B-kun ôm lấy cậu từ phía sau, cằm gác lên hõm vai A-kun.
A-kun cảm nhận được hô hấp của hắn.
A-kun đỏ mặt xoay người hai tay ôm lấy mặt B-kun: “Cậu nằm yên ngủ cho tớ!”
B-kun: “Ò.”
B-kun không có động tĩnh gì nữa.
Một lát sau.
A-kun nghe thấy B-kun yếu ớt nói: “Hôm nay tớ nghe thấy cậu nói chuyện với anh họ.”
“Cậu” B-kun do dự: “Sao hồi Cấp 2 cậu lại ghét tớ?”
A-kun không nghĩ ngợi gì nói: “Bởi vì hồi Cấp 2 cậu là ‘con nhà người ta’ mà bố mẹ tớ cứ nhắc hoài nhắc mãi.”
B-kun nghe vậy ngập ngừng: “Nhưng tớ bắt đầu thích cậu từ năm lớp Chín ấy.”
A-kun tai khá thính: “!!!”