Lưu Sở Sở bị bỏng nghiêm trọng, ngoài đôi tay thì trên người có rất nhiều chỗ cháy nát, bỏng rộp. Những nơi ấy vừa động đã có máu chảy ra, da thịt trắng nõn cũng có vô số vết trầy da. Bị Âm Kế giam cầm nhiều ngày nên thân thể vốn mảnh khảnh của cô càng thêm gầy, làn da lộ vẻ tái nhợt không bình thường, mái tóc đen bóng nay khô rối, hai mắt vô thần, mơ màng như không có hồn phách. Rõ ràng nhiếp hồn thuật đã mất hiệu lực nhưng cô ấy vẫn ngu dại, hẳn là do chấn kinh quá độ, đến nỗi hồn không về được.
Nếu không nhanh chóng giúp cô ấy định hồn thì khả năng cô gái này sẽ ngây ngốc cả đời.
“Nỗi khổ cô phải chịu hơn phân nửa là do tôi mà ra….” A Ly thở dài một tiếng và đi tới trước mặt cô ấy, ngón tay trắng nõn hơi lật lấy vài giọt máu đút vào miệng còn lòng bàn tay dán lên trán đối phương.
Trong lúc A Ly lẩm bẩm chú định hồn thì một dòng nội lực ôn hòa như nước trong mơn trớn mỗi tấc thân thể của Lưu Sở Sở, chẳng những gom thần hồn tán loạn của cô ấy lại mà thậm chí còn ‘chữa trị’ từ trong ra ngoài cho cô ấy ——
Những vết thương bên ngoài lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, da thịt trắng bệch dần trở nên bóng loáng. Mái tóc dài khô khốc của cô ấy cũng như được thêm dinh dưỡng và nháy mắt trở nên đen bóng. Những vấn đề bên trong như cận thị, độc tố tích trữ hay tật đau bụng kinh đều được trị khỏi, cả người cô như thoát thai hoán cốt và sinh ra một lần nữa.
Nhưng lúc A Ly chậm rãi thu tay lại và ngẩng đầu thì ngay cả lão Dũng và Vương Đại Đầu cũng đã nhận ra không ổn.
Rõ ràng trông cô còn mệt mỏi hơn cả vừa rồi, mỗi không một chút máu, khuôn mặt vốn trẻ trung nay lại thêm vài tuổi, quả thực không nhìn ra bộ dạng thiếu nữ nữa.
“A Ly?” Con mèo đen ở một bên không hiểu sao lại gào lên thê lương, lão Dũng chỉ thấy tim siết lại và không nhịn được muốn xác định xem mình có nhìn lầm không.
“Suỵt —” A Ly giơ tay ngăn ông lại, mày đẹp khẽ nhếch và nhìn Thiên Cung trên đỉnh đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Lão Dũng chợt thấy khẩn trương, mưa bụi kéo dài khiến tầm nhìn của mọi người cũng bị ảnh hưởng. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, bốn phía chỉ thấy nhà cửa sụp đổ và gạch đá tàn tích, ngoài ra không có ai khác. Nhưng trong không khí lại mơ hồ có dao động, giống như có nguy hiểm nào đó đang tới gần. Cảm giác này cực kỳ đáng sợ vì thế lông tơ cả người ông bỗng dựng lên, tay không tự chủ được duỗi ra sờ thanh đao bên hông vẫn dính máu. Lục lạc trên cổ tay Lôi Linh Nhi cũng vang lên, tiếng chuông cực loạn, trong khung cảnh u ám dưới nền đất này nó có vẻ rất chói tai. Cách đó không xa có mấy đám sương mù lay động như đang tiến về phía này. Lão Dũng thầm kêu không xong và lập tức nhảy tới chỗ Diệp Hàng, tay cầm đao bảo vệ anh. Lôi Linh Nhi cũng lập tức xoay người bảo vệ A Ly, Lưu Sở Sở và Vương Đại Đầu ở phía sau. Bỗng nhiên từ Thiên Cung đã sụp đổ phía trên có tiếng rít, tiếng hô chói tai giống như quỷ khóc!
Đám hoạt tử nhân ẩn trong sương mù nghe tiếng huýt gió kia khống chế thì thân thể đột nhiên đứng thẳng và nhanh chóng đánh về phía này!
Lôi Linh Nhi và lão Dũng đang muốn lao ra thì A Ly bỗng giơ tay, tơ hồng trong tay cô vèo một cái bay tới chắn trước mặt đám hoạt tử nhân, “Nơi này đã hủy, mọi người theo con mèo đi đi.” Cô vừa bảo mọi người mang Diệp Hàng đi theo con mèo rút khỏi nơi này vừa dùng ngón tay tinh tế khống chế sợi tơ hồng đánh bay đám hoạt tử nhân!
Nhà cửa sụp đổ ở một bên đột nhiên bay về phía bọn họ như mưa! Vài bóng đen lướt qua sợi tơ hồng nhào về phía Diệp Hàng lúc này còn đang khoanh chân nhắm chặt hai mắt. Còn vài kẻ khác thì nhào về phía A Ly lúc này đang điều khiển sợi tơ hồng ngăn hoạt tử nhân.
Chỉ thấy A Ly hơi lắc mình đã nhảy tới chỗ Diệp Hàng, tay phải tàn nhẫn chặt đứt bàn tay của kẻ áo đen đang định chọc thủng ngực anh. Máu tươi văng khắp nơi, tên kia cũng hét lên!
Ngón tay cô vung lên, sợi tơ hồng lại về tay, nó bay vèo vèo, đánh bay đám người áo đen đang định nhào lên!
Đám lão Dũng cũng không dám cậy mạnh mà lập tức cõng Diệp Hàng đi. Lôi Linh Nhi thả đám trùng ra để chúng tấn công đám người áo đen đang vây lấy A Ly. Có hai kẻ không kịp tránh và dính phải, trùng kia nháy mắt chui vào người bọn chúng. Hai kẻ ấy vội dùng tay nắm lấy nửa người con sâu màu xanh định lôi ra nhưng càng lôi càng đau đến kêu thét thảm thiết, giống như xương thịt cũng bị xé ra vậy!
Thả xong cổ trùng còn sót lại trên người thế là Lôi Linh Nhi vội đỡ Vương Đại Đầu, đồng thời cầm tay Lưu Sở Sở lúc này vẫn đang thần chí mê mang đi theo con mèo đen, không chút do dự.
Con mèo đen xuyên qua đống nhà cửa sụp đổ, mấy người cũng liều mạng đi theo nó. Phía sau truyền tới tiếng đám người áo đen kêu thảm thế là lòng lão Dũng cũng hơi trấn định. Mưa lạnh tận xương đập vào mặt, dưới chân là một mảnh lầy lội, cách đó không xa có nước siết chảy xuống từ khe đá. Lúc mấy người xuyên qua đất đá chạy tới một chỗ cao thì thấy phía trước có nhà cửa liên miên cùng đường ra. Nhưng cây cầu treo cứng cáp nối với lối ra lại đột nhiên gãy ngang, trong bóng tối cơ quan bằng đá ở cửa ra vang lên tiếng chuyển động nặng nề.
Bên dưới cầu là sông ngầm mênh mang, nay không có cầu thì trừ phi có cánh nếu không bọn họ sẽ chẳng thể bay qua nơi này được. Đường ra cũng đã bị đóng kín, mọi người ở đó đều há hốc miệng nhìn mà chẳng thể làm gì!
“Xuống bờ sông đi ——” tiếng A Ly truyền đến từ xa.
Con đường nạm ngọc dưới chân có dạ minh châu soi sáng vì thế lão Dũng chạy vội tới bên lan can nhìn xuống. Ông thấy bên sườn của nơi này có một con đường nhỏ nối thẳng với sông ngầm. Giờ phút này mưa như trút vì thế sông ngầm cũng đã dâng nước lên cao nhưng bờ sông vẫn còn một nửa chưa ngập.
Nhưng sông ngầm kia cuồn cuộn chảy, măng đá mọc lên khắp nơi, dòng nước xiết thi thoảng va vào vách đá truyền tới tiếng ầm ầm. Bãi sông bên dưới là một mảnh trống vắng chẳng có con thuyền nào, mà dù có thuyền sợ là vừa xuống nước cũng sẽ bị xé tan rách nát. Nếu bọn họ đi xuống liệu có thể rời khỏi đây không?
Lúc này tiếng rít lại truyền đến, lạnh lẽo thê lương như tiếng quạ đêm, xẹt qua màng nhĩ người ta. Mà đáng sợ là tiếng động này phát ra từ sườn núi, có thể thấy kẻ đang tới có tốc độ cực nhanh.
Mặc kệ thế nào thì nghe theo A Ly hẳn sẽ không sai. Lão Dũng bất chấp miệng vết thương trên đầu mình lại vỡ ra mà cắn răng cõng Diệp Hàng theo con đường nhỏ chạy xuống bãi sông. Lôi Linh Nhi cũng vừa nâng vừa đỡ hai người kia đi theo ông, chạy được một nửa thì A Ly đuổi tới. Hai tay cô bám lên vai lão Dũng và Vương Đại Đầu rồi hai người lập tức thấy thân thể mình nhẹ bẫng. Bọn họ được cô kéo bay vút lên không. Lôi Linh Nhi không còn phải đỡ Vương Đại Đầu thì lập tức túm lấy Lưu Sở Sở bước nhanh hơn, cả người nước chảy mây trôi chạy theo A Ly!
Tốc độ của mấy người cực nhanh, chỉ chốc lát đã tới bãi sông cạnh sông ngầm. Lúc này nước mưa từ trên đỉnh chảy xuống ngày một nhiều. Không cần nghĩ cũng biết tình huống mưa gió ở bên trên khủng khiếp thế nào. Nước sông cách đó không xa cũng đang dâng trào mãnh liệt, càng tới gần tiếng động càng như tiếng sấm. Ở bãi sông đá mọc lên tua tủa, mặt đất cũng lầy lội toàn nước. Tiết trời vốn đang mùa đông, nay lại thêm nước mưa khiến không khí càng thêm lạnh lẽo, vừa dính vào lòng bàn chân đã khiến người ta lạnh run người, tay chân đều co cứng.
Khuôn mặt A Ly lạnh tới trắng bệch nhưng cô vẫn mang theo mọi người chạy thẳng tới bờ sông chảy xiết không hề ngừng nghỉ.
Đợi đuổi tới bờ sông thì áo mưa gì gì đó cũng chẳng dùng được nữa, tất cả mọi người đều bị bọt sóng của sông ngầm dâng lên thấm ướt cả người. Bốn phía đều là nước ngập, bên tai là tiếng gầm gào kinh người, trên đỉnh đầu còn có mưa rơi tích táp. Trong lúc ấy truy binh đã đuổi theo ở phía sau, con đường trước mặt cũng tới cuối khiến bọn họ rơi vào cảm giác không biết đi về đâu.
A Ly buông lão Dũng và Vương Đại Đầu ra sau đó giũ từ trong tay áo mấy lá bùa màu xanh đậm lấy được từ chỗ đám người Âm gia. Cô cắt đầu ngón tay lấy máu không ngừng vẽ chú văn khó hiểu lên mấy lá bùa này. Chỉ một lát lá bùa đã đầy những chú văn màu đỏ tươi, Lôi Linh Nhi mơ hồ đoán ra cô đang làm gì và hồi hộp chờ đợi cảnh kỳ diệu chuẩn bị hiện ra trước mặt mình. Trong phút chốc cảm xúc của cô mênh mông đến độ khó có thể kìm nén!
Chỉ thấy mười ngón tay của A Ly tung bay, lá bùa được viết đầy chú văn lập tức được gấp thành một con thuyền nhỏ ba mặt kín mít. Tiếp theo thuyền giấy được cô ném xuống bờ nước cạn, vừa dính nước nó đã phình to ra nhiều lần. Cuối cùng nó biến thành một con thuyền có thể chở 5-6 người, thân thuyền xanh sẫm, bên trên rậm rạp chú văn màu đỏ đang phát ra ánh sáng dịu dàng. Con thuyền này cho người ta cảm giác tâm thần ổn định, sóng của sông ngầm cũng đập lên thân thuyền nhưng ngay lập tức trượt đi, không hề khiến nó bị ướt.
Bí thuật của Âm gia đúng là thần kỳ vô cùng, đám lão Dũng thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.
“Mọi người mau lên thuyền đi, cứ theo dòng nước ắt sẽ có lối ra. Sau khi rời khỏi đây cứ theo con mèo mà đi hẳn sẽ tìm được đường.” A Ly ngước khuôn mặt trắng bệch và mỉm cười với họ.
“Đi!” Tiếng rít gào phía sau ngày một gần vì thế Lôi Linh Nhi thu lại tâm tình mà đưa Lưu Sở Sở vào khoang thuyền. Lão Dũng cũng bừng tỉnh và cõng Diệp Hàng đi tới, đợi mọi người ổn định rồi mới phát hiện A Ly vẫn đứng yên tại chỗ không di chuyển.
“A Ly, sao cô còn chưa lên?”
“Cô không đi cùng chúng tôi sao?” Trong tiếng sóng nước cuồn cuộn lão Dũng và Vương Đại Đầu gần như đồng thời hét lên.
Bọt sóng mạnh mẽ không ngừng xô bờ, lúc này nước bắn lên không biết là nước sông hay nước mưa nữa rồi. Máu trên trán lão Dũng vừa chảy xuống đã bị nước rửa trôi, trong cảnh mưa mênh mang ấy ông chỉ thấy A Ly mang theo ý cười, xa xôi như ở nơi chân trời.
Cô khẽ lắc đầu và nhẹ giọng nói, “Mọi người có thể tới là phúc đức của tôi và Thập Cửu ca. Hiện tại anh ấy đã qua nguy hiểm, A Ly cảm ơn còn không hết nhưng tôi không đi được. Âm Kế còn chưa chết thì chẳng ai ra khỏi nơi này được đâu.”
“Vậy chúng tôi sẽ ở lại hỗ trợ, cô không đi thì đợi A Hàng tỉnh lại sẽ phát điên mất ——” lão Dũng lau vội máu chảy vào mắt và hét to.
A Ly vẫn đứng yên bên bờ đá, vì công lực bị tổn hao quá độ nên bên môi cô có máu chảy xuống, lướt qua cằm và bị nước mưa rửa trôi xuống cổ. Nó chảy qua da thịt tái nhợt của cô, đôi mắt kia tối tăm mịt mờ nhìn Diệp Hàng đang nhắm mắt nằm trong khoang thuyền thì nhẹ giọng nói, “Chuyện của Âm gia nên để tôi kết thúc. Mọi người nói với Thập Cửu ca rằng nếu A Ly không chết thì dù là chân trời hay góc bể tôi cũng sẽ tìm anh ấy.”
Nói xong cô vung tay ném lá bùa cuối cùng về phía con thuyền sau đó cách không dùng chưởng lực đẩy con thuyền ra xa. Con thuyền lập tức trôi theo nước sông cuồn cuộn còn cô thì xoay người chạy về phía những tiếng rít gào phía sau.
“A Ly ——” đám lão Dũng nôn nóng rống to, con mèo đen muốn lao ra khỏi thuyền cũng bị hạ định thân thuật nên không thể nhúc nhích mà chỉ có thể nhìn A Ly và gào từng tiếng thảm thiết.
Nhưng cô không hề quay đầu lại, trong màn mưa cô điểm mũi chân nhẹ di chuyển như đang lướt đi trong gió. Bóng dáng côi cút của cô như thiên nữ một mình lặng lẽ trên cung trăng.
Thuyền giấy bị đẩy vào sông, mấy người trên thuyền chỉ cảm thấy cả người mình như rơi xuống sau đó người và thuyền lập tức bị sóng lớn bao lại. Lúc lão Dũng và Vương Đại Đầu cho rằng bọn họ chỉ có thể nước chảy bèo trôi và chẳng thể vãn hồi thì một bàn tay ngọc thò ra bắn mấy sợi tơ tằm từ trong tay áo xuyên qua khe hở của khoang thuyền và buộc chặt lấy một cây măng đá cao ngất ở bên bờ!
Tơ bạc tinh tế đến độ gần như không thể thấy nhưng lại có thể mạnh mẽ kéo con thuyền ngừng lại trước dòng nước chảy xiết!
“Phải đi thì cùng nhau đi!” Lôi Linh Nhi túm chặt mấy sợi tơ tằm và hé miệng nói.
Sức kéo rất lớn, mười đầu ngón tay của cô thoáng cái đã bị thít chặt chảy máu. May mà lão Dũng và Vương Đại Đầu kịp hoàn hồn và vội nhào tới cùng cô túm lấy sợi tơ! Ba người đang dùng sức lôi kéo sợi tơ thì một đôi tay duỗi tới. Vừa ngẩng đầu bọn họ đã thấy đó là Lưu Sở Sở lúc này cũng vừa hoàn hồn. Trong sóng nước xóc nảy cô ấy nửa bò trong khoang thuyền và quấn chặt sợi tơ quanh cánh tay của mình, khuôn mặt đầy nước mắt ngước lên nhìn bọn họ và nghẹn ngào lên tiếng ——
“Chờ cô ấy rồi cùng đi.”
——————————————————————————————————————————
Ở chỗ phòng luyện dược có gió xoáy màu đen bốc lên! Phát hiện bảo vật mình tỉ mỉ luyện chế đã bị người ta cướp đi thế là Âm Kế mang theo sương đen tận trời chui ra khỏi căn phòng đó. Hắn không hề dừng lại đã vọt về phía sông ngầm như một mũi tên. Lúc sắp tới bãi sông hắn bị A Ly cản lại. Trong một khắc đối mặt Âm Kế hơi ngây ra sau đó trên khuôn mặt cứng đờ vì mới đổi da của hắn lộ ra âm ngoan và lạnh lẽo, “Tổ cô cô, ngươi làm ta quá thất vọng rồi….”, Lời còn chưa dứt, tay trái của hắn đã đột nhiên vươn ra, năm ngón tay cong lại, tàn nhẫn chộp về phía A Ly!
A Ly cũng không nói gì mà tung người như bông tuyết trong gió đón lấy đòn tấn công của hắn. Hai người đều là thiên tài mấy trăm năm mới gặp của Âm gia vì thế lúc ra tay quả thực khiến người ta khiếp sợ. Nhưng sau 10 chiêu A Ly không đủ nội lực chống đỡ nên lập tức rơi vào thế hạ phong. Âm Kế thừa cơ tung chỉ bạc quét ngang rồi đột ngột chuyển hướng cuốn lấy eo của cô, trên sợi chỉ còn mang theo cả sương đen ——
Thứ không chiếm được luôn khiến người ta nhớ mãi không quên. Âm gia A Ly với hắn mà nói chính là thứ hấp dẫn khiến hắn thèm nhỏ dãi. Mà người sống công dụng đương nhiên sẽ tốt hơn người chết.
A Ly vặn người trên không, tay rút sợi tơ hồng tấn công đối phương! Hai sợi dây chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng, lửa bắn tóe. Hai người cũng không tự chủ được mà bắn ngược ra mấy trượng!
“Tổ cô cô, một thân nội lực của ngươi đã sớm bị mụ già kia dùng ao máu đánh tan hơn nửa. Hiện nay ngươi đã bị thương tâm mạch, như dầu hết đèn tắt rồi. Nếu ngươi nguyện ý dừng tay thì ta sẽ giúp ngươi tu sửa gân mạch kia, sau này chúng ta có thể liên thủ chấn hưng Âm gia, chẳng phải rất tốt sao?” Âm Kế mơn trớn sợi chỉ bạc và nhìn A Ly nở nụ cười gian ngoan.
A Ly hạ xuống, mũi chân nhẹ đạp lên đỉnh một cây măng đá. Cả người cô bất động, trong ánh sáng tối tăm quần áo của cô theo gió hơi bay bay, tóc dài cũng bay bay.
“Âm gia tạo nghiệt tổn hại âm đức quá rồi, đời này chẳng còn cơ hội chuyển mình thì nói gì tới chấn hưng?” Ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn hắn.
Âm Kế nghe vậy thì cười to, ánh mắt bễ nghễ nhìn cô và mở miệng, “Âm gia của chúng ta từ thời Hán đã tồn tại, chúng ta có khác gì thần, chẳng gì không thể làm được. Khi đó chúng ta chỉ nghe theo thiên tử, không màng tới chư hầu! Đám phàm phu tục tử chẳng qua chỉ là con kiến, giết chúng thì có gì mà tội nghiệt? Ta chẳng thèm tin đâu!”
“Ngươi hẳn là cực kỳ xấu xí.” A Ly đột nhiên mở miệng.
Tiếng cười của Âm Kế đột nhiên dừng lại.
“Người của Âm gia từ trước tới giờ đều là bộ dạng tuấn tú, thanh nhã xuất trần nhưng dung mạo ngươi lại xấu xí. Nhiều năm qua ngươi luôn lấy da mặt của người khác để phủ lên mặt mình, không ngờ họa bì khó họa cốt, đã thay da còn như thế hẳn bộ dạng ban đầu của ngươi xấu lắm.” Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng xanh trắng khác thường của hắn thế là A Ly lạnh nhạt nói.
Âm Kế chỉ cảm thấy trán “Oanh” một tiếng như nổ tung, khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo dữ tợn, miệng thét to: “Âm gia A Ly! Nếu đã như thế ngươi đừng trách ta tàn nhẫn độc ác mang ngươi đi luyện đan! Chờ ta bắt được kẻ ngươi yêu thương, ta sẽ lột da đào tìm hắn rồi dùng tấm da đó đắp lên mặt mình xem ngươi còn có thể nói cái gì! Ngươi cho rằng đưa mấy kẻ kia xuống sông ngầm là bọn chúng có thể rời đi hả? Sông ngầm này mang chú, bọn chúng có đi tới điểm cuối cũng không thể lên bờ đâu!”
“Ta biết.” A Ly ngước mắt nhìn hắn, “Giết ngươi rồi chú kia tự nhiên sẽ được giải.” Cô nhàn nhạt nói.
Hung ác lộ ra trong mắt Âm Kế, hắn rống to một tiếng và nhào về phía này. A Ly nhẹ đạp chân nhảy lên không, sợi tơ hồng đón gió run lên, bàn tay cô tung ra những chiêu thức trí mạng, hiển nhiên đã không để ý tới sống chết của mình.
Lúc này mặt đất dưới chân cô ẩn ẩn rung động, dư chấn đánh úp lại, trên vách núi còn truyền tới tiếng đá nứt vỡ.
Âm Kế huýt một tiếng sáo ngắn ngủi thế là mấy kẻ còn sống sót của Âm gia bị hắn tụ tập lại cũng nhảy ra từ đám sương đen quỷ khí dày đặc. Bọn chúng vây lấy A Ly, cô phải cực kỳ nỗ lực chống đỡ nhưng vẫn liên tiếp bị đẩy lui tới chỗ bãi sông gần bờ sông ngầm.
Bên bãi sông là chiếc thuyền giấy vẫn chưa rời đi, Âm Kế thấy thế thì ánh mắt sáng lên và cười to, “Trời cũng giúp ta!”
Nhưng mặt đất càng ngày càng rung mạnh, bản thân hắn cũng chẳng thể đứng vững. Đôi tay hắn niết quyết thế là trong đám sương đen chợt truyền tới tiếng giương cánh. Mấy con chim thật lớn bay lên không trung và lao vút về phía chiếc thuyền giấy!
A Ly vặn người né tránh đòn tấn công của đám người áo đen thấy cảnh đó thế là tinh thần cô chợt loạn, môi lại tràn ra máu tươi. Âm Kế thấy vậy thì càng thêm vui vẻ, chỉ bạc múa may bức A Ly xuống nước. Nước sông lạnh đến tận xương thấm vào chân cô, bọt sóng xôn xao vỗ mạnh lên măng đá và không hề nể tình thấm ướt toàn bộ người cô. Trong không gian toàn là nước, cả người cô ướt nhẹp, tóc đen dán lên khuôn mặt khiến nó càng thêm trắng xanh lộ cả mạch máu. Âm Kế mang theo tươi cười bấm tay ra lệnh cho đám áo đen dần siết vòng vây.
Nhưng lúc bọn chúng tiến vào dòng nước của sông ngầm lại thấy sắc mặt A Ly không hiểu sao lại dần chuyển sang xanh. Cô vẫn rũ mắt nhưng đôi môi dính máu lại lộ ý cười nhàn nhạt.
Âm Kế thầm rùng mình và lập tức dừng bước!
Nhưng đã quá trễ, A Ly chợt lùi về phía sau, cả nửa người cô chìm trong nước sông lạnh băng, hai mắt nhắm chặt niệm mật chú. Đôi tay cô đặt lên bụng, mười ngón kết mật ấn hình hoa sen! Trong phút chốc dòng nước chảy xiết phía sau như bị một cơn lốc cuốn lên, bọt nước mênh mông cuồn cuộn đột nhiên bay lên trời và kết thành một bức tường nước trong suốt cực kỳ đẹp! Nước sông mênh mông, sức nước còn kịch liệt hơn lúc trước nhiều lần. Sức mạnh lôi đình như có vạn quân ấy quay cuồng nhào về phía đám Âm Kế đang đứng ở bờ sông!
“Ngươi lại có thể điều khiển sức mạnh của tự nhiên ư?!” Âm Kế kinh hãi hét to, hai tay tụ lực cố chống đỡ con sóng lớn nhưng sức nước mà A Ly khống chế như núi non ập xuống, vừa nhanh lại tàn nhẫn, vượt xa những gì con người có thể thừa nhận. Chỉ một thoáng cả đám đã bị sóng nước đánh trúng, nước kia mênh mông cuồn cuộn khiến bọn chúng hoàn toàn không có sức lực chống lại!
A Ly càng niệm càng nhanh, ngón tay kết ấn của cô không ngừng khuếch tán pháp lực của mình. Sóng nước không ngừng trào dâng chôn vùi những phạm vi cô có thể khống chế. Nước sông như một cái lưới lớn bao phủ Âm Kế cùng đám người của Âm gia và cả đám hoạt tử nhân nhưng cô vẫn chưa thu tay lại. Ngón tay cô vẫn co duỗi nhanh chóng, vào khoảnh khắc thu ấn, nước sông xoay quanh cô bắt đầu kết thành băng và dần lan ra ngoài như mạng nhện. Cuối cùng toàn bộ bãi sông hoang vắng trước mặt cô đã biến thành băng.
Đám lão Dũng cuối cùng cũng dựa vào mấy sợi tơ tằm mà kéo được con thuyền nhỏ vào chỗ nước cạn và thở hổn hển lên bờ. Ai biết bọn họ lại đột nhiên thấy con thuyền lắc lư dữ dội, ở nơi đỉnh vòm cao không thể nhìn thấy phía trên có những vết nứt. Dư chấn tiếp tục, tầng vỏ núi nứt toác, nước mưa theo đó chảy xuống đập lên đỉnh con thuyền giấy. Mọi người vừa nhìn cột nước chảy xuống từ bên trên giống rơi xuống từ cửu thiên vừa khiếp sợ há hốc mồm. Diệp Hàng nằm trong khoang thuyền chợt kêu một tiếng, Vương Đại Đầu vui vẻ quay đầu gọi, “Đại ca tỉnh rồi!”
Ai biết lúc này không trung lại truyền tới vài tiếng rít gào, vừa ngẩng đầu bọn họ đã thấy mấy con quái điểu nhe răng nanh đáp xuống. Mục tiêu của chúng là ngực Diệp Hàng lúc này mới giãy giụa ngồi dậy. Lão Dũng đang muốn rút đao lại nghe thấy tiếng gió bay vút tới, Diệp Hàng bật nhảy lao ra, đám quái điểu còn chưa chạm được vào người anh đã tan thành tro. Chỉ có hai con kịp né tránh là còn xoay vòng trong không trung. Diệp Hàng xoay người dùng mũi chân đá con dao bên hông lão Dũng thế là nó xuyên qua cả hai con chim kia và biến chúng trở lại thành hai lá bùa giấy!
Mọi người lại được phen trố mắt, Diệp Hàng vừa tỉnh lại thì sức mạnh cũng tăng lên nhiều lần, quanh người anh thậm chí còn tỏa ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Anh cũng chẳng kịp nói gì với bọn họ mà vội lao tới nơi có hơi thở của A Ly.
……
Trong nháy mắt thành bại này A Ly dùng sức mạnh ý chí để kết hợp sức mạnh của tự nhiên với sức mạnh của bản thân. Một đòn này khiến đám người Âm gia không thể phản kích, dù dốc hết toàn lực cũng không thể giải trừ mật chú khiến bọn chúng tức giận gào thét. Trong đó có kẻ tự biết khó thoát kiếp nạn này vì thế chỉ thê thảm mắng chửi trời xanh. Trước khi bị đông lại thành băng Âm Kế cố sức bắn chỉ bạc ra ngoài muốn lôi kéo bản thân ra khỏi nước. Nhưng nửa người trên mới thoát ra ngoài thì nửa người dưới của hắn đã bị đông lại. Hắn phẫn hận tới cực điểm, hai tay liều chết đánh lên lớp băng, miệng gào thét như dã thú điên cuồng, “Âm gia A Ly! Ngươi muốn diệt tộc ư? Đừng quên ngươi cũng là người của Âm gia! Giết hại tộc nhân thì dù ngươi có muôn vàn đạo lý cũng sẽ bị trời phạt!”
A Ly đứng trên một cây măng đá, lúc này nửa người cô cũng bị đông thành băng, tóc đen theo gió cuốn lên để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
Để thực hiện bí pháp cuối cùng này cô đã dùng hết toàn bộ nội lực còn lại trong người mình. Giờ phút này mồ hôi trên thái dương của cô cũng đông lại thành băng, ngực nặng nề như bị một tảng đá lớn đè lên, trăm mạch cùng ngũ tạng đều đã hủy hết. Cô vừa hé miệng máu đã trào ra, nhưng nghe thấy tiếng Âm Kế rít gào thế là cô nuốt máu kia xuống và nhếch mép cười nói, “Trời phạt thì đã sao? Ta cũng sẽ không từ bỏ, trừ khi ta chết.”
Có chưởng phong của Âm Kế ào ào bay về phía này, cô cũng chẳng còn lực để ngăn lại nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười an tâm ——
Cô vừa chết thì chú sẽ diệt, chú diệt thì băng sẽ phá, lúc ấy đám người này cũng sẽ vong.
Âm gia đến lúc này coi như diệt tộc, ân oán tình thù cuối cùng đã tận, thật tốt.
“A Ly ——” Diệp Hàng lao tới, mắt như muốn nứt ra, dưới tình huống cấp bách anh bổ một chưởng từ xa tới giúp cô chắn đòn kia!
Trái tim chứa thiên hỏa trong người anh đã được luyện thành bảo vật chí cương chí dương, hiện giờ một thân dương khí trong người anh đúng là không có chỗ phát tiết. Chưởng lực vừa đánh ra đã như con rồng lửa chẳng những chặn lại chưởng phong kia mà thậm chí còn đốt cháy đám người của Âm gia bị đông lạnh trong băng, bao gồm cả Âm Kế!
Trong lúc nhất thời đám người Âm gia đều bốc cáy, tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang lên. Âm Kế há miệng điên cuồng gào thét lại bị dương khí cương liệt kia rót vào miệng khiến ngũ tạng bốc cháy. Cả người hắn bốc lửa, mới vừa hét thảm được hai tiếng “cứu ta” thì lửa mang theo dương khí đã vọt ra từ miệng hắn, cuối cùng hắn chẳng thể kêu được tiếng nào nữa.
Cuối cùng Diệp Hàng cũng chạy được tới nơi và cúi người cẩn thận bế A Ly lên. Băng trên người cô đã bị lửa anh phóng ra hòa tan.
Mà anh vừa tới thì mặt đất dưới chân họ lại càng rung lắc mạnh hơn. Cả tảng băng to như thế bỗng nhiên vỡ toang, đám người của Âm gia bị đông cứng trong đó cũng nổ tan xác. Vụn băng vẩy ra khắp nơi ở bãi sông này, những mảnh thân thể cháy đen vương vãi trong không trung cũng rơi xuống mặt đất và theo băng hóa thành nước chảy về sông ngầm.
Nhìn bốn phía chỉ thấy chút vụn băng rơi rụng trên mặt đất, không gian vẫn tối tăm, bãi sông vẫn hoang vắng thê lương.
Dư chấn mạnh mẽ, bãi sông dần nứt nẻ, từ chỗ sâu trong vách đá vang lên tiếng ầm ầm. Từ khe nứt ở trên cao nước chảy ào ào xuống, giọt nước lạnh như băng đủ đông lạnh người ta. Đống măng đá sinh trưởng trên đỉnh động cũng bị đánh rách tả tơi và rơi xuống. Cái này quả là thiên tai lớn đối với đám lão Dũng đang nôn nóng chờ đợi ở bên dưới. Mọi người không thể không trốn vào khoang thuyền để tránh bị măng đá đập trúng người. Chú thuật của A Ly đã bị phá, nước theo đó ào xuống, con thuyền giấy cũng bị dòng nước mãnh liệt kia cuốn đi. Đúng và khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó thì Diệp Hàng ôm A Ly nhảy vào khoang thuyền như một mũi tên.
“Về rồi!” Lão Dũng và Vương Đại Đầu đều vui vẻ hét lên.
Lôi Linh Nhi cũng cực kỳ vui mừng và lập tức kéo lại khe hở trên thuyền giấy rồi hét to, “Đi!”
Sóng nước quay cuồng mãnh liệt, con thuyền giấy phiếm ánh sáng nhàn nhạt lập tức bị cuốn vào sông ngầm đen nhánh hư vô rồi lao nhanh theo dòng nước chảy xiết. Trong lúc ấy thân thuyền xóc nảy vô cùng, mỗi lần bị tung lên rơi xuống mọi người đều có cảm giác mình đang bị vứt lên không trung. Lúc trước dư chấn khiến mặt đất khắp nơi nứt toạc, thi thoảng sẽ có đá vụn rơi xuống đập trúng thân thuyền. Nước sông chảy xiết mãnh liệt, nguy hiểm ở khắp nơi, mỗi một chỗ xoáy nước đều có thể khiến thuyền vỡ, người chết. Con thuyền giấy nho nhỏ, yếu ớt như thể sẽ bị dòng nước kia xé nát bất kỳ lúc nào. Nhưng trong nguy hiểm trùng trùng đó nó như một cái lá, nhìn thì vô lực nhưng lại có thể theo dòng nước xoay quanh. Mỗi lần va chạm vào vách núi thân thuyền sẽ hơi sáng lên.
Chẳng qua mọi người trong khoang thuyền không thể ngồi vững và gần như dúi dụi vào với nhau. Rốt cuộc qua thật lâu, thân thuyền cọ qua măng đá và dòng nước cũng ôn hòa dần. Lôi Linh Nhi lập tức đốt mồi lửa lên xem xét.
Ánh lửa vừa sáng ngời cô đã ngơ ngẩn.
Diệp Hàng ôm lấy A Ly và ngồi dựa một bên, khuôn mặt tuấn tú của anh như trống rỗng, cả người run rẩy như đứa nhỏ đi chân trần trên đất lạnh. Con mèo đen nằm bên cạnh anh cũng không còn kêu nữa.
A Ly cuộn tròn trong lòng anh lúc này giấu người trong mái tóc bạc, cô như một chiếc lá khô, hơi thở cực kỳ mỏng manh. Mọi người chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt và cánh tay đã buông xuống của cô.
Một khắc trước cô gái này vẫn còn vô cùng xinh đẹp nhưng nay lại tóc bạc da mồi, cả người không ngừng xuất hiện nếp nhăn. Mọi người thấy thế thì đều sợ đến ngây người, bọn họ chưa từng thấy người nào lại có thể trở nên già nua nhanh như vậy.
“Làm sao thế này ——” Vương Đại Đầu khiếp sợ cực kỳ nhưng vừa mới mở miệng đã bị Lôi Linh Nhi ngăn lại.
Cô đã nhận ra mạch đập của A Ly cực kỳ mỏng manh, sinh mệnh của cô ấy đã tới cuối con đường rồi.
A Ly vốn bị trọng thương, sau khi cứu Diệp Hàng và Lưu Sở Sở và lấy máu hóa thành thuyền đưa bọn họ đi là cô đã không còn bao nhiêu sức lực nữa. Một đòn cuối cùng tiêu diệt toàn bộ Âm gia khiến toàn bộ sinh lực của cô bị đào trống rỗng. Tất cả những thứ này góp phần khiến sinh mệnh A Ly trôi đi, đến lúc này đã là dầu hết đèn tắt, dù có là thần tiên cũng không cứu nổi tâm mạch đã đứt gãy của cô.
Vốn lão Dũng còn đang cảm thấy may mắn vì một chuyến này tuy mạo hiểm nhưng cũng đáng giá nay lại bị đả kích mà ngây người mãi.
Diệp Hàng bị ánh lửa đánh thức, anh vội siết chặt cánh tay rồi chậm rãi vùi đầu vào mái tóc của A Ly. Cô gái nhẹ bỗng trong lòng anh là người mặt ngoài lạnh nhạt nhưng trong lòng thiện lương. Trời sinh cô ra đã là người lương thiện nhưng từ nhỏ đã chịu khổ, thân nhân rời bỏ. Cả đời này mỗi việc cô làm đều nghĩ cho người khác, còn bản thân mình thì chẳng để ý.
“A Ly…” Diệp Hàng nhắm mắt, lệ nóng rơi xuống, lướt qua cái mũi cao thẳng của anh, rồi tới cằm và nhẹ rơi vào mái tóc bạc như mây của cô.
Thấy anh như thế Lôi Linh Nhi thương tâm quá độ mà tắt mồi lửa đi, không đành lòng xem tiếp. Trong bóng đêm chỉ còn một màu đen và tiếng nức nở mơ hồ của Lưu Sở Sở.
Nước lũ mênh mang vô tận, sóng nước chảy xiết chẳng phân biệt ngày đêm. Con thuyền giấy hơi mỏng theo dòng nước tùy ý trôi. Nó phiêu diêu trong cổ động to lớn, vượt qua bóng tối đi tới nơi xa nào không ai biết. Giống như cả thế giới này chỉ còn lại con sóng nhấp nhô. Lúc sau thân thuyền lắc mạnh vài cái và rơi xuống một dòng nước khác, sương mù bay lên rồi dần dần tiêu tan trong một mảnh đất trời không biết tên.
Mãi tới khi thân thuyền bị đá chặn lại, ánh sáng nhạt chiếu vào bên trong Lôi Linh Nhi mới nhẹ nhàng xé lá bùa đã trở nên ảm đạm và phát hiện bọn họ đang ở một chỗ nước nông. Bên ngoài có thể mơ hồ thấy vách đá che trời ở hai bên. Mưa to qua đi, không khí lạnh lẽo biến núi rừng thành một mảnh lạnh băng vô hạn, nơi xa có đỉnh núi tuyết trắng xóa lộ hơi lạnh khiếp người.
Núi non hình thành tuyệt cốc, trời đông mang theo tịch mịch.
Màu sắc tuy tăm tối nhưng trời lại bừng sáng.
- -----oOo------