Lâm Giai Nhân nghe mà lắp bắp: “Thân sinh cha mẹ, không phải……”
Trình Vũ cười lắc đầu: “Không phải bọn họ, mấy ngày trước con mới biết được, vì con mới về cho nên chưa tới nói cho mẹ nghe.”
Nhìn Trình Vũ và Lâm Giai Nhân nắm tay nhau, lòng Diệp phu nhân cực hụt hẫng, đặc biệt là khi nghe Trình Vũ gọi thân thiết như vậy. Dù trong lòng không dễ chịu mặt vẫn tươi cười lên: “Bà là mẹ nuôi Gia Kỳ? Chúng tôi thật sự cảm tạ công ơn cả nhà nuôi lớn con bé.”
Từ tay Diệp tiên sinh nhận một hộp quà: “Đây là hậu lễ vợ chồng chúng tôi cố ý chuẩn bị, hy vọng bà không ghét bỏ.”
“Này……” Lâm Giai Nhân nhìn qua Trình Vũ, Trình Vũ nói: “Mẹ nhận lấy đi, tâm ý của mọi người mà.”
Lâm Giai Nhân nhận quà, sau đó cúi đầu cười nói: “Kỳ thật mọi người không cần làm như thế, Trình Vũ vẫn luôn là con gái của tôi mà.”
Diệp phu nhân nói: “Đây là việc nên làm cho bà.”
Lâm Giai Nhân mời mọi người ngồi xuống hàn huyên mấy câu, lúc sau Diệp tiên sinh ra hiệu với Diệp phu nhân, Diệp phu nhân cẩn thận nói với Lâm Giai nhân: “Trình phu nhân, kỳ thật chúng tôi hôm nay lại đây cũng là vì muốn thương lượng một chút, chúng tôi muốn cho Gia Kỳ nhận tổ quy tông, trong hộ khẩu danh nghĩa chúng tôi sẽ là cha mẹ con bé.”
Lâm Giai Nhân tức khắc hít ngược khí lạnh, ngây ngốc ngồi một lúc lâu không trả lời, mãi sau mới nhìn Trình Vũ, miễn cưỡng cười nói:
“Mấy chục năm nay mọi người tìm nữ nhi cũng không dễ dàng, tôi hiểu nỗi khổ tâm đó, nếu Trình Vũ không có ý kiến thì tôi cũng không có.”
Thời điểm nói chuyện Lâm Giai Nhân cũng đã biết Diệp gia vẫn luôn tìm nữ nhi khổ thế nào, là người mất nữ nhi bà cũng có thể lý giải thống khổ đó.
Diệp gia nghe thế thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhìn Trình Vũ bằng sự chờ mong tích tụ.
Trình Vũ cũng không ngờ tới Diệp gia sẽ nói vấn đề này, Trình Vũ nhất thời không biết nên trả lời sao.
Diệp phu nhân có chút lo lắng, cẩn thận hỏi con gái: “Gia Kỳ, con nghĩ thế nào?”
Trình Vũ suy tư trong chốc lát mới ngẩng đầu lên nhìn mặt cha mẹ ruột, khó xử nói: “Con biết những năm này cả nhà tìm con thực không dễ dàng.” Sau đó cô cầm tay mẹ nuôi lại nói: “Nhưng mẹ dưỡng dục con hơn hai mươi năm, ân dưỡng dục như núi và ba ba cũng đã không còn, mẹ nuôi không thể không có con.”
Cha mẹ Diệp đơ người và vợ chồng hai người đều rất khổ sở, Diệp phu nhân đỏ mắt khàn giọng hỏi: “Cho nên Gia Kỳ con không muốn nhận tổ quy tông sao?”
Trình Vũ biết quyết định này dù thế nào
cũng sẽ đả thương một bên, là con người đều ích kỷ, cha mẹ nuôi dưỡng cô lớn như vậy, vẫn luôn phủng cô trong lòng bàn tay, yêu thương chiều chuộng, khi còn nhỏ cô sinh bệnh mẹ nuôi không có biện pháp cũng chỉ có thể ôm cô cùng nhau khóc, cô còn nhớ rõ trong lúc mơ mơ màng màng mẹ nuôi lầm bầm lầu bầu: “Giúp Bảo Bảo bớt đau đi, giúp Bảo Bảo của mẹ bớt đau đi.”
Ơn dưỡng dục to lớn đó sao cô có thể nhẫn tâm để mẹ tuổi già thê lương? Một đời không hiếu kính mẹ nuôi cho tốt để bà buồn bực không vui rồi tự sát, đời này cô chỉ nghĩ phải bồi thường cho mẹ nuôi.
Cha mẹ Diệp tuy là cha mẹ ruột, cô cũng hiểu họ tìm kiếm cô không dễ, nhưng trước đó bọn họ cũng chỉ là người xa lạ trời nam đất bắc nên thật sự cũng không có nhiều tình cảm thật, máu mủ tình thâm cũng sao so được hơn hai mươi năm sớm chiều ở chung.
Trình Vũ là người, cô cũng có tính ích kỷ, bênh vực người mình, cô không đành lòng để mẹ nuôi khổ sở.
Cho nên cô cũng chỉ thở dài nói: “Xin lỗi, hiện giờ mẹ nuôi cũng chỉ có con, con không thể rời đi. Bất quá cha mẹ tìm con thống khổ như thế, sau này con vẫn hiếu kính cha mẹ.” Cô chỉ có khả năng làm như vậy.
Diệp phu nhân còn muốn nói nữa, nhưng Diệp tiên sinh vội vàng kéo vợ: “Thôi, con gái có ý nghĩ của chính mình, chúng ta tôn trọng quyết định của con đi.”
Diệp phu nhân nhắm mắt hít thật sâu không nói.
Lâm Giai nhân cũng không ngờ Trình Vũ muốn lưu tại bên mình, trong lòng bà thực thoải mái, vui đến muốn khóc, nhưng nhiều người nhìn như vậy bà không thể khóc chỉ gắt gao nắm tay con: “Bảo Bảo, Bảo Bảo.” Tựa như khi còn nhỏ dỗ cô ngủvậy.
Trình Vũ nghe được mẹ gọi như vậy, lại nghĩ tới kiếp trước mẹ nuôi tự sát mà muốn khóc, vội vỗ vỗ tay an ủi:
“Mẹ không nên nghĩ nhiều, nếu không phải lúc trước ba mẹ nhặt được con ở đống rác chỉ sợ con đã sớm đã chết. Hơn hai mươi năm dưỡng dục, cuộc đời này con không có gì báo đáp ân tình đó được, cho nên dù thế nào con cũng sẽ không bỏ mẹ.”
Lâm Giai nhân nhịn không hai hàng nước mắt chậm rãi lăn xuống, giờ phút một câu cũng nói không nên lời, chỉ gật gật đầu.
Như vậy chuyện đã định, Trình Vũ, Lục Vân Cảnh và Diệp gia cáo từ rời đi. Diệp gia cũng tới Phong Lam Nhã Vọng vì giờ này đã khuya, Trình Vũ bảo Thất tẩu an bài chỗ ngủ cho bọn họ nghỉ ngơi.
Chỉ là Diệp phu nhân nằm ở trên giường mà không ngủ được, bà đau lòng lau lau nước mắt nói với chồng: “Anh nói Gia Kỳ có phải không muốn nhận chúng ta?”
Diệp tiên sinh vội an ủi: “Đừng nghĩ bậy, Gia Kỳ nói rất đúng, nếu không có Trình gia chỉ sợ con bé sớm đã chết, Gia Kỳ có thể sống thì chúng ta cũng nên cảm kích họ không phải sao? Gia Kỳ cũng nói về sau sẽ hiếu thảo với chúng ta, nếu không tính nhận thì cần gì phải nói những lời này?”
Tuy rằng đạo lý là như thế này, nhưng con cái không thân cận với mình thì trong lòng cha mẹ nào cũng không dễ chịu.
Bất quá cũng không có cách nào khác bà chỉ có thể an ủi mình về sau ở chung nhiều con gái sẽ thân cận với bà hơn.
Sáng sớm hôm sau Diệp gia rời đi, tuy rằng hiện tại tập đoàn Thông Minh là do Diệp Gia Minh xử lý, nhưng chuyện quan trọng vẫn phải qua tay Diệp tiên sinh, huống chi Diệp gia không có chủ nhân ở nhà mãi cũng không tốt lắm.
Diệp phu nhân đặc biệt luyến tiếc Trình Vũ, lôi kéo tay cô dặn dò: “Nhất định phải về nhà thăm chúng ta.”
Diệp tiên sinh so với vợ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đối mặt con vẫn lưu luyến không rời: “Mẹ con nói đúng, rảnh thì nhất định phải trở về.”
Diệp Gia Hiên cũng nói: “Em gái, lần trước em đi vội vàng anh không kịp chơi với em, lần sau em về nhà, nhất định anh hai sẽ mang em đi du ngoạn, bảo đảm mỗi ngày đa dạng, không trùng lặp.”
Tuy rằng thời gian ở chung không nhiều nhưng ai cũng nhìn ra được Diệp gia rất thực lòng, Trình Vũ liền trịnh trọng gật đầu nói: “Cả nhà yên tâm, chờ khi con xử lý xong sẽ trở về ngay.”
Cha mẹ Diệp nghe thế mới yên lòng, vợ chồng hai người lại dặn dò một lúc mới rời đi, chỉ là khi đi vẫn lưu luyến, Trình Vũ thấy thế, đột nhiên liền nhớ tới ngày vợ chồng cô rời đi bọn họ cũng bịn rịn như vậy, lưu luyến nhìn cô rời đi, xe đã đi lâu bọn họ vẫn đứng đó không muốn rời đi.
Cũng không biết có phải thật sự huyết mạch tương liên không mà Trình Vũ nhìn họ trong lòng không khỏi có chút khổ sở, nghĩ nghĩ cô đi ra phía trước, gắt gao cầm mẹ Diệp nói: “Mẹ yên tâm đi, con nói sẽ trở về thăm là sẽ trở về.” Nói xong lại nói với cha Diệp: “Còn ba cũng phải bảo trọng thân thể, không cần quá mệt mỏi.”
Vợ chồng hai người nghe xưng hô mà không phục hồi tinh thần được, nhiều ngày như vậy đây là lần đầu tiên họ nghe Trình Vũ gọi ba mẹ, mẹ Diệp kích động đỏ mắt, bất quá sợ làm Trình Vũ buồn, nên chỉ vỗ tay con trả lời: “Được được, chúng ta chờ con trở về.”
Vợ chồng hai người đều kích động muốn hỏng, ngay cả cha Diệp luôn luôn bình tĩnh cũng mặt mày hớn hở, hai người lên xe mẹ Diệp liền bắt lấy tay cha Diệp nói: “Anh có nghe hay không, vừa mới rồi con bé gọi mẹ kìa.”
Cha Diệp không có biện pháp, sủng nịch liếc vợ một cái nói: “Nghe được, em vừa lòng rồi ha? Không biết cả ngày lo lắng cái gì, máu mủ tình thâm con bé là con chúng ta sao lại không nhận chúng ta chứ?”
Nói đến điều này mẹ Diệp lại đỏ mắt: “Đều là do lúc đó em tùy hứng, cứ muốn mang con về nước? Nếu lúc đó em ôm con thì Gia Kỳ cũng sẽ không lạc.”
Nghe thế Diệp Gia Hiên liền không vui bất mãn nói: “Nói như vậy, lão nhân gia ngài cảm thấy vứt con thì không sao hả?”
Vợ chồng hai người không thèm phản ứng làm như không nghe gì, cha Diệp vội ôm mẹ Diệp an ủi: “Tốt rồi, hiện tại cũng tìm con gái về rồi, những việc này không cần suy nghĩ nữa.”
Mẹ Diệp cũng thấy thế, dù sao tương lai còn dài, bà sẽ chậm rãi chuộc lại sai lầm.
Diệp Gia Hiên bị bơ cũng không giận, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng thường xuyên bị lơ, có đôi khi cậu còn hoài nghi mình không có phải con ruộc cà, hiện tại tốt rồi, cậu có em gái tri kỷ lại ngoan, lúc cậu cần an ủi sẽ sờ đầu của cậu, Diệp Gia Hiên thấy như vậy là vui ngay, mặc kệ thế nào có em gái cảm giác thực không tồi.
Cha mẹ Diệp rời đi Trình Vũ mới thở dài nhẹ nhõm, mấy ngày này phát sinh quá nhiều chuyện, đột nhiên nhảy ra cha mẹ ruột, đột nhiên có anh trai quan tâm thật sự làm cô chân tay luống cuống, tuy rằng Diệp gia cho cô bầu không khí ấm áp, nhưng rốt cuộc đối với cô mà nói trước đó họ cũng chỉ là người xa lạ, Trình Vũ hơi ngại khi đối mặt với bọn họ, đặc biệt là đối mặt với cha mẹ Diệp cô không biết nên gọi cái gì, trực tiếp gọi ba mẹ thì lại ngượng ngùng.
Chỉ là khi nhìn đến vợ chồng hai người lưu luyến không rời, cô lại nghĩ bọn họ ngần ấy năm vẫn luôn tìm kiếm cô, chung quy cô không đành lòng, họ mong muốn cô kêu ba mẹ, nên lúc sau cô cũng không xấu hổ gì mà lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Mấy ngày nữa em thật sự muốn qua đó với ba mẹ em à?”
Lục Vân Cảnh kéo suy nghĩ cô về, cô quay đầu nhìn thoáng qua anh, anh đứng không xa mày nhíu lại, tựa hồ chuyện cô phải về thăm cha mẹ làm anh không vui, người này luôn luôn thâm trầm, rất khó có khi lộ hỉ nộ ra, Trình Vũ phát hiện trước mặt cô anh rất ít khi che dấu cảm xúc.
Trình Vũ nhướng mày hỏi: “Có vấn đề gì sao anh?”
Anh không nói chuyện, ấn đường lại nhăn
thêm, lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát anh liền xoay người vào nhà.
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn bóng dáng anh rồi bĩu môi, gia hỏa này có gì cũng không nói, khiến cho cô thấy mình giống đang chơi với con nít, bất quá anh càng không biểu đạt cô càng truy.
Cho nên Trình Vũ đuổi theo, vẻ mặt ý vị thâm trường hỏi: “Lục tiên sinh, không phải là anh luyến tiếc em rời đi chứ? Anh sợ em rời đi anh ngủ không được à?”
Anh không nói chuyện mà đi đến trên sô pha ngồi xuống, lấy một quyển tạp chí mở ra, Trình Vũ liền ngồi xuống cạnh anh, khuỷu tay chống đầu gối, bàn tay chống đầu nói: “Lục tiên sinh, hiện tại thật sự là anh một ngày cũng không rời em sao?”
Cũng không biết Lục Vân Cảnh thấy cô phiền hay không mà tùy tay ném tạp chí qua một bên, quay đầu nhìn vợ, ánh mắt sắc bén lạnh băng, Trình Vũ bị ánh mắt anh làm hoảng sợ, lập tức biết điều không hé răng nữa.
- -----oOo------