Có thể nói, ngoài chuyện kinh hoàng xảy ra vào năm 17 tuổi, chuyện kí hợp đồng bán thân chính là cú đánh trí mạng mà cô phải nhận.
Chỉ lòng cô mới biết lúc kí vào bản hợp đồng bản thân có bao nhiêu bất lực. Có bao nhiêu sợ hãi cùng ghê tởm chính mình.
Nhưng trưởng thành rồi, không phải cảm xúc gì cũng bộc lộ ra mà học cách cất giữ nó ở nơi cứng cỏi nhất của con tim. Nhất là khi phải đối diện với người mà ta biết họ sẽ không vì nhìn thấy sự mềm yếu của mình mà yếu lòng. Nếu không, thứ ta nhận được cũng chỉ là xem thường và xem thường.
Chuyện này chung quy lại không biết trách ai, lỗi không hoàn toàn nằm ở nam nhân bạc tình kia. Nhìn nhận thực tế, vẫn là do bản thân Vân Thiên Nhược cô. Kiếp trước đã tạo nên nghiệp gì, để kiếp này thân mang tội giết người, bị người mình yêu thương dồn đến mất hết tương lai. Bị cô lập, đến cái quý giá nhất của nữ nhân cũng phải mang lên sàn giao dịch.
Cô muốn anh đưa ra thời hạn, không phải còn muốn kết hôn. Mà là cô không muốn cả đời luôn sống trong ánh mắt khinh bỉ của đời người. Không muốn ngay cả ngẩng cao đầu mình cũng không thể.
Kết hôn sao???
Ngay cả cô cũng còn thấy thực nực cười...
Trình Dật Hàn nói đúng, cô lúc đó có còn tư cách sao?
Đàn ông trong thiên hạ này suy cho cùng vẫn xem trọng nữ tiết. Lúc kí hợp đồng cô nghĩ hiện đại sẽ không quá coi trọng việc trinh tiết. Nhưng đó giống như là muốn bản thân bớt vướng bận. Bây giờ lại không còn nghĩ như vậy nữa, huống hồ cô kí hợp đồng. Đối tượng là khách hàng, sẽ là con số bao nhiêu đây.
Những người có thể chấp nhận quá khứ dơ bẩn của cô sẽ chẳng có mấy người. Cho dù họ có chấp nhận, bản thân cô cũng không chấp nhận được.
Cô chỉ muốn trải qua bão tố lần này, sẽ đến một nơi nào đó an tĩnh sống hết quãng đời còn lại.
Chỉ có điều, Trình Dật Hàn nói anh thấy cô tự tay đẩy Nhạc Lam Tịch cô thật không ngờ đến. Lúc cô quay lại phía sau nhìn, rõ ràng không thấy bóng dáng một ai. Vì là buổi trưa nên trên con đường đó vô cùng vắng. Một giây định mệnh đó cô quay lại, không chút chần chừ đẩy mạnh Nhạc Lam Tịch ra đường.
Nhưng nếu lúc đó cô quay lại đúng lúc bắt gặp Trình Dật Hàn, cô vẫn sẽ không chút suy nghĩ mà làm như vậy. Chuyện đó về sau cô rất oán hận bản thân vì hành động của mình, nếu cô biết kết quả sẽ như vậy cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Năm 19 tuổi, cô tỏ tình với anh. Trái với dáng vẻ hồi hộp và căng thẳng của cô. Bên kia màn hình, khuôn mặt tuấn dật điên đảo chúng sinh hẳn là cười cô không biết liên sỉ. Thêm đó, nỗi hận trong anh càng lớn hơn.
Bao năm qua cô vẫn chưa quên nam sinh vô tình gặp gỡ và rung động ấy. Anh cũng vậy, chưa từng quên cô. Cô nhớ anh vì yêu, anh hận cô nên tuyệt sẽ không quên cô.
Quá trớ trêu...
Càng nghĩ nước mắt chực chờ rơi xuống, khẽ ngước mặt lên trời mở thật to đôi mắt để ngăn dòng nước mắt như đê vỡ.
Là con gái, mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ khó kiềm chế được cảm xúc. Kiềm chế không ưu thương trước mặt Trình Dật Hàn đã là giới hạn mà Vân Thiên Nhược đặt ra.
Đằng sau lúc này vang lên một thanh âm ôn hòa :
" Nhược Nhược ".
Vân Thiên Nhược dễ dàng biết là ai, che giấu bi ai trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thời điểm quay lại đã là cô gái mang theo nụ cười xán lạn, ấm áp lòng người. Sưởi ấm trái tim yên lặng bao năm của người đàn ông đối diện.
" Tử Kiện, thật trùng hợp ".
Khi đã đứng trước mặt cô, Lục Tử Kiện quan tâm, ánh mắt ôn nhu :
" Tôi thấy cô thẫn thờ đi trên đường, có chuyện gì sao? Bây giờ cô không phải đang ở công ty sao? ".
Vân Thiên Nhược còn chưa nghĩ đến phải làm sao mở miệng với anh, lại càng không có cách nào mở miệng. Ánh mắt có chút né tránh, đối diện với sự thâm tình của anh, cô không thể thẳng thắn nói dối :
" Mẹ tôi ốm nên tôi xin nghỉ phép ".
Lục Tử Kiện cho rằng cô buồn vì bệnh tình của mẹ nên cũng không để ý :
" Sức khỏe mẹ cô thế nào rồi? ". Anh trước đó đã nghe chị gái Minh Minh kể về gia đình cô, nên biết mẹ cô đang sống với cha dượng cô.
" Cảm ơn anh, bác sĩ nói bà ấy chỉ là nghỉ ngơi không tốt ". Mẹ cô hiện tại là thật sự rất nặng lòng, cô cũng không phải hoàn toàn nói dối anh.
" Cô thì sao? Chuyện đêm đó tôi thay Hàn xin lỗi cô, nhưng tôi sẽ không để lại xảy ra chuyện như vậy nữa ". Thân là bạn, anh không thể không cảm thấy có lỗi. Anh lần này thật không hiểu Trình Dật Hàn tại sao vô cớ lại quá đáng như vậy.
Anh biết không? Anh có lòng nhưng anh ấy lại không nghĩ như vậy. Nếu anh biết tôi là người khiến Trình Dật Hàn bạn anh mất đi người yêu, anh sẽ nhìn tôi thế nào?
Ý định quên đi Trình Dật Hàn và bắt đầu với Lục Tử Kiện, cô buông bỏ thôi. Người đàn ông tốt như vậy, không nên vì cô mà bị liên luỵ. Cô đã không còn xứng đáng với tình cảm anh nữa rồi.
" Tôi rất tốt, anh không cần lo lắng. Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa". Nhẹ nhàng bình ổn cảm xúc, thanh âm khẳng định.
Lục Tử Kiện biết, phía sau lớp vỏ quật cường này là một trái tim đang khóc. Anh không biết làm sao để không đụng đến vết nứt đó, chỉ có thể ân cần cho cô điểm tựa.
" Nhược Nhược, cho dù cô gặp phải chuyện gì tôi mong cô có thể nói với tôi. Tôi nhất định sẽ giúp cô ".
Đáng tiếc, cô lại không muốn tiếp tục nợ anh.
" Tử Kiện, cảm ơn anh ". Cảm kích anh vô cùng, lại ngập ngừng.
" Nhưng, tôi có chuyện muốn nói với anh. Tôi... ". Chuyện đêm đó cô còn chưa trả lời anh, chi bằng bây giờ thẳng thắn từ chối. Như vậy, anh sẽ không quá tổn thương.
Nhưng một người đàn ông nãy giờ vẫn đang đứng ở xe chờ đợi Lục Tử Kiện, nóng lòng lên tiếng nhắc nhở :
" Thiếu gia, lão gia đang đợi cậu ".
Lục Tử Kiện giống như không có nghe thấy, nhìn cô gái trước mặt nghi ngờ hỏi :
" Cô nói đi ". Giọng nói cũng có phần giục giã.
Vân Thiên Nhược cũng thấy, chú kia nãy giờ cứ nhìn đồng hồ, hẳn là có việc gấp.
" Không có gì, anh đi đi. Ba anh sẽ tức giận ".
" Nhưng... ". Không đồng ý với điều cô vừa muốn nói lại thôi.
" Thật không có gì, tôi sẽ nói chuyện với anh sau ". Người tiến lên làm động tác đẩy anh đi lại xe.
Lục Tử Kiện có chút ngơ ngác trước hành động của cô, chân vẫn thuận theo. Anh thật sự không thể không đi, anh đang gấp rút, do thấy cô nên nhịn không được dừng xe lại. Nói chuyện với cô rồi lại quên mất bản thân đang gấp, giờ lại không muốn đi.
" Tạm biệt ". Chào anh bằng nụ cười như nắng ban mai, tay giơ lên tạm biệt.
Lục Tử Kiện nhìn khoảng cách với cô càng xa, tại sao cảm giác trong lòng lại bất an đến vậy. Giống như anh đã vô tình bỏ lỡ mất điều gì.
Nhìn chiếc xe đi xa, lòng Vân Thiên Nhược lại nặng nề, chuyện cô còn chưa kịp nói. Nhưng nếu nói rồi, lại lỡ mất thời gian của anh. Ánh mắt nhìn chằm chằm, đến lúc chiếc xe hoàn toàn biến mất.
Khóe môi nhẹ nhàng mấp máy :" Tử Kiện, gặp được anh là may mắn của Vân Thiên Nhược tôi. Nhưng có lẽ, chúng ta sinh ra không phải dành cho nhau ".
Tối hôm đó Vân Thiên Nhược còn chưa biết ăn nói làm sao với mẹ. Lí do nào hợp lí đưa ra, điều gì mà cô có thể để Giám Đốc lừng danh công ty X buông tha Triệu Thị. Phải nói điều gì khiến mẹ an tâm đây.
Lúc còn chưa nghĩ ra câu trả lời thuyết phục, tiếng nhạc báo hiệu cuộc gọi đến.
Bây giờ cô còn mơ màng với lời nói vừa rồi của mẹ:
" Nhược Nhược, chuyện công ty con không cần lo lắng. Đột nhiên chiều nay có tin báo rằng có sự nhầm lẫn gì đó. Công ty X không phải muốn thu mua Triệu Thị, bây giờ công ty đã ổn hơn rồi. Khiến con lo lắng rồi! ".
Vân Thiên Nhược mặc dù không muốn tin nhưng lại không thể không tin. Trình Dật Hàn có khả năng hô mưa gọi gió đã sớm nổi danh trong giới kinh doanh. Chuyện này chỉ cần một câu nói của anh, là đều theo ý anh mà diễn ra.
Vậy cũng tốt, cô không phải suy nghĩ gì về chuyện này nữa. Nhưng anh hận cô như vậy, sẽ không phải đơn giản như vậy.
Từ việc vô tình được làm trong công ty X. Cô tin rằng, cái gì liên quan đến anh càng đơn giản càng nguy hiểm.
Trình Dật Hàn hôm nay tâm trạng phi thường xấu. Lại là nữ nhân chết tiệt kia, anh tưởng rằng cô ra khỏi phòng quay lại bàn làm việc.
Nào ngờ lại bỏ mặc công việc, ngang nhiên ra về. Anh có cho cô ra về rồi sao?