Khuôn mặt Hứa Vĩ bi thương, trên người là trang phục màu đen. Anh ta đứng ở cửa đón bạn bè người thân tới phúng viếng, mỗi người đều được phát một đóa hoa trắng hoặc vòng tay màu đen. Cha mẹ Triệu Linh quá đau lòng nên được thân nhân đỡ tới phòng nghỉ.
Vào tháng bảy thành phố Hải vốn khô ráo ít mưa nhưng Hứa Vĩ đứng ở cửa hội trường không bao lâu thì sắc trời bỗng u ám. Chỉ chốc lát đã có mưa nhỏ rơi xuống, hoa giấy được cắt tỉ mỉ bày trước cửa bị nước mưa thấm ướt dần, nét mực bên trên trở nên mơ hồ.
Nhân viên công tác thấy sắc mặt Hứa Vĩ không vui thì vội vàng giải thích, “Hứa tiên sinh đừng lo lắng, trời mưa là chuyện tốt, cái này gọi là mưa rơi rửa tội, ý là trời rót cam lộ giúp người chết tẩy đi trần tục để cô ấy có thể sạch sẽ không còn vướng bận mà ra đi!”
Hứa Vĩ nghe xong thì quả nhiên sắc mặt đỡ hơn, giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không bao lâu sau đồng đội, lãnh đạo và người thân của Triệu Linh tới hơn nửa. Hứa Vĩ rất bận rộn sắp xếp mọi người ngồi theo thân phận, thi thoảng còn bưng trà rót nước đưa tới phòng nghỉ và thấp giọng an ủi mẹ Triệu Linh đang khóc lóc. Người thân bạn bè dù bi thương cũng không nhịn được âm thầm cảm thán vị hôn phu của Linh Tử quả nhiên hiếu thảo tốt bụng, bề ngoài lại văn nhã tuấn tú, chỉ tiếc Linh Tử không có phúc khí.
Nghi thức tiến hành được một nửa nhưng những cộng sự có quan hệ tốt nhất với Triệu Linh lúc sinh thời là Vương Đại Đầu và Diệp Hàng đều chưa tới dự. Trong lòng Hứa Vĩ dấy lên nghi hoặc nhưng anh ta vẫn tri kỷ thay cha mẹ Triệu Linh lên đài nói lời cảm ơn.
“Cảm tạ bạn bè thân thích……” Người đàn ông đứng trên đài tao nhã, hốc mắt đỏ bừng, biểu tình bi thương, trong lúc đọc diễn văn còn nghẹn ngào. Bạn bè người thân đều cảm động rơi lệ, toàn bộ hội trường chìm trong không khí buồn bã.
Bỗng nhiên giữa sảnh xôn xao, mọi người phía dưới không ngừng châu đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ. Hứa Vĩ nhíu mày lại thì thấy sắc mặt của nhân viên công tác ở bên cạnh lộ vẻ quái dị và chỉ chỉ màn ảnh điện tử phía sau anh ta.
Anh ta quay đầu lại thấy màn hình vốn chiếu những hình ảnh của Triệu Linh lúc sinh thời không biết từ khi nào lại chiếu mấy bức ảnh anh ta ôm, đút đồ ăn, thậm chí hôn một cô gái xinh đẹp. Mà rõ ràng đây là ảnh chụp lén, và toàn là ảnh chụp gần đây.
Dưới đài mặt mũi cha mẹ Triệu Linh và cả cha mẹ anh ta đều biến đổi. Vô số ánh mắt hoài nghi, chỉ trích, phẫn nộ nhìn về phía này. Hôm nay dù anh ta có giải thích thế nào thì chỉ bằng mấy tấm ảnh này danh tiếng của anh ta ở thành phố Hải cũng coi như xong rồi.
Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng bàn tán ngày càng lớn, Hứa Vĩ vừa kinh hoảng vừa tức giận, tay chân luống cuống. Đúng lúc này cửa lớn bằng kính của hội trường bị nhân viên công tác đẩy ra. Ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn cầm ô màu đen đang cúi đầu che chở một cô gái gầy nhỏ đi từ cầu thang gỗ lên.
Người đàn ông kia mặc một thân cảnh phục được cắt may vừa khít, eo thắt dây lưng, ngực đeo hoa trắng. Vốn dáng người anh cao lớn thẳng tắp nay mặc cảnh phục lại càng anh tuấn bức người. Khuôn mặt anh nổi bật đôi mày kiếm, ánh mắt rét lạnh, cả người tràn ngập khí thế khiến người ta phải nín thở.
Vừa tới cửa anh đã thu ô lại, mọi người lúc này cũng nhìn rõ cô gái đi bên cạnh anh. Cô đứng ở đó, trên người là bộ quần áo cũ kỹ màu tối, sắc mặt cô trắng bệch, trong ngực là một con mèo đen với đôi mắt xanh. Phía sau lưng cô là sắc trời âm u, mưa bụi hỗn độn hắt vào trong sảnh khiến cô gái này trông càng thêm quỷ dị không giống người. Có những người nhát gan không nhịn được vỗ ngực hô nhỏ, “Đây là ai? Làm tôi sợ muốn chết!”
Sau khi vào cửa Diệp Hàng không nói một lời đã đứng một bên sườn gỡ mũ cảnh sát xuống, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn chằm chằm Hứa Vĩ. A Ly ôm mèo đen chậm rãi đi vào giữa sảnh, mỗi bước đi đều không vang tiếng động. Cô đi qua chỗ nào mọi người hai bên đều cảm thấy hơi lạnh đánh úp lại.
Hứa Vĩ trơ mắt nhìn cô gái cổ quái như u hồn kia đi thẳng tới trước mặt mình. Đôi mắt cô đen u ám nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lần sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu và thở dài nói: “Nếu anh không thích cô ấy thì nói thẳng ra là được, cần gì phải hại cô ấy làm gì.”
Hứa Vĩ thấy ngực run lên nhưng vẫn cố cười nói, “Cô là ai mà tới đây nói linh tinh vớ vẩn……”
A Ly cầm hai mảnh dây chuyền bằng gỗ chìa ra trước mặt anh ta và nhàn nhạt nói, “Mặt dây chuyền này có xuất sứ từ Kiềm Tây, dùng thai khó sinh trong bụng người mẹ, dẫn hồn phách vào gỗ liễu thành tiểu quỷ. Sau đó người ta sẽ khắc mảnh gỗ kia thành mặt dây chuyền, bên trên có phù chú của Âm gia. Phàm là người nào đeo cái này sẽ thấy ù tai hoa mắt, tứ chi như bị trói buộc, nhất định không thể sống quá một tháng. Anh đã đưa mặt dây chuyền này cho vị hôn thê của mình và vì thế cô ấy mới chết.”
Trong lòng bàn tay tái nhợt của cô là hai mảnh của mặt dây chuyền bằng gỗ. Lúc này chúng không còn màu đen như lúc đầu mà trở nên ảm đạm không có ánh sáng, phần nứt gãy ở giữa ẩn ẩn hiện ra màu đỏ tươi quỷ dị.
Mọi người ngồi đó ồ lên, có người cười nhạo, có người không hiểu nổi, cũng có người mang sắc mặt nghiêm trọng. Mẹ Triệu Linh run rẩy cả người còn sắc mặt Hứa Vĩ thì trắng bệch.
“Anh đã tham quyền thế và gái đẹp nhưng lại không muốn bị người ta chỉ trích nên mới dùng cái thứ âm độc thế này hại chết vị hôn thê của mình. Nhưng anh có biết nghiệp báo sẽ tìm đến kẻ gây tội, ác nghiệp đã gây ra thì ắt có ác báo, kẻ hại người ắt sẽ tự hại mình.” A Ly than nhẹ.
“Tôi chưa từng thấy thứ này, tôi cũng không biết cô đang nói cái gì. Ai dạy cô bịa mấy lời ma quỷ này tới phá hủy thanh danh của tôi hả? Một mảnh gỗ rách nát cũng có thể hại chết người, cô tưởng mọi người ở đây đều ngốc chắc? Nhìn cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của cô đi ——”
Hứa Vĩ cố trấn định và cười lạnh phản bác, nhưng ai ngờ còn chưa nói xong con mèo đen trong lòng A Ly đã đột nhiên nhào về phía anh ta!
Hứa Vĩ chỉ thấy trước mặt có một bóng đen nhào tới, còn không kịp phản ứng gì thì con mèo kia đã nhảy về trong lòng chủ nhân của mình. Sau đó anh ta mới cảm thấy mặt mình đau đớn, vừa sờ đã thấy mặt mình bị mèo cào vài vết thật sâu!
A Ly nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng lúc này vẫn đang giương nanh múa vuốt với Hứa Vĩ và trấn an nó bình tĩnh lại. Sau đó cô nhàn nhạt nói, “Tôi được vị hôn thê của anh nhờ nên tới nói với anh vài câu.”
Hứa Vĩ ôm mặt, vừa kinh hãi vừa đau đớn nhưng nghe cô nói mấy lời này anh ta lại không nhịn được lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đụng phải vòng hoa phía sau. Nhân viên công tác ở phía sau nghĩ tới mấy tấm ảnh nhìn được lúc trước thì bĩu môi thu cánh tay định đỡ anh ta về.
Chật vật mãi mới đứng được, lúc này Hứa Vĩ giật mình nhìn về phía A Ly.
Anh ta đột nhiên phát hiện người đứng trước mặt mình tuy có bộ dạng của một cô gái trẻ nhưng thần thái và giọng điệu lại tang thương như một bà lão. Đôi mắt đen của cô sâu thẳm, như một mảnh tĩnh mịch nhưng lại giống như mang theo lực lượng cổ quái nào đó. Cô giống như người của Minh giới, thậm chí anh ta còn không cảm nhận được chút nhân khí nào trên người cô.
Một dòng điện lạnh lẽo bỗng theo sống lưng của anh ta bò khắp người.
Chỉ nhìn ánh mắt cô anh ta đã biết cô không hề hù dọa.
A Linh…. thật sự sẽ tới tìm anh ta báo thù ư?
Trong phút chốc cả người anh ta cứng còng như băng, các loại suy nghĩ nảy lên không ngừng, đôi tay không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Trước khi xuống tay anh ta cũng từng do dự có nên ngả bài với Triệu Linh hay không nhưng cuối cùng anh ta vẫn tự tay đeo sợi dây chuyền hắc ám vô tình có được này lên cổ vị hôn thê của mình.
Nếu vì bám vào thiên kim tiểu thư mà phụ lòng chia tay thì hai nhà ắt sẽ gặp muôn vàn chỉ trích. Kẻ phụ lòng bị nói thì cũng thôi nhưng cha của vị thiên kim tiểu thư kia là kẻ nổi tiếng khó chơi và đanh đá, sao ông ta chịu gả hòn ngọc quý trên tay mình cho một kẻ vô tình vô nghĩa được? Huống chi Triệu Linh đanh đá, hôn sự của hai nhà đã lên lịch nên đâu có lý do gì để cô buông tha cho anh ta.
A Ly lẳng lặng nhìn anh ta và đột nhiên nhẹ lắc đầu.
“Uổng cho anh quen biết cô ấy nhiều năm như thế lại không hiểu vị hôn thê của mình.” Đáy mắt cô toàn là tang thương.
Không biết là nên đáng thương cho kẻ này hay đáng thương cho Triệu Linh vì đã nhìn lầm người.
“Tuy cô ấy yêu anh nhưng cũng tự biết yêu bản thân mình. Nếu anh nói rõ với cô ấy thì dù hai nhà đã định ra hôn sự cô ấy cũng sẽ dứt khoát đoạn tuyệt không dây dưa gì. Anh quả thực không xứng với cô ấy.”
Hứa Vĩ chấn động, khuôn mặt tái nhợt, môi giật giật rồi chợt im bặt.
Thấy kinh sợ trong mắt anh ta thế là A Ly nhàn nhạt nói, “Anh yên tâm, cô ấy sẽ không trả thù anh, lúc sinh thời còn không muốn dây dưa bám dính lấy anh thì sau khi chết rồi bám riết không tha làm gì? Cô ấy đến thế giới này một cách thanh bạch thì cũng ra đi một cách than thản, hà cớ gì phải bẩn tay mình vì một kẻ vô sỉ như anh? Cô ấy chỉ muốn nói với anh vài câu: Thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không gặp lại. Những gì anh thiếu cô ấy ông trời chắc chắn sẽ giúp cô ấy đòi lại. Triệu Linh chờ anh bị báo ứng.”
“Nhưng……” A Ly dừng một chút, khóe môi bỗng nhiên dâng lên một nụ cười quỷ dị và nhìn anh ta sau đó mở miệng tiếp lời, “Tôi thấy mạng anh cung tiêu xích, tử khí quấn thân. Dù cô ấy không tới tìm thì sợ là anh cũng không sống được quá hôm nay đâu.”
——————————————————————————————————————————
A Ly ôm con mèo đen chậm rãi đi ra cửa lớn, sắc mặt cô bình thản không gợn sóng. Phía sau cô là tiếng chất vấn của cha mẹ Triệu Linh với Hứa Vĩ. Hai nhà Triệu và Hứa cãi nhau nháo nhào.
Thứ Hứa Vĩ coi trọng nhất là thanh danh đã mất, tâm nguyện cuối cùng của Linh Tử đã xong, A Ly lại giúp Diệp Hàng một lần nữa.
Diệp Hàng lẳng lặng đứng ở đó nhìn cô đi tới gần, đôi mắt đen của anh không hề chớp, giống như muốn khắc bóng dáng nhỏ bé gầy yếu của cô vào lòng.
Lúc này mưa bên ngoài đã to hơn, anh đón lấy ô mà nhân viên công tác đưa rồi cẩn thận che cho A Ly để cô không bị mưa ướt. Sau đó anh đưa ô cho cô và thấp giọng nói, “Để tôi đánh xe tới đây.”
“Ừ.” A Ly rũ mắt lên tiếng.
Chỉ chốc lát bên trong có người thấp giọng xì xào đi ra khỏi sảnh tang lễ. Bọn họ thấy A Ly mặc một thân áo đen đứng dưới đoạn hành lang gấp khúc thì sôi nổi dừng chân lại. Trong lúc nhất thời không có ai dám lướt qua cô.
Nước mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ kính của xe, Diệp Hàng chậm rãi đánh xe về phía A Ly. Lúc này Hứa Vĩ bị họ hàng hai nhà chất vấn không chịu nổi, lại bị mẹ Triệu Linh hung hăng tát một cái thế là anh ta xanh mặt, chật vật bước nhanh ra khỏi sảnh. Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mọi người đứng ở cửa anh ta càng xấu hổ nên vội đẩy mọi người ra và bước xuống cầu thang chuẩn bị vọt tới chỗ xe của mình.
Đúng lúc này một chiếc xe hơi màu đen không biết chạy từ đâu ra lập tức vọt thẳng về phía anh ta!
Hứa Vĩ kinh hoàng ngẩng đầu, nước mưa che mờ tầm mắt nên trong lúc hoảng hốt anh ta cảm thấy cái xe kia như một cái mồm há to đang cắn về phía mình. Trong khoảnh khắc bị đụng xe anh ta không cảm thấy đau đớn, trong đầu chỉ còn câu nói cuối cùng mà cô gái cổ quái kia nói: “Dù cô ấy không tới tìm thì sợ là anh cũng không sống qua hôm nay được đâu……”
“Phanh ——!” Một tiếng vang nặng nề cất lên, Hứa Vĩ bị xe đâm bay ra xa mấy mét!
Mọi người dại ra sau đó có người thét lên, có người lấy di động gọi xe cấp cứu, cũng có người bất chấp mưa to chạy ra ngoài xem tình huống của Hứa Vĩ lúc này đang nằm sấp trên nền đất bằng xi măng.
Khóe mắt Diệp Hàng đột nhiên nhảy lên, anh phanh gấp xe rồi vọt ra ngoài chạy tới chỗ Hứa Vĩ đang nằm sấp. Anh thấy miệng anh ta không ngừng trào máu tươi, cả người run rẩy, nước mưa dần nhuộm đỏ.
Anh hít sâu một hơi sau đó đờ người quay đầu nhìn về phía cái xe hơi màu đen kia. Chỉ thấy cửa xe chậm rãi mở ra, một cái ô đen bật tung, sau đó Vương Đại Đầu mặc một thân áo đen, trong tay cầm một bông hoa cúc màu trắng bước ra.
Cậu ta cắt tóc, cạo râu để lộ cái cằm cương nghị, hoàn toàn không có bộ dạng lôi thôi ngày thường.
Thấy tất cả mọi người trố mắt nhìn thế là cậu ta hơi mỉm cười nói, “Tôi vội vàng tới tiễn Linh Tử nên không cẩn thận lái nhanh quá, phải làm sao đây?”
- -----oOo------