ha ha, nào có dễ thế chứ? Thời gian cũng không khác gì một con số, người thật sự muốn quên thì sẽ quên được, còn cô, sâu thẳm trong tâm của cô có muốn quên anh ta không?
Mộc Thuần không dám đối mặt với Phi Vũ, cô đang sợ hãi cái gì? Sợ anh nói không quen cô, hỏi cô là ai chăng?
Đôi mắt của cô dần dần trở nên mơ màng, bên tai cũng lùng bùng không nghe được tiếng con trai nói nữa. Cô chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình, bị hòn đá nặng kéo chân, không cách nào thoát ra được.
…
Nam Cung gia.
Phi Vũ đưa em gái ra ngoài xong trở lại sớm hơn dự tính, bởi vì anh còn có chuyện cần làm.
Hải Điền đem hình ảnh mà hôm nay thu được từ camera an ninh trong khu vực chiếu cho Phi Vũ xem, từng cái từng cái một, giải thích vì sao mình lấy được những hình ảnh này. Phi Vũ nhìn chăm chú, mỗi bức ảnh anh đều xem rất lâu, sau đó đưa tay bảo dừng.
“Phóng to bức ảnh này ra.”
Màn hình lập tức hiển thị thứ anh cần, không ngừng phóng to cho đến khi anh nhìn rõ hình ảnh bên trong.
Phi Vũ đứng bật dậy khi nhìn thấy mình và Mộc Thuần đứng chung một khung hình. Là người phụ nữ và đứa trẻ mà anh đã quan sát hôm nay, lúc ấy anh còn nghi ngờ rằng mình bị ảo giác, nhưng không phải. Đúng là Mộc Thuần!
Anh kiềm chế cơn xúc động, bàn tay run rẩy đặt trên bàn:
“Đưa địa chỉ khách sạn của cô ấy cho tôi.”
“Vâng, nhưng mà hiện tại đã là nửa đêm…”
“Tôi không quan tâm, nhanh lên!”
Hải Điền đột ngột bị quát có chút bất ngờ, ông không dám nói nữa, vội gửi địa chỉ vào điện thoại của chủ tịch. Chỉ thấy vị chủ tịch vẫn luôn trầm tĩnh chín chắn vội vàng xông ra ngoài, áo khoác cũng không thèm mang theo.
Mười một giờ đêm rồi, chủ tịch muốn đi đâu vậy? Hải Điền vô cùng lo lắng cho phu nhân, nhưng hiện tại không thể nào ngăn nổi chủ tịch nữa.
Phi Vũ lao như điên trên đường rồi dừng lại trước khách sạn mà Mộc Thuần đang ở, dáng vẻ của anh khiến bảo vệ thấy có gì đó bất thường, vội đuổi theo tới cửa thang máy rồi giơ tay vào trong chặn cửa, đồng thời hỏi:
“Này anh kia, anh đi đâu? Xin hãy cho tôi xem giấy chứng minh của anh.”
Lạch cạch.
Bảo vệ chết cứng khi nhìn thấy thứ mà đối phương móc từ phía sau thắt lưng ra, đó là… một khẩu súng? Đùa nhau sao?
“Cút ra ngoài!” Phi Vũ đang gấp nên sắc mặt vô cùng kém.
Bảo vệ giơ hai tay lên đầu, hoảng sợ lui về sau mấy bước liền. Khi cửa thang máy đóng lại, ông ta mới sực tỉnh:
“Mẹ nó, cái đó trông giống đồ chơi mà! Ai lại đem súng theo bên người rồi dùng lung tung như thế chứ!”
Bảo vệ vội vàng ấn thang máy, nhưng thang máy không hề dừng lại mà đã chạy thẳng lên trên.