“Lục phu nhân có điều không biết, trước kia cũng có nữ nhân muốn đeo Lục tiên sinh nhưng đều bị tôi giáo huấn, Lục tiên sinh cũng biết chuyện này nhưng lại không nói gì, tôi mới cho rằng lần này cũng giống vậy. Giờ trải qua những việc này tôi mới hiểu Lục tiên sinh lúc ấy không nói gì, chỉ là vì anh ấy lười nên không thèm để ý mà thôi.”
Trình Vũ nhướng mày: “Nói như vậy, hẳn là cô thích tiên sinh nhà tôi, hơn nữa anh ấy đối với cô không bình thường à?”
Ngôn Băng Nhi hoảng sợ nói: “Không không không, Lục phu nhân hiểu lầm, trên thực tế có thể hiểu là Lục tiên sinh cho tôi trở thành quân cờ, nếu thật có gì không bình thường thì sẽ không cho tôi đi uống rượu với người khác, lưu tôi bên người bất quá chỉ vì ích lợi mà thôi.”
“Vậy còn cô?” Trình Vũ lạnh giọng: “Đối với anh ấy cô có ý tưởng gì? Lục Vân Cảnh không dấu diếm việc mình đã kết hôn, nếu cô biết anh ấy đã kết hôn, vì sao còn có ý khác với anh ấy?”
Ngôn Băng Nhi vội vàng phủ nhận: “Lục phu nhân tôi không phải người như vậy, tôi nào dám động tâm tư với Lục tiên sinh động ạ?”
Không có tâm tư mới là lạ, nếu tâm không nhúc nhích thì sẽ không xem cô là người ngoài, cũng không dám hất rượu vào cô.
Trình Vũ cảm thấy loại người biết người khác đã kết hôn còn nhớ thương thì thật là ghê tởm, cô khép cái hộp lại ném trước mặt cô ta, không khách khí nói: “Cầm lấy đồ của cô rồi lập tức đi ra ngoài, về sau cũng đừng tới trước mặt tôi nữa.”
“Lục…… Lục phu nhân……”
Ngôn Băng Nhi đáng thương nhìn cô, Trình Vũ thấy biểu tình đó là cảm thấy dị ứng, cũng không biết có phải cô ta đã từng làm thế với Lục Vân Cảnh không, Trình Vũ không muốn nhiều lời, trực tiếp gọi bảo an lôi cô ta đi.
Trong văn phòng an tĩnh lại, vì Ngôn Băng Nhi tới làm Trình Vũ không khỏi nổi nóng.
Khi không chân chính ở cùng Lục Vân Cảnh thì Trình Vũ cảm thấy việc tư của anh ấy cô không có tư cách đi can thiệp, sau này từ trong miệng anh ấy mới biết được từ rất sớm anh ấy bắt đầu thích cô rồi, thậm chí anh ấy trở nên hoàn thiện như hiện giờ là vì cô, rõ ràng anh thích cô lại còn khiến nữ nhân khác ảo tưởng khi hai người đã kết hôn, tưởng tượng đến chuyện này Trình Vũ cảm thấy không thoải mái.
Đến giữa trưa Trình Vũ vẫn còn đang xem bản chấm công chi nhánh, thì nghe tiếng đập cửa, tưởng nhân viên đưa cơm vào, cũng không ngẩng đầu nói vào đi: “Vào đi.”
Cửa mở ra, có người tiến vào, nhưng sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Trình Vũ cảm thấy không thích hợp mới ngẩng đầu nhìn lại, không ngờ người đến là Lục Vân Cảnh.
Bởi vì chuyện Ngôn Băng Nhi, Trình Vũ thấy lòng còn khó chịu, nhìn Lục Vân Cảnh cũng chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Sao anh lại tới đây?”
“Lại đây cùng em ăn cơm.” Lục Vân Cảnh cảm nhận được Trình Vũ lãnh đạm, mới nói: “Thế nào? Không nghĩ anh tới à?”
Ánh mắt anh có chút nguy hiểm, cô cũng thực biết điều, không nói là không nghĩ anh đến chỉ nói: “Vừa rồi Ngôn Băng Nhi tới tìm em để xin lỗi.”
Lục Vân Cảnh lạnh lùng: “Dám chạy đến đây quấy rầy em, xem ra anh trừng phạt cô ta còn chưa đủ.”
Từ thể hiện của Lục Vân Cảnh cũng có thể thấy với Ngôn Băng Nhi anh ấy cũng không có ý gì, rõ ràng Ngôn Băng Nhi xác thật chỉ là lá cờ xã giao thôi, Trình Vũ cũng cảm thấy mình quá so đo, chỉ là nghĩ đến lúc trước Ngôn Băng Nhi kiêu ngạo hắt rượu vào cô cô lại cảm thấy không thoải mái, sở dĩ cô ta dám kiêu ngạo không phải vì Lục Vân Cảnh sao.
Trình Vũ lại nói: “Ngôn Băng Nhi nói, cô ta đã từng giáo huấn mấy người không biết tự lượng sức mình muốn tới gần anh, cũng không thấy anh nói gì thêm, cho nên lúc trước cô ta mới dám tát rượu vào em, không biết lúc trước anh cho Ngôn tiểu thư cái gì tốt làm cô ta có can đảm như vậy.”
Lục Vân Cảnh không nói gì, cứ đứng nhìn cô thâm trầm, Trình Vũ cũng không biết đến tột cùng anh đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau Lục Vân Cảnh mới nói:
“Trước kia có nhà máy sản xuất linh kiện ô tô bởi tập đoàn Trường Lâm ký hợp đồng nên lập tức có nhiều công ty khác tìm nó ký hợp đồng, nước lên thì thuyền lên cũng dần dần có thanh danh. Trên thực tế trước khi hai bên hợp tác nó chỉ là một nhà máy nhỏ vì sao khi làm đối tác của Trường Lâm thì nó lập tức được chú ý? Bởi vì thực lực tăng lên sao? Cũng không phải mà là vì nó có đại thụ để dựa lưng mà thôi, đối với anh nó chỉ là quan hệ bạn bè hợp tác, nhưng đối với những người khác mà nói, cùng anh có liên quan thì ai đối với họ cũng nhượng ba phần, em nói anh đã bảo hộ họ sao? Không có bất quá chỉ là hợp tác đơn giản mà thôi.”
Anh bước tới một bước, bình tĩnh nói:
“Đối với Ngôn Băng Nhi cũng thế, tất cả chỉ đơn giản là hợp tác, người khác thấy thế nào, tôn trọng cô ta không thì có quan hệ gì với anh chứ, muốn giáo huấn ai, chỉ cần không chạm vào anh thì cũng không có quan hệ gì với anh cả.”
Đến trước mặt cô, xoay tròn ghế dựa nửa vòng để cô đối diện mình, anh chống tay trên tay vịn ghế dựa hơi khom người đưa mặt tới gần, thái sơn áp đỉnh, anh nhìn cô trong ánh mắt sáng ngời hỏi nàng: “Em hỏi anh cái này là vì ghen tị sao? Em để ý việc trước kia anh mang theo Ngôn Băng Nhi đi sự kiện?”
Trình Vũ nhìn tâm tình anh thực tốt thì lại càng buồn bực, cũng không quản anh có suy nghĩ cái gì, cô nhún vai, nhẹ nhàng nói:
“Không có, em chỉ tò mò nên tùy tiện hỏi một chút mà thôi, em không phải người vô cớ gây rối, chuyện quá khứ rồi em còn so đo làm gì?”
Không ngờ cô nói xong sắc mặt anh dần dần ảm đạm, anh chậm rãi đứng dậy, cả người lộ ra hàn ý, ấn đường nhíu lại càng làm cho người ta sợ hãi.
“Anh nhớ trước kia khi em ở cùng Lục Thừa Duẫn, có nữ sinh tặng cho hắn một hộp nhạc, vì thế em chất vấn hắn ta vì sao lại nhận lễ vật của người ta, thậm chí còn quăng nó ngay trước mặt hắn.” Giọng anh mang theo vài phần lạnh lùng, nguy hiểm.
Trình Vũ nghe thế khiếp sợ hỏi: “Sao anh biết những việc này?”
“Chuyện của em có gì anh không biết.” Giọng càng thêm lạnh băng.
Trình Vũ: “……”
“Đối với Lục Thừa Duẫn, chỉ là hắn ta thu đồ người khác em đã mắng hắn, còn anh cho dù anh mang theo nữ nhân khác tham dự sự kiện em cũng thờ ơ?” Anh lại cúi người nhìn chằm chằm cô: “Cho nên, trong lòng em anh không quan trọng bằng Lục Thừa Duẫn?”
Bộ dáng của anh làm Trình Vũ có chút sợ, cô vội nói:
“Khi ở cùng Lục Thừa Duẫn tuổi nhỏ xíu, hành động theo cảm tình cũng bình thường, nhưng hiện tại em đã vào xã hội nhiều năm rồi, không thể giống khi còn nhỏ cứ hành động theo cảm tình? Bởi vì những việc nhỏ xíu lại gây sự sợ là anh cũng sẽ thấy không thoải mái?”
Lại không ngờ mặt Lục Vân Cảnh vẫn âm trầm, cơ hồ là cắn răng nói: “Vậy em thật không nháo anh ư!”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nghi hoặc nhìn anh, thật là không hiểu mạch não con người này, có người này là hy vọng vợ mỗi ngày gây ầm ĩ thôi á, nhưng biểu tình anh thật là đáng sợ, Trình Vũ cũng không dám nói thêm gì.
Cô không nói gì, Lục Vân Cảnh không biết nghĩ gì mà sắc mặt lại càng khó coi, một lát sau mới nói:
“Không lẽ em không biết giới truyền thông anh đều thể khống chế, là đại cổ đông, chuyện đắc tội anh bọn họ tuyệt đối không dám làm, nhưng vì sao bọn họ còn dám đăng tai tiếng về anh, thậm chí còn có rất nhiều lời đồn đãi về tình ái?”
Trình Vũ: “……”
Không đợi cô trả lời, anh lại nói: “Bởi vì, chuyện đó đều là do anh bày mưu đặt kế.” Ánh mắt lạnh đến kỳ cục:
“Anh cũng chỉ muốn nhìn xem khi vợ mình biết chổng ở bên ngoài có nữ nhân khác sẽ phản ứng ra sao.” Giọng lạnh lẽo phảng phất mang lửa giận thiêu đốt người đối diện phát đau:
“Nhưng mà, đối với chuyện đó cô ấy lại không thèm để ý, không thèm để ý có phải anh thật sự có nữ nhân khác không, không thèm để ý anh sẽ mang ai tham dự các sự kiện.”
Nghe chính miệng anh nói những lời này Trình Vũ ngây người, cô không nghĩ tới chuyện Lục Vân Cảnh tạo những lời đồn đó là muốn coi cô có để ý không? Vì anh nghiêm trang nên cô không cần để ý những lời đồn đó, cô còn nghĩ là do người có tâm muốn bôi xấu anh.
Trình Vũ thật sự không biết nên nói gì, nam nhân này tâm cơ sâu không lường được mà.
Hiện tại cần phải lập tức giải quyết vấn đề, gia hỏa này đang sinh khí, bởi vì cô không ghen, bởi vì cô không gây sự mà giận, lí do tức giận cũng quá đặc biệt.
Trên thực tế không phải Trình Vũ không tức giận, mà chỉ là cô cảm thấy nếu mình vì những việc này mà so đo có vẻ không phóng khoáng, nhưng người trước mắt lại đặc biệt hy vọng cô ích kỉ, Hoạn Thư một chút, một khi đã như vậy cô cũng không cần nghẹn trứ.
Cô vươn tay câu lấy cổ anh, nói: “Đương nhiên em giận, nhưng em sợ anh sẽ cảm thấy em tính toán chi li, rồi liền thấy em phiền.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Sắc mặt âm trầm bao nhiêu nghe cô nói xong quả nhiên nhu hòa lại nhìn chằm chằm cô hỏi:
“Em nói thật?”
Trình Vũ nghiêm túc gật gật đầu.
Không biết có phải Lục Vân Cảnh tự cảm thấy sắc mặt mình biến hóa quá nhanh có chút ngốc quá không mà anh ho nhẹ một tiếng bộ dáng không vui nói: “Như vậy là tốt nhất.” Tạm dừng một chút anh lại hỏi: “Em tính đối với anh thế nào?”
“A?” Trình Vũ ngốc ra.
“Không phải nói giận anh sao?”
“……”
“ Ván giặt đồ, roi da của em đâu? Có phải chúng nên có tác dụng rồi không?”
“……”
Trình Vũ cẩn thận nhìn chồng: “Ván giặt đồ, roi
da? Sao anh hỏi như vậy?”
Lục Vân Cảnh nói: “Không phải em nói thế sao? Nếu anh không nghe lời em liền phạt anh quỳ ván giặt đồ, hoặc dùng roi da đánh anh.”
Trình Vũ hít ngược khí lạnh, lời này cô còn nhớ, lúc ấy cô nói với Lục Thừa Duẫn, cô tưởng Lục Thừa Duẫn sẽ không tìm Lục Vân Cảnh chứng thực……
Trình Vũ có chút xấu hổ: “Em…… Em nói chơi.” Cô nào có can đảm bắt Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ chịu đòn? Huống chi, theo cô đánh giá, tưởng tượng cảnh anh quỳ trên ván giặt đồ ăn đòn là xương sườn xương sống đau luôn.
Tâm tình Lục Vân Cảnh tựa hồ rất tốt, oán khí trên người cũng biến mất, một tay ôm cô vào trong lòng ngực, ghé bên tai nói: “Bất quá ván giặt đồ, roi da này nọ đại khái về sau sẽ không có tác dụng, bởi vì……” Anh đè thấp thanh âm, ý cười chui vào lỗ tai cô, “Anh thực ngoan.”
Trình Vũ rùng mình một cái, quả thực không thể tưởng tượng “Anh thực ngoan” sẽ xuất ra từ miệng Lục Vân Cảnh, hơn nữa cô thấy Lục Vân Cảnh đang bán manh. Lạnh lùng, nguy hiểm lại bán manh, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thần kinh phân liệt mà.
- Bán manh: Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương.
Phút này Lục Vân Cảnh rất ôn nhu, Trình Vũ cũng hưởng thụ sự ôn nhu anh trao, cô sung sướng nheo mắt nói: “Được nha.”
Ôm trong chốc lát Lục Vân Cảnh lại nói: “Đi ăn cơm trước, sau đó mình cùng nhau ngủ trưa.”
Trình Vũ ngoan ngoãn đáp: “Được thôi.”
Định nghĩa “ Ngủ trưa” của Lục Vân Cảnh và Trình vũ không giống nhau, giờ cả người mệt mỏi, tay chân run rẩy nằm ở trên giường Trình Vũ không khỏi mắng trong lòng, ngủ trưa gì mà ngủ trưa, rõ ràng là “ngủ cô” mà thôi, tên hỗn đản này.
Bất quá, hỗn đản thì hỗn đản, người này là cô nhận định, cô có thể có biện pháp nào khác sao?
- -----oOo------