Cô gái ngay cả cơm tối nấu xong còn chưa kịp ăn, không ngừng đắp khăn ấm trên đầu anh, lâu lâu lại thực hiện động tác so sánh nhiệt độ. Yên tĩnh như thế, ngược lại không cảm thấy mệt sầu mà lòng an nhiên, chăm sóc người mình thương khi họ ốm yếu là một loại hạnh phúc.
Anh ốm đi thật nhiều...so với một năm trước.
Một năm qua anh sống thế nào, sao lại khiến bản thân trở nên như thế?
" Dật Hàn, anh rõ ràng là nam nhân cao ngạo, đầu đội trời chân đạp đất nhưng vì sao lòng em lại không yên tâm về anh. Để cho người khác chăm sóc anh, em lo lắng họ chăm sóc anh không chu đáo. Dì Lưu không thể bên anh mãi được, anh vì sao cứ mãi cố chấp sống với quá khứ, Lam Tịch cậu ấy thực sự đi rồi ". Bàn tay gầy yếu nhẹ nhàng đưa lên họa từng đường nét trên khuôn mặt anh, rõ ràng đến thế, tinh tế đến thế. Cô thừa nhận thân là nữ nhi cũng là ái mộ nam nhân với gương mặt tuấn dật trời ban, là yêu thích.
Đầu khẽ cúi xuống, đặt nụ hôn nhẹ xuống bờ môi bạc lạnh chan chứa nồng thắm tình cảm.
" Anh ngủ ngon!".
Ở đây, anh không cần phải suy nghĩ gì nhiều, không cần bận tâm, không cần sầu bi sự đời.
Trình Dật Hàn một năm sống trong bóng tối, ăn uống không đầy đủ, ngủ xuống lại luôn gặp ác mộng. Một đêm này, xác nhận sự thực cô vẫn sống thật tốt, lòng yên tâm ngủ một giấc. Ấm áp bên cạnh rõ ràng khiến anh say giấc ngủ, lời nói thủ thỉ bên tai ngọt ngào ru anh đến giấc mơ đẹp của thiên đường.
Nửa đêm, nam nhân bị cơn đói bủa vây tỉnh lại từ trong giấc mộng. Chỉ ngủ một chút lại cảm giác khỏe đến vậy, từ lúc gặp cô ở trung tâm thương mại anh bị suy nghĩ chính mình bức bách, nằm xuống liền suy nghĩ lan man khiến anh không thể ngủ được.
Nhìn xung quanh phòng không nhìn thấy cô, lòng liền dâng lên tia hụt hẫng, liền bật dậy đi ra ngoài tìm kiếm thân ảnh kia.
Anh không biết, thời điểm lúc anh mơ màng tỉnh lại, cô gái liền bật dậy đi ra ngoài ngồi bộ dạng như đang xem ti vi một cách thản nhiên.
Thở nhẹ một hơi an tâm, đây là nhà cô, cô có thể bỏ đi đâu được chứ?
Ngồi xuống ngay bên cạnh cô, cũng có chút mất tự nhiên mà nhìn về phía trước.
" Tôi đã ngủ bao lâu rồi ?".
Cũng không nhìn anh, tay không ngừng chuyển kênh. Anh ngồi sát cô như thế làm gì, cô đã ngồi sát bên rồi. Trả lời hời hợt.
" Năm tiếng, anh tỉnh rồi thì về khách sạn ngủ đi ".
Nhịn không được đưa mắt mở lớn nhìn cô, cô nói gì?
Cô nửa đêm lại cứ thế muốn đuổi anh về, những gì anh đã cảm nhận được chỉ là mơ thôi sao?
" Nhược, bây giờ là đêm khuya ".
Bởi vì là đêm khuya nên anh mới phải về, để lâu hơn nữa, cô sợ rằng bản thân cô buông xuống không được.
" Anh có xe có thể tự về, ở đây không tiện ?". Bỏ lại một câu toan đứng dậy rời đi.
Về đi thôi, giấc mộng cũng chỉ là giấc mộng. Tỉnh giấc rồi, trở về với thực tại, đó mới là cuộc sống của chúng ta.
" Vì sao lại không tiện. Chúng ta...". Ngay lập tức lời muốn nói liền dừng lại.
Không quay lại nhìn anh bởi vì ánh mắt cô gái lúc này đượm buồn cùng đau lòng. Đến giọng nói cũng toát lên một chút bi thương, mắt nhắm lại.
" Chúng ta thế nào ?".
Nhắc đến hai từ chúng ta vì sao lại khó chịu đến thế?
Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện nhưng chung quy vẫn là không cùng đường.
Trình Dật Hàn lúc này đủ bình tĩnh để không nhắc lại quá khứ toàn là bi thương, nếu có nhắc đến thì vô vàn lí do để anh phải ra khỏi đây, tránh xa thế giới của cô.
" Em lúc nãy có thể lựa chọn để tôi ở ngoài kia không quan tâm hoặc là để tôi ngủ ngoài xe ".
" Nếu vậy thật xin lỗi Giám Đốc Trình đây khi khiến anh hiểu lầm, đổi lại là ai tôi cũng sẽ làm như thế, không phải chỉ riêng một mình anh ".
Giám Đốc Trình có bao nhiêu xa cách, vạch rõ ranh giới giữa hai người, càng mang ý nhấn mạnh.
" Ai cũng vậy sao? ". Không tính toán thái độ xa tận chân trời của cô, đưa ra một câu mà không muốn cô đưa ra câu trả lời khiến anh đau.
" Phải, ai cũng giống như ai ". Ai cũng như anh, nhưng đối với anh cô cố gắng bao nhiêu cũng không xem anh giống như mọi người đồng dạng.
Cô không thể ngu ngốc bày cho anh xem bộ dạng yếu đuối của cô được, năm lần bảy lượt cũng đã đủ cho cô nhiều bài học rồi.
Trong đối nhân xử thế, khi ta đem tấm lòng chân thành không chút tính toán giao ra chưa chắc gì đã nhận lại được điều tốt đẹp.
Anh ghe không lọt tai chút nào, anh từ lúc nào trong lòng cô đã cùng người khác giống nhau đây?
Đi đến chắn ngang trước mặt cô, nhìn vào mắt cô để anh biết được lời nào của cô mới là thật lòng, cô có còn giống như khi xưa tặng cho anh tình yêu thầm kín nhất không ?
" Vậy... trên giường kia rốt cuộc đã có bao nhiêu người nằm qua?". Anh để ý, rất để ý điều đó. Đây là điều kiêng kị nhất trong tình cảm, sẽ không ai đủ bao dung khi biết nơi ở của cô gái đó lại từng dung chứa một người đàn ông khác.
Vì quá yêu mới như thế hay là lòng chiếm hữu mãnh liệt. Hoặc có thể là cả hai, yêu quá sâu thì sẽ để ý càng nhiều.
" Em một năm qua sẽ...sẽ không phải là cùng nam nhân khác cùng một chỗ ?". Ngập ngừng hỏi, anh không biết chính mình còn bình tĩnh được đến khi nào với những lời giả giả thực thực của cô.
Cô yêu thích Thái Lan như vậy, cũng sẽ cảm mến con người ở đây, mà đàn ông thì...
" Tôi cần trả lời anh vấn đề này sao ?".
Sức lực anh quả nhiên vẫn dồi dào như vậy, có thể suy nghĩ sâu xa như thế vậy là rất tỉnh táo. Như thế anh lái xe trở về sẽ không có trở ngại gì đi.
Cô vẫn là quá lo lắng đâm ra lú lẩn rồi.
" Cần, đương nhiên cần. Một năm anh ngay cả đưa mắt nhìn phụ nữ khác cũng không, làm sao tính đến chuyện cùng người đó cùng một chỗ. Em sao có thể...". Thanh âm đã có phần lớn hơn đầy trách móc, anh biết anh không tốt để cô chịu vất vả nhưng cô nói như thế anh không cách nào chấp nhận được.
Vì sao lại có kiểu so sánh như thế, anh nói giống như là vì cô anh mới như thế, nhưng cô không muốn tin anh thêm một lần nào nữa.
Đùng đùng...
Tiết trời lại đổi gió, thay đổi thời tiết.
Đánh thẳng vào lòng mỗi người, phiền loạn quấy nhiễu.
" Tôi không phải là gì của anh cả, tôi có thế nào cùng ai anh cũng không có quyền lên tiếng chỉ trích cô. Anh nhớ không, từ lúc trong tù ngục chúng ta đã nói gì, gặp lại cũng là người dưng, một chút quan hệ cũng không có. Bây giờ, anh đứng đây nói chuyện với tư cách gì ?". Xoáy sâu vào trong quá khứ, bất mãn với cách tự phụ của anh.
Cô từ chối trả lời câu hỏi của anh nhưng anh không hiểu còn lên tiếng trách móc cô. Rõ ràng anh không có quyền xen vào đời tư của cô nhưng cô vẫn vì những lời nói của anh tác động.
Anh với tư cách gì đứng ở đây? Trình Dật Hàn ngây người trong chốc lát với sự phản kích của cô.
" Tư cách bây giờ tôi thực sự không có, nhưng về sau tôi sẽ cho em thấy tôi thực sự có tư cách. Tôi không phải cố ý nói những lời đó, tôi sẽ không quan tâm ngày trước là thế nào, nhưng tôi ở đây ai cũng không thể đến gần em. Tôi sẽ khiến em cùng tôi trở về cho bằng được, chỉ có thể là của một mình tôi ". Lời nói khẳng định, anh nếu cứ tiếp tục nói cũng sẽ chỉ khiến chuyện trở nên bế tắc.
Anh đang nhận lỗi sao?
Chỉ là của một mình anh sao? Ánh mắt nhìn sâu vào trong mắt anh.
Anh đang nói gì thế này...
" Em nghỉ ngơi đi, tôi không phiền em nữa ".
Cô kiên định, anh biết. Anh cũng sẽ kiên nhẫn.
Ngày hôm nay trời đổ mưa, ngày hôm nay trời se duyên cho đôi tình nhân cảm động trời xanh.
Mưa nặng hạt như lòng anh và em.
Mưa thấm ướt vai anh, tầm tã trong tim em.
Mưa lạnh có khiến lòng cũng lạnh lẽo.
Mưa tạnh rồi có trả hai ta về với nhau.
Đừng đứng đó nhìn anh ra đi...
Nói một câu giữ anh lại được không?
Vân Thiên Nhược nhìn bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt, đến khi anh hoàn toàn biến mất vẫn thẫn thờ nhìn theo anh.
" Anh chỉ cần nói trời mưa đường trơn đi sẽ nguy hiểm, em sẽ giữ anh ở lại mà. Vì sao không nói? Vì sao khi trời chưa mưa anh lại không đi, khi mưa rồi lại muốn đi. Dật Hàn, anh rốt cuộc là ai mà khiến em luôn không thể không để mắt đến. Vì sao xuất hiện lại hành xử mơ hồ như thế? ". Tim cô một loại cảm giác trống vắng, nỉ non thanh âm hòa hòa mưa nặng.
Để anh đi nhưng không phải đẩy anh vào tình thế nguy hiểm.
Gặp lại lần nữa, cô lại bại dưới tay anh rồi.
Vừa bước ra ngoài từng hạt mưa không lưu tình rơi xuống trên người anh, rất nhanh đã gần thấm ướt quần áo anh.
Nhìn bàn thức ăn trên bàn, không còn tâm trạng ăn. Cô vốn muốn chờ anh dậy cùng ăn nhưng vẫn là nói không nên lời.
Nhấc chân lên, từng bước ảo não đi đến cất tất cả vào tủ lạnh. Lúc đóng cửa muốn đi ngủ, lại phát hiện trước cổng thế nhưng đang có một nam nhân uy nghiêm đứng đó mặc sức cho mưa đánh mạnh lên người, để cơn gió thổi qua anh.
Động tác đóng cửa bị đình trệ.
Anh đang làm gì lại đứng mình dưới mưa như thế ?
Tựa người vào tường, nước mắt nóng hổi dâng lên trong đôi mắt.
Một năm nay, cô chưa từng rơi một giọt lệ. Nhưng anh xuất hiện, cảm xúc của cô lại rối loạn mất trật tự. Chút nước mắt yếu đuối khắc chế không được muốn trào ra, anh đày đọa chính mình là có ý gì?
Cô đã nói không cần anh bù đắp.
Mắt mờ sương khẽ quay lại nhìn, anh vẫn cao ngạo đứng nơi đó. Mưa rơi có bao nhiêu lớn cô đều cảm nhận được, nơi này đều đã rất lạnh, anh suy nghĩ gì lại đứng nơi đó.
Mưa không có dấu hiệu tạnh, hai con người cứ đứng đó không động, nhưng là có đôi mắt huớng về nhau, tim nghĩ về nhau.
Cô gái dưới ánh đèn tay cầm chiếc ô với khuôn mặt bừng bừng lửa giận, đạp những bước mạnh đi đến trước mặt anh.
" Anh đi về, đi về. Có nghe không? Đi qua nơi khác anh muốn đứng bao lâu thì tùy anh, nhưng không cho phép đứng trước mặt tôi ". Hét thật lớn vào anh, lấn át luôn cả tiếng mưa xối xả.
Vẫn không nhúc nhích mà đưa đôi mắt ấm áp nhìn cô.
Cô quan tâm anh, có phải biểu đạt lòng cô không phải không có anh ?
Vì cô, anh chấp nhận làm điều mà anh cho là ngốc.
Vì cô, anh có đứng dưới mưa thì có là gì đâu? Anh cần cô, thực sự rất cần.
Sự bình tĩnh của anh thật sự chọc giận cô, đưa tay đẩy lồng ngực anh, liên tục nói:
" Anh cút cho tôi, cút ".
Nam nhân vẫn không chút xê dịch, không để ý bản thân đã bị ướt đem tay lạnh giữ chặt eo cô.
" Đâu tôi cũng không đi ".
Vân Thiên Nhược bị anh giữ lại cũng không để ý, cái khiến cô nổi nóng chính là anh không biết chăm lo chính mình, tay thả ô xuống nhưng lại được một tay nam nhân kia giữ lại che chở cô.
" Trình Dật Hàn, anh nổi điên cái gì? Anh tưởng rằng bản thân là thần thánh, đứng dưới mưa sẽ không có việc gì sao ?".
Anh không những không phải thần thánh, còn là một người đang sinh bệnh. Anh thì tài giỏi thông minh ở chỗ nào, ngay cả chuyện đơn giản cũng không hiểu.
" Nhược, vì sao quan tâm anh lại muốn đuổi anh về. Vì sao trốn tránh anh hết lần này đến lần khác. Tại sao muốn đẩy anh ra xa ?". Đượm buồn giọng nói đi vào lòng người, toàn thân lạnh lẽo nhưng có hơi thở ấm áp.
" Anh đừng nói nữa, tôi nói anh đi về ngay bây giờ anh không nghe thấy sao ?". Cô dãy dụa muốn thoát ra nhưng bị gọng kìm nơi eo siết chặt, lời nói của anh cũng cứng rắn như thế.
" Anh sẽ không đi đâu hết, đứng ở đây cho đến khi em bằng lòng cùng anh đi về ".
Bất lực, cả ngày cùng anh đối kháng, muốn nghỉ ngơi lại vì anh đứng nơi đây mà không thể. Anh ép cô thừa nhận, để mặc anh oai phong phải không ? Khi có một cô gái ngu ngốc thoát không khỏi lưới tình của anh.
Thôi thì nói ra cho nhẹ lòng... Anh muốn cười thì mặc anh cười.
" Anh biết không? Tổn thương trong tôi không là gì cả, là vì đã qua nên tôi xem nhẹ nó. Nhưng anh lại tàn nhẫn không để nó ngủ yên. Tôi không cần anh vì áy náy mà đứng nơi đây, tôi không cần anh vì thương hại tôi mà muốn bù đắp cho tôi ".
Cô không nhìn vào anh mà nói, gương mặt không chút lo sợ vòm ngực ướt đẫm của anh mà tựa vào, từng lời chân thành xuất phát từ con tim nói ra.
" Trình Dật Hàn, tôi không phải là người không biết đau, không bị tổn thương. Anh đừng tiếp tục như vậy nữa, tim tôi thực sự...rất đau, rất thống khổ ".
Đau đến không thể đau hơn nữa rồi, đau hơn nữa cô bước không nổi. Xem như là thương hại cô đi, đừng ép cô, đừng dằn vặt cô như thế.
Thanh âm khàn khàn của cô như dao cứa từng đường vào tim anh, lúc này mới cảm thấy bản thân bức cô sai cách rồi. Nhưng là anh, không hối hận. Anh vui khi thấy cô còn vì anh mà rơi những giọt lệ.
Đắng chát nhưng về sau sẽ không lại để cô rơi lệ nữa.
" Nhược...đừng khóc...đừng khóc. Anh xin lỗi, xin lỗi ". Đau lòng cúi xuống, hôn lên giọt nước mắt khiến anh thương tâm.
" Em đau khổ, em thống khổ anh đều biết. Anh hứa về sau sẽ không để em lại chịu tổn thương. Tin tưởng anh thêm một lần nữa thôi ".
Đừng nghĩ rằng anh thương hại em, mà hãy nghĩ là người đang cầu sự thương hại là Trình Dật Hàn anh. Em là cô gái anh không thể không thương tổn, rồi cũng là cô gái anh muốn nâng niu như bảo vật.
" Anh nói, có lẽ em sẽ tin không? Anh thật sự không phải chịu trách nhiệm với em mới muốn cùng em trở về, anh muốn tặng cho em những điều tốt đẹp nhất trên đời. Khoảng thời gian bỏ lỡ em là anh lầm lỡ, cho anh một cơ hội dùng cả đời này đáp lại em có được không ?".
Cả đời là gì?
" Anh nói gì...?". Ngạc nhiên đến thốt lên trong vô thức, khi quá bất ngờ với hành động cũng như lời nói của anh.
Không trực tiếp trả lời cô, bởi vì anh lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh mất. Một lời không thể nói rõ ràng cho cô nghe hiểu chân tình của anh.
" Nhược, để anh giải thích một lần này thôi. Chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện ". Nói chuyện từ tốn ôn nhu kèm theo vài phần nắm quyền.
Cô gái như thế anh làm sao để có thể không yêu đến sâu đậm, cô nổi giận khiến anh không biết phải làm sao mới tốt, cô rơi lệ anh sẽ thương tâm. Tất cả cảm xúc của cô đều vì anh mà bộc lộ, cảm xúc chân thực của anh cũng chỉ dành cho một mình cô. Duy nhất, anh hứa.
Bởi vì không có quần áo nam nên anh chỉ đành mặc trên người khăn tắm.
Vân Thiên Nhược đã thay ra bộ quần áo ướt, hâm lại thức ăn.
Trình Dật Hàn tự nhiên ngồi xuống.
Đêm khuya chỉ còn lại tiếng mưa không ngớt ngoài kia, cả hai yên lặng ăn.
Quả thực đã lâu anh không được ăn ngon như vậy, tất cả món ăn đều được cô nấu theo kiểu Thái, vô cùng đặc sắc.
" Rất ngon !". Cảm thán khen ngon, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo thỏa mãn.
Vân Thiên Nhược không nói gì, xem đó là điều tất nhiên.
Tất cả đều bị quái vật nhịn đói nhiều năm ăn hết không sót một mảnh.
Một hồi ầm ĩ yên ắng, buồn ngủ bỗng dưng tan biến mà cô hoài nghi, suy nghĩ không ngừng những lời anh nói là chứa hàm ý gì?
Đứng bên cửa sổ nhìn trời mưa chỉ còn nhẹ nhàng rơi.
Trình Dật Hàn giúp cô rửa chén, đi ra chính là bức tranh đẹp như mơ mà anh nhiều lần mơ thấy, từ tốn đi đến gần cô.