Sau bữa sáng, Phương Ứng Trác bưng khay thức ăn rời khỏi phòng ngủ, căn phòng lại chỉ còn mình tôi.
Ồ không đúng, còn có một con rắn hổ mang chúa.
Khi Phương Ứng Trác không có ở đây, hộp nuôi được đặt trong phòng ngủ, tôi tạm thời chăm sóc thú cưng nhỏ này. Phải nói rằng, một người một rắn nhìn nhau, vẫn thú vị hơn là tôi một mình nhìn chằm chằm vào tường.
Rắn thật ra cũng không khó nuôi, chỉ cần cho ăn chuột là được, mà một tuần chỉ cần cho ăn một lần. Những con chuột nhỏ đó được đông lạnh trong tủ lạnh riêng, sáng nay Phương Ứng Trác đã bỏ một con vào hộp nuôi, con rắn đen tuyền dần dần tiến lại gần, dùng thân mình quấn quanh con chuột, rồi từ từ siết chặt nó, một cảnh tượng kỳ dị và tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng có ý định nuôi thú cưng. Căn hộ thuê nhỏ xíu, người ở còn chưa xong, nói gì đến việc thêm một sinh vật cần chăm sóc. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không thích thú gì mấy loài vật nhỏ đó, cũng không cần chúng bầu bạn, bình thường nhìn thấy chó mèo hoang thì cho ăn cũng được, nếu thực sự bảo tôi nuôi một con, e rằng tôi chỉ thấy phiền phức. Một mình mới là thoải mái nhất.
Tôi nghĩ, nói đi cũng phải nói lại, cho dù thực sự để tôi nuôi một con thú cưng, thì gu thẩm mỹ của tôi vẫn là kiểu đại trà, sẽ ưu tiên chọn những con vật nhỏ lông xù, ví dụ như con thỏ tai cụp màu trắng sữa mà tôi nhìn thấy ở quán cà phê thỏ, chứ không phải con rắn hổ mang chúa dài cả mét.
Con rắn đã nuốt chửng con chuột, tôi ngồi ngẩn người đến tận trưa, càng lúc càng thấy lo lắng - hôm nay là thứ Hai. Lẽ ra tôi phải đi làm.
Nghỉ làm một ngày không lý do có lẽ cũng không ảnh hưởng gì, vậy ba ngày thì sao? Năm ngày thì sao? Tôi không biết Phương Ứng Trác sẽ nhốt tôi ở đây đến bao giờ, cho dù hắn có rộng lượng mà thả tôi ra, thì công ty Sang Hợp không sa thải tôi mới lạ.
Tìm việc không khó, nhưng tìm được một công việc ưng ý như bây giờ là kết quả của một quá trình nỗ lực rất dài của tôi, nếu thực sự bị sa thải, tôi biết làm sao để tiếp tục trụ lại trong ngành này, trong thành phố này?
Nhìn rèm cửa màu đen tuyền và tấm thảm dày màu trắng tuyết trong phòng, lòng tôi như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi, chòng chành, cuối cùng từ từ chìm xuống.
Ngày hôm đó, Phương Ứng Trác trở về phòng ngủ vào lúc chạng vạng tối. Hắn lại mặc bộ đồ ngủ đồng bộ với tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau ăn tối.
Phương Ứng Trác vẫn không ăn được gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn tôi.
Tôi vừa nhai thức ăn, vừa phân tích trong lòng - hiện tại xem ra, Phương Ứng Trác sẽ ra ngoài vào buổi sáng, không biết đi làm gì, rồi trở về vào buổi chiều tối. Hắn sẽ cung cấp cho tôi hai bữa sáng và tối, còn tôi thì cả ngày ru rú trong phòng ngủ, gần như không tiêu hao bất kỳ năng lượng thể chất nào, lượng calo mà hai bữa ăn cung cấp vừa đủ để không khiến người ta thấy đói.
Tôi ăn xong một phần mì ống kem nấm, sau đó, Phương Ứng Trác dọn khay thức ăn, rời khỏi phòng.
Khi Phương Ứng Trác quay lại phòng ngủ, hắn nhìn tóc tôi, đột nhiên nói với tôi: "Tần Lý, để tôi cắt tóc cho em nhé."
Lời nói của Phương Ứng Trác khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ. Cho dù là việc Phương Ứng Trác xấu xa đút cho tôi một hơi thuốc khi hôn nhau, hay là việc hắn đột nhiên muốn cắt tóc cho tôi lúc này, đây đều là những chuyện chúng tôi đã trải qua năm năm trước, Phương Ứng Trác lại tái hiện lại trong tình huống đảo ngược vai trò, khiến người ta có chút mơ màng.
Trong lúc tôi im lặng, những ngón tay thon dài của Phương Ứng Trác luồn qua mái tóc tôi, giọng điệu có chút ngạc nhiên: "Trước đây không biết tóc em hơi xoăn tự nhiên đấy."
"Trước đây tóc ngắn như vậy, tất nhiên là không nhìn ra được rồi."
Tôi thực sự thấy tóc mình hơi dài, cắt ngắn đi một chút có lẽ sẽ gọn gàng hơn. Không chỉ vậy, tôi còn từng đọc được một quan điểm cho rằng, khi cắt tóc, da đầu của người ta bị k.ích thích, có thể làm tăng lượng máu cung cấp cho não, còn có thể k.ích thích trung khu thần kinh não, giải phóng các chất hóa học khiến tâm trạng vui vẻ, cũng chính vì lý do này, rất nhiều người sẽ thay đổi kiểu tóc để thể hiện mình đã bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều phải dựa trên tiền đề là kiểu tóc không bị hỏng. Nếu tóc bị cắt hỏng, chắc chắn sẽ gây ra tổn thương tinh thần nặng nề.
Vì vậy, tôi hỏi Phương Ứng Trác: "Anh biết cắt không?"
"Ừ, bây giờ biết rồi. Muốn thử không?"
Tôi ngồi trước gương, Phương Ứng Trác thì làm theo cách tôi đã làm năm năm trước, quấn khăn giấy quanh cổ tôi, rồi hỏi: "Muốn kiểu tóc gì?"
"Đừng cắt ngắn quá," tôi nói thẳng. "Sợ anh cắt xấu."
Phương Ứng Trác mỉm cười: "Sẽ không đâu, dù thế nào em cũng rất đẹp."
Sau khi làm ướt tóc, Phương Ứng Trác cầm kéo, bắt đầu tỉ mỉ cắt tỉa từng chút một từ đuôi tóc, động tác của hắn tuy không thành thạo lắm, nhưng nhìn cũng ra dáng.
Phương Ứng Trác buộc tóc đuôi ngựa thấp, mái tóc đen mượt rủ xuống một bên vai, nhìn Phương Ứng Trác như vậy, tôi không khỏi hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Phương Ứng Trác, không phải anh nói thích tóc ngắn sao, tại sao không tự cắt cho mình?"
"Không có tâm trạng chăm sóc."
Đây không giống tác phong của Phương Ứng Trác, trước đây hắn không bao giờ như vậy. Trong ký ức của tôi, Phương Ứng Trác luôn rất để tâm đến mái tóc của mình, dù dài hay ngắn, cũng phải giữ cho kiểu tóc và chất tóc ở trạng thái hoàn hảo. Vì vậy, tôi luôn chê cười hắn, ở chốn thâm sơn cùng cốc mà còn bày đặt, chưa thấy ai lắm chuyện như vậy.
Sau một hồi tự do phát huy của Phương Ứng Trác, tóc tôi cũng đã được cắt ngắn từ cằm đến ngang tai, thấy Phương Ứng Trác còn muốn tiếp tục, tôi vội vàng ngăn lại: "Thôi vậy được rồi."
Phương Ứng Trác cũng nghe lời, lại tỉa tót lại hình dáng của đuôi tóc cho tôi, hoàn thành việc cắt tóc lần này.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra, mặc dù đã đổi kiểu tóc, nhưng tâm trạng của tôi cũng không khá hơn, nỗi lo lắng vẫn cứ đeo bám, như hình với bóng.
Dù sao thì hiện tại tự do thân thể bị hạn chế, tương lai công việc thì bấp bênh, đối mặt với tình thế nghiêm trọng như vậy, tôi không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Tôi nhìn chiếc vòng kim loại trên tay, hỏi Phương Ứng Trác: "Anh định nhốt tôi đến bao giờ?"
Tính ra, đây là ngày thứ hai tôi bị Phương Ứng Trác nhốt trong căn phòng ngủ này, nhưng tôi lại cảm thấy dài như hai thế kỷ.
Trong căn phòng này ngoài một số đồ nội thất ra, không có gì khác, không có sách, không có thiết bị điện tử, bất kỳ người nào ở thế kỷ 21 mà ở trong này hai ngày, cũng sẽ thấy khó chịu.
Không chỉ vậy, điều khiến người ta cảm thấy đau khổ hơn là sự bất định đằng sau chuyện này, cảm giác bị vòng tay giật điện luôn nhắc nhở tôi rằng, số phận của tôi bây giờ sẽ ra sao, thực chất là phụ thuộc vào tâm trạng của Phương Ứng Trác.
"Chưa nghĩ đến." Phương Ứng Trác không muốn trả lời câu hỏi của tôi, nói với vẻ mặt vô cảm. "Không muốn thả em đi lắm."
Nghe câu trả lời này, tôi nhíu mày, sắc mặt lập tức sa sầm.
Thái độ mềm nắn rắn buông này của Phương Ứng Trác thật sự khiến người ta bực mình...
"Phương Ứng Trác, anh tốn nhiều công sức như vậy, đưa tôi từ quán bar đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Phương Ứng Trác, tiếp tục chất vấn hắn. "Muốn tôi ngủ với anh? Lên giường với anh? Làm bạn tình cố định của anh à?"
"Em nghĩ vậy sao?"
"Chứ không thì sao?" Tôi cười khẩy. "Chẳng lẽ là muốn yêu đương với tôi à?"
Câu nói này vừa thốt ra, ngay cả bản thân tôi cũng không khỏi kinh ngạc - sao tôi lại có suy nghĩ như vậy?
Phương Ứng Trác tiến lại gần tôi, đưa tay chạm vào má tôi, mỉm cười nói: "Tôi thích em, tất nhiên là muốn yêu đương với em."
Khi khoảng cách được rút ngắn, tôi cảm nhận được hơi thở thoang thoảng của hắn.
Phải, Phương Ứng Trác thích tôi, chuyện này tôi đã biết từ năm năm trước.
Tôi nhất thời không nói nên lời: "Nhưng mà..."
Nhưng mà, hình như yêu đương không nên như thế này.
"Nhưng mà cái gì? Tần Lý, đừng nói với tôi là em vẫn không thích đàn ông, chỉ muốn hẹn hò với phụ nữ." Tay Phương Ứng Trác từ từ di chuyển xuống, lướt đến yết hầu của tôi, hắn nhẹ nhàng chọc vào đó, nụ cười mang theo chút mỉa mai. "Em trao đổi phương thức liên lạc với họ ở quán bar, hẹn sau này sẽ đi uống rượu riêng, rồi sao? Họ có biết em không cứng lên được, chỉ có bị tôi chạm vào mới có phản ứng không?"