Từ khi trở thành bạn cùng bàn với A-kun, B-kun bắt đầu chạy cùng A-kun.
Lần này B-kun bị trẹo chân cho nên A-kun chỉ có thể chạy một mình.
B-kun ngồi ở một góc nhỏ lặng lẽ nhìn A-kun chạy.
A-kun chạy rồi chạy, đột nhiên cảm thấy cảnh này quen quen.
Hồi lớp Chín, vì B-kun mà A-kun cáu kỉnh với cha mẹ.
Vì muốn phát tiết cảm xúc trong lòng, chiều nào sau khi tan học A-kun cũng đến thao trường chạy mười mấy vòng.
Dần dần A-kun phát hiện mỗi ngày luôn có người im lặng ngồi ở một góc nhỏ học bài.
Hiện giờ B-kun đang ngồi ở góc nhỏ đó.