• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này của Phương Ứng Trác khiến tôi chìm vào im lặng càng lâu hơn.

Mặc dù lời nói của hắn có ý sỉ nhục, tôi vẫn không thể phủ nhận.

Vì hắn nói không sai.

Từ sau khi bắt gặp hành vi đồi bại của Chu Đôn Hành hồi cấp ba, tôi rất ít khi có cảm giác đó.

Tần suất tự xử của tôi cũng cực kỳ thấp, ngưỡng k.ích thích cũng bị đẩy lên vô hạn, đôi khi nổi hứng muốn xem chút phim heo, dù hình ảnh trên màn hình có diễn biến đến mức nào, tôi vẫn luôn bình thản, như một nhà sư tu hành nhiều năm.

Mấy năm nay, cũng chỉ khi đối mặt với Phương Ứng Trác... chỗ đó mới trở nên bình thường hơn một chút.

Khoái cảm không thể tự mình có được, đều do Phương Ứng Trác hào phóng ban tặng.

Đây coi như là một bí mật của tôi, ngoài tôi ra, chỉ có Phương Ứng Trác biết.

Ngón tay cái của Phương Ứng Trác đặt trên yết hầu tôi, chậm rãi xoa nắn, động tác giống hệt như khi hắn v.uốt ve vảy của con rắn hổ mang chúa.

Đối mặt với sự áp chế im lặng của Phương Ứng Trác, tôi nhìn thẳng vào mắt Phương Ứng Trác, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Phương Ứng Trác, nhưng tôi còn có công việc và cuộc sống của riêng mình, cách làm của anh quá ích kỷ."

"Có lẽ vậy. Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thực sự làm điều gì theo ý mình, em quên rồi sao, lúc trước là em nói với tôi, ai cũng có quyền trở nên xấu xa." Khóe môi Phương Ứng Trác nhếch lên, giống như cười mà không phải cười. "Tần Lý, điều em không nên làm nhất, chính là đến thủ đô, nếu em tránh xa tôi, có lẽ vài chục năm nữa tôi sẽ thực sự quên em, tiếc là, nhất thời vẫn chưa quên được. Tôi chỉ muốn ích kỷ lần này thôi."

"Anh nghĩ tôi muốn đến lắm sao?" Tôi chỉ cảm thấy nực cười, lập tức phản bác. "Coi như lúc trước ở quán bar tôi nói sai, Phương Ứng Trác, tôi không chơi lại anh. Tôi chỉ là một người bình thường, không nên chọc vào loại người như anh. Anh buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính mình đi."

"Tần Lý, em không thấy nói câu này hơi muộn sao?" Giọng Phương Ứng Trác càng lúc càng lạnh, lực đạo trên tay dần dần siết chặt. Tôi cảm thấy cổ mình bị tay Phương Ứng Trác siết chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Phương Ứng Trác không biểu cảm, nói tiếp: "Còn công việc của em, tôi đã giúp em từ chức rồi."

Nếu như vừa rồi tôi còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, thì lúc này tôi đã hoàn toàn bị câu nói của Phương Ứng Trác chọc giận, cơn giận dữ điều khiển đầu óc tôi, tôi dùng một tay túm lấy cổ áo Phương Ứng Trác, gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào hắn, nếu ánh mắt có thể giết người, thì Phương Ứng Trác chắc đã bị tôi ăn tươi nuốt sống rồi.

Trước đây, tôi cũng có rất nhiều lần muốn đấm Phương Ứng Trác một cái, nhưng chưa lần nào thực sự ra tay, nhưng lần này tôi gần như không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng, ánh mắt nhắm vào sống mũi cao thẳng của Phương Ứng Trác, tay kia đồng thời vung nắm đấm một cách dứt khoát.

Thế nhưng, biến cố cũng xảy ra vào lúc này —

Cơ thể tôi vô tình va vào bàn, bàn hơi rung lắc, lưỡi dao cạo râu vốn đặt ở mép bàn bị rơi xuống, tôi theo bản năng đưa tay ra đỡ, nắm lấy lưỡi dao sắc bén.

Lưỡi dao cạo râu là do tôi dùng sáng nay, sau khi dùng xong thì tiện tay đặt trên bàn, khi với tay ra bắt lấy nó, tôi dường như vẫn chưa ý thức được thứ rơi xuống rốt cuộc là gì, chỉ là theo bản năng mà làm vậy, vài giây sau, tôi mới cảm thấy một cơn đau nhói rõ ràng ập đến.

Phương Ứng Trác như bị dọa sợ, bàn tay đang siết cổ tôi lập tức buông ra.

Tôi và Phương Ứng Trác cùng cúi đầu nhìn tay tôi, chúng tôi cùng nhìn thấy dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, chảy dọc theo ngón tay tôi, nhỏ từng giọt xuống tấm thảm len dày, nhuộm đỏ một mảng thảm trắng tinh.

"Tần Lý...!" Phương Ứng Trác lộ vẻ hoảng hốt, lập tức nắm lấy tay tôi, muốn kiểm tra vết thương của tôi.

Vết thương hơi sâu, có lẽ cần phải khâu.

Tôi là người chịu đau khá giỏi, khi tay bị cứa, cũng chỉ khẽ kêu lên một tiếng, nhưng khi máu chảy dần, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, sắc mặt chắc cũng không được tốt lắm. Thế nhưng, sắc mặt Phương Ứng Trác còn trắng hơn, mắt cũng nhanh chóng đỏ hoe, hắn nói với tôi: "Tần Lý, tôi đưa em đi bệnh viện."

Một lúc sau, tôi lại nghe thấy Phương Ứng Trác thấp giọng nói một câu "xin lỗi".

Giọng hắn hơi run rẩy, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng run lên.

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhưng lại cảm thấy tâm trạng càng thêm hỗn loạn, gần như muốn nhấn chìm tôi.

Thực ra tôi rất muốn nói với Phương Ứng Trác, vừa rồi tôi thực sự rất muốn đấm hắn một cái không thương tiếc, nhưng ai ngờ bàn tay đó lại trở nên máu me đầm đìa như bây giờ.

Không biết có phải ông trời ghét bỏ tôi không, cứ cố tình làm khó tay tôi. Hoặc là ngón tay bị bẻ gãy, hoặc là bị dao cứa phải đi khâu.

Tại sao chỉ mình tôi lại có số khổ như vậy?

Phương Ứng Trác lấy điện thoại ra, bấm một số, chắc là đang liên lạc với người của bệnh viện. Sau khi cúp máy, Phương Ứng Trác bảo tôi đi theo hắn, tôi giơ chiếc vòng kim loại trên tay kia về phía Phương Ứng Trác, hỏi hắn: "Này, tôi vẫn còn đeo thứ này, phải làm sao?"

Chỉ cần tôi đến gần cửa phòng ngủ là sẽ bị điện giật, nếu cứ thế rời đi, tôi còn sống nổi không? Tôi không khỏi nghi ngờ.

"... Tôi sẽ tạm thời mở quyền hạn." Phương Ứng Trác nói.

Phương Ứng Trác mở hệ thống giám sát trên điện thoại, nhập một lệnh mới, trong vòng 24 tiếng tới, chiếc vòng kim loại này sẽ không khác gì đồ trang sức thông thường. Sau đó, Phương Ứng Trác nhập mật mã, mở cửa phòng ngủ.

Khi nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng, tôi có thể đoán được nơi tôi đang ở là một căn biệt thự trên núi sâu, tuy nhiên, khoảnh khắc Phương Ứng Trác mở cửa, tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc và choáng ngợp.

Đây là một căn biệt thự bốn tầng, còn phòng ngủ của tôi chỉ là một trong những căn phòng ở tầng bốn.

Ở trong phòng ngủ quá lâu, bây giờ đột nhiên đến một không gian rộng lớn hơn, thậm chí khiến tôi có chút không quen.

Tôi chậm rãi quan sát toàn bộ căn biệt thự, nhận ra cách bài trí của căn nhà giống với gu thẩm mỹ của mười năm trước - tuy bây giờ nhìn cũng không lỗi thời, nhưng lại có vẻ quá nghiêm trang, cổ kính. Tầng một của biệt thự có diện tích rất rộng, như phòng tiệc, có thể chứa được rất nhiều người. Có vài chỗ treo tranh thư pháp để trang trí, nhìn nét bút đều là do cùng một người viết.

Vừa ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi vừa thử định giá căn biệt thự này, nhưng nhanh chóng nhận ra điều này vượt quá tầm hiểu biết của tôi.

Ở một nơi như thủ đô, căn nhà như vậy hiển nhiên không thể có được chỉ bằng nỗ lực của một hai thế hệ, không biết đằng sau đó là sự tích lũy như thế nào, mà Phương Ứng Trác bên cạnh tôi lại chẳng hề ngạc nhiên.

Khi đi thang máy xuống lầu, tôi hỏi Phương Ứng Trác: "Đây là nhà anh à?"

"Coi như vậy đi." Phương Ứng Trác trả lời ngắn gọn. "Căn nhà này là tài sản ông bà ngoại để lại cho tôi khi qua đời, phần lớn thời gian tôi không ở đây."

Tôi có thể nghĩ ra lý do người bình thường không ở đây, chẳng qua là vì quá hẻo lánh. Tất nhiên, cũng chính là môi trường biệt lập này, mới tạo nên một cái lồng xa hoa như vậy, khiến tôi hoàn toàn không thể nào trốn thoát bằng sức lực của mình.

Thang máy dừng ở tầng một, cửa mở sang hai bên, chúng tôi đi về phía cửa chính của biệt thự, trong lúc đó, Phương Ứng Trác vẫn hơi nhíu mày, bước chân cũng nhanh hơn tôi.

Đối với vết thương trên tay tôi, Phương Ứng Trác có vẻ lo lắng hơn cả tôi, còn tôi thì đang chìm đắm trong niềm vui được ra ngoài chữa bệnh, tạm thời quên đi chút đau đớn nhỏ nhoi này.

---

Lời tác giả: Hôm nay và ngày mai sẽ cập nhật liên tục - Ba Chưng, người đang cố gắng tạo nên kỳ tích đuổi kịp bảng xếp hạng đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK