• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Vũ cũng hiểu ý của cô nàng, mặc kệ là ai thì bị bạch nhãn lang cắn, lòng đều buồn bực cả. Hồi trước Trình Vũ cho rằng hung thủ là một trong hai bằng hữu thì còn cảm thán nhân tâm đáng sợ, hiện giờ tuy hung thủ không phải một trong số đó nhưng nhờ chuyện này cô phát hiện ra nhiều chuyện kiếp trước cô không phát hiện. 

Thế nhưng cô có thể làm bạn với Minh Hân Dao nhiều năm như vậy mà hoàn toàn không biết cô ta chỉ lợi dụng họ, giờ vẫn còn cảm thấy sống lưng lạnh ngắc, nếu đời này không vì đột nhiên hung thủ xuất hiện khiến cô cảnh giác thì hơn phân nửa cô vẫn chẳng hay biết gì. Nói đến nói đi, vẫn là nhân tâm đáng sợ.

Trình Vũ cũng không về nhà mà đến Trình gia, vừa lúc Trình Tư Mông cũng ở nhà, tính đưa bút ghi âm cho Trình Tư Mông, với bút ghi âm đó Trình Tư Mông đủ dùng để đả kích Minh Hân Dao, thứ vũ khí sắc bén xé nát ngụy trang của Minh Hân Dao, khiến Trần Ngân Châu sáng mắt ra chính là điều Trình Tư Mông muốn làm nhất, mà không tìm thấy chứng cứ nên chưa làm. 

Trình Tư Mông nhận bút ghi âm lại nói: “Đừng tưởng rằng tôi sẽ cảm kích cô, Minh Hân Dao phản bội tự cô cũng muốn thu thập cô ta, bất quá là cô muốn mượn tay tôi đối phó cô ta mà thôi.”

Dù sao vật đã đưa đến, Trình Vũ cũng không quan tâm nữa, cô nhún nhún vai nói: “Tùy cô, thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Trình Vũ rời khỏi, Trình Tư Mông nắm chặt bút ghi âm cười lạnh, Minh Hân Dao thứ tiểu tiện nhân, xem tôi thu thập cô thế nào.

Trình Vũ trở lại Phong Lam Nhã Vọng thì trời cũng ngã sang chiều, mặt trời lặn xuống, ngồi ở hậu viện xem đối diện trên đỉnh núi ráng chiều giống một quả hồng làm đỏ nửa bầu trời. Mặt trời rực chiếu lại, khuôn mặt cô cũng trở nên đỏ rực, chung quanh thực yên tĩnh chỉ có mấy chú chim bay từ chân trời qua.

Lục Vân Cảnh trở về thấy trong phòng không có ai, hỏi Thất tẩu mới biết vợ ở hậu viện, vừa vào liếc mắt một cái đã thấy vợ ngồi đó xem mặt trời lặn. Thân ảnh của cô được bao bọc một vầng sáng như ở trong mộng xuất hiện, tản ra phúc khí giống một bé con. 

Lục Vân Cảnh xem đến ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời cũng quên mình muốn làm cái gì, Trình Vũ nghe động tĩnh quay đầu nhìn lại thấy anh liền đứng ở không xa, người thẳng tắp đôi tay cắm ở túi quần, ánh chiều tà dừng ở trên người anh, gương mặt cao lãnh cũng bị đỏ đậm, lập tức cảm giác như pháo hoa nở, so ngày thường càng có vẻ thân thiết, đáng tin cậy hơn.

Không biết như thế nào, Trình Vũ đột nhiên có cảm giác năm tháng tĩnh hảo, lòng cô vui mừng, mỉm cười nhìn anh: “Sao anh đứng đó không nói lời nào?”

Vân Cảnh lúc này mới phục hồi tinh thần, đi đến bên người vợ ngồi xuống, nhìn mặt trời lặn. 

Trình Vũ cười cười dựa đầu vào vai anh, một lát sau mới nói: “Hôm nay em đi gặp Minh Hân Dao, em hỏi cô ta vì sao lợi dụng chúng em, cô ta nói bởi vì em cùng Văn Hi đều là người lạnh nhạt, lúc trước không viện thủ khi cô ta bị khi dễ, chúng em là hai quần chúng vô tình. Tuy rằng lúc ấy em nói có sách mách có chứng phản bác cô ta, nhưng xong việc em suy nghĩ một chút, kỳ thật thấy cô ta nói cũng không sai, xác thật em là một người lạnh nhạt. Bởi vì lạnh nhạt mới làm nhân tâm sinh hận, bởi vì lạnh nhạt cho nên thời điểm em vấp ngã mới có thể bị mọi người đẩy vào tường, bởi vì em lạnh nhạt nên khi biết thân thế đã làm rất nhiều điều khiến cha mẹ nuôi thương tâm, anh xem em thật là một kẻ lạnh nhạt.”

Lục Vân Cảnh dựa đầu vào trên đầu vợ, tựa hồ anh thực hưởng thụ giờ khắc cùng vợ ngây ngốc, cùng nhau an bình, giọng nói cũng lộ ra lười biếng:

“Nếu em thật là người lạnh nhạt thì lúc trước cha nuôi xảy ra chuyện em cũng sẽ không trở về, cũng sẽ không gả cho anh.”

Trình Vũ lắc đầu: “Chỉ là bởi vì nhiều ít em còn có chút lương tâm thôi.” 

Lục Vân Cảnh nói: “Có lương tâm thì không phải lạnh nhạt.”

Trình Vũ: “……”

Có lương tâm thì không phải lạnh nhạt, cũng không phải không có đạo lý ha.

Cũng không biết có phải nhờ Lục Vân Cảnh nói thế, mà trầm tích trong lòng cũng phóng thích, hoàng hôn đẹp vô hạn, khoảnh khắc lúc này thật sự quá mỹ mãn.

Cô lại hỏi anh: “Lục Vân Cảnh đến tột cùng là anh thích gì ở em chứ?”

Trầm mặc trong chốc lát anh trả lời: “Đã quên.”

Trình Vũ trừng mắt nhìn một cái: “Chuyện quan trọng như thế sao có thể quên?”

Anh không nói gì.

Trình Vũ lại ra vẻ thâm trầm thở dài: “Anh xem em ngốc vậy, em bị bằng hữu lợi dụng, bị nhiều người chán ghét, người như vậy sao có thể được người thích?” 

Lục Vân Cảnh ôm eo vợ nhẹ giọng nói: “Quá mức thông minh không phải chuyện tốt gì, ngốc một chút lại thực đáng yêu.”

Trình Vũ cười ra tiếng: “Nhìn dáng vẻ Lục tiên sinh nè, biết an ủi người ta nữa cơ.”

Không chớp mắt một cái: “Anh ăn ngay nói thật mà thôi.” Tạm dừng một chút anh lại nói: “Hai chúng ta có một mình anh thông minh là đủ rồi, em không cần phải dùng hao hết tâm tư để thông minh.”

Trình Vũ: “……”

Cũng không biết có phải hoàng hôn quá đẹp không mà Trình Vũ thấy cực kỳ thích thời khắc cùng anh thế này, tuy rằng có chút phi thực tế nhưng khoảng thời gian đẹp đẽ nhất lại là Lục Vân Cảnh cho cô, cô lại vô cùng tham luyến cảm giác cùng anh, chỉ hy vọng thời gian trôi chậm một chút chậm một chút. Thậm chí hy vọng thời gian này vĩnh viễn dừng hình ảnh thế này. 

Tự nhiên lại nghĩ tới đời trước cô bệnh nặng, tuy rằng đời này chú ý hơn nhưng nàng không biết vận mệnh có tiếp tục trêu cợt cô, khiến cô bệnh nan y.

Đặc biệt càng là chuyện của Lục Vân Cảnh cứ nhảy ra như thật, cô bệnh nặng hôn mê, anh giết người thử nghiệm cứu cô, hai người họ cuối cùng đều đi về hướng tuyệt lộ. Chuyện kiếp trước phát sinh thật sự giống như là cơn ác mộng.

Giờ này khắc này nhớ tới chuyện kiếp trước, Trình Vũ không khỏi quanh quẩn lo lắng, hung thủ có thể bắt được nhưng không biết có thể tránh khỏi bệnh tật không.

Trình Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định nói cho anh.

Sắp xếp ngôn ngữ xong cô mới nói: “Có nhớ em đã từng nói với anh về ác mộng của em không, ở trong mộng em sinh bệnh nặng, sau đó cứu em mà anh giết rất nhiều người cuối cùng cũng chôn vùi luôn cả bản thân?”

Tựa hồ anh cũng không có quan tâm, vẫn nhắm mắt lại lười biếng nói: “Một giấc mộng mà thôi.” 

Trình Vũ cũng không biết có phải mình nói nhẹ nhàng quá không, nên cô nghiêm chỉnh nói: “Tuy là một giấc mộng, nhưng rất chân thật, em sợ em sẽ bệnh giống trong mộng, em sợ vận rủi sẽ tái diễn.”

Lúc này anh mới mở mắt nhìn trên người cô, lẳng lặng nhìn vợ trong chốc lát mới hỏi: “Bệnh gì?”

Trình Vũ cúi đầu làm bộ suy nghĩ mới nói: “Virus viêm cơ tim.”

Anh nhíu mày suy tư, chốc lát sau anh túm tay cô đi ra ngoài, Trình Vũ nghi hoặc: “Anh dẫn em đi đâu vậy?”

Cũng không quay đầu anh nói: “Đi bệnh viện.”

Lục Vân Cảnh quả nhiên đem cô tới bệnh viện tư lớn nhất Bắc Thành do anh đầu tư, ở tầng cao nhất có phòng thí nghiệm độc lập của anh, ở trên đường anh đã hỏi tình huống của cô nên Trình Vũ cũng kể thêm về chuyện khi mơ thế cô cũng đến bệnh viện kiểm tra nhưng không có phát hiện dị thường.

Lục Vân Cảnh đưa cô tới phòng thí nghiệm thì cầm hai cái hộp nhựa cho cô “Đại tiểu tiện vào?”

Trình Vũ biết phải xét nghiệm đại tiểu tiện, tuy rằng anh là chồng cô nhưng cô vẫn ngượng ngùng, thương lượng: “Nếu không chúng ta đổi bác sĩ nha?”

Sắc mặt anh nặng nề: “Anh chính là bác sĩ tốt nhất.” 

Trình Vũ không dám phản bác, tiếp nhận tiểu hộp nhựa, nói: “Kia…… Hơi lâu một chút.”

Trình Vũ vào phòng vệ sinh ngây người một hồi lâu mới làm xong, khi đẩy cửa ra thì Lục Vân Cảnh đã thay quần áo khác.

Anh đã cởi tây trang thay bằng blouse trắng, anh hơi cong eo điều chỉnh dụng cụ trước mặt. Là lần đầu Trình Vũ thấy anh mặc đồng phục bác sĩ.

Cảm giác nói không nên lời nhưng khác tây trang, Lục Vân Cảnh vẫn lãnh đạm, khuôn mặt vẫn cho người ta cảm giác khó tiếp cận nhưng áo blouse trắng tròng lên trên người anh, là sự xung đột của thiên sứ cùng ma quỷ kết hợp, tựa hồ thực không phối hợp cũng lại như vốn là thế, loại thị giác phân liệt tăng hiệu quả mị lực nghề nghiệp. Tóm lại, chồng cô thật sự mê người.

Trình Vũ cứ ngơ ngác nhìn, điều chỉnh thiết bị xong anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô dại ra anh liền sửng sốt, biết vợ lại hoa si là tâm tình anh trở nên tốt hẳn, chỉ là bị cô thẳng lăng lăng nhìn không ngờ anh lại ngượng ngùng. Bình tĩnh dời mắt, lạnh mặt nói: “Chuẩn bị tốt thì đưa cho anh.”

Trình Vũ phục hồi tinh thần lại đưa hộp nhựa cho anh, anh cũng không ghét bỏ, đem quan sát dưới kính hiển vi, rồi phân phó thêm: “Em cởi nội y ra, nằm trên đó lát nữa làm điện tâm đồ.” 

Trình Vũ ngơ ngác gật gật đầu, dựa theo lời anh phân phó, cởi nội y nằm trên giường, như một học sinh tiểu học làm theo khuôn phép cũ.

Chốc lát sau anh bôi lên ngực cô gel mới cầm dụng cụ kiểm tra đo lường, Trình Vũ nghiêng đầu nhìn anh, anh rất cao khi ngồi trên ghế hơi khom lưng mới có thể nhìn màn hình.

Đột nhiên cô nhớ tới khi trên giường lúc anh bỏ nội y cô thì có tình cảnh gì, còn hiện tại anh không một chút tạp niệm mà nghiêm túc phân tích tâm điện, ngón tay anh rất dài, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, làn da cô cảm giác kích thích vì ngoài thần thái nghiêm túc, uy nghiêm không thể xâm phạm thì cảm giác làm bác sĩ lại đặc biệt gợi cảm.

Làm xong anh gỡ bao tay xuống, giúp cô lau gel điện tâm đồ rồi ném cho cô một áo sơ mi, để cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, kết quả một lát sẽ có.

Áo sơ mi của Lục Vân Cảnh với cô mà nói thì quá rộng, nó cứ lỏng le trên người cô cô giống một đứa nhỏ ý.

Trình Vũ từ phòng vệ sinh ra vẫn thấy Lục Vân Cảnh ngồi ở bàn làm việc kiểm nghiệm báo cáo, tuy rằng khi Trình Vũ trọng sinh lại cũng đã làm kiểm tra, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, khi hỏi chuyện cũng lộ ra vài phần lo lắng. 

“Thế nào? Không có vấn đề gì chứ anh?”

Lục Vân Cảnh nghe tiếng cô mới ngẩng đầu nhìn, nhìn cô anh lại ngây người một chút, khôi phục tức khắc anh nói: “Cũng không phát hiện dị thường, em khỏe mạnh.”

Trình Vũ lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, kiếp trước cô mơ màng hồ đồ, cũng không chú ý quá thân thể của mình, hơn nữa khi đó bác sĩ cũng nói là bởi vì cô không trị cảm mạo tận gốc cuối cùng mới thế, nếu yêu quý thân thể, thêm việc rèn luyện rồi còn có bác sĩ ưu tú bên người, muốn phòng bệnh cũng không phải không thể.

Lục Vân Cảnh để kiểm tra kết quả qua một bên, đôi tay giao nhau tùy ý đặt trên bàn, ánh mắt anh nhìn cô có điểm nhu ý từ đáy mắt, khóe miệng anh hơi hơi cong lên một chút nói: “Lại đây.” 

Trình Vũ nhìn người trước mắt, tim lại như có nai con chạy loạn, cô ngoan ngoãn đi qua, Lục Vân Cảnh liền kéo vợ ngồi trên đùi mình, ôm cô vào trong ngực, cũng không biết có phải anh đè giọng xuống hay không mà nghe cứ khàn khan: “Có anh ở đây em không cần sợ hãi, mặc kệ em có bệnh gì anh đều có thể chữa khỏi. Huống chi anh sẽ khám định kỳ cho em, sẽ không để em sinh bệnh.”

Thanh âm anh thực nhẹ thực nhẹ, ấm nồng giống ngọn lửa nhỏ. Trình Vũ cảm thấy không nói nên lời, một thân áo blouse trắng làm người ta cảm thấy lạnh lùng cũng nghiêm túc, nhưng chính nó lại làm anh như thực nhu tình vậy. 

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK