Lục Tử Kiện giống như đã đợi cô rất lâu, cô vừa xuất hiện trong tầm mắt anh, anh liền nhìn thấy. Tiếp đó liền phân phó cho quản gia:
" Dì hâm lại đồ ăn đi ". Lời vừa dứt liền tiến đến lại chỗ Vân Thiên Nhược.
" Vâng, thiếu gia". Người phụ nữ trung niên nhìn cô gái kia một chút rồi đi.
" Nhược Nhược, cô cảm thấy tốt hơn chưa ?". Nhìn sắc mặt cô vẫn còn yếu, trên cổ trắng nõn bị thương rõ ràng.
Nhìn sắc mặt lo lắng lại có chút mệt mỏi của anh, trong lòng áy náy :
" Tôi bây giờ tốt lắm. Tử Kiện, cảm ơn anh ".
" Cô đừng cảm ơn tôi, chăm sóc bản thân thật tốt có biết không? Cô hẳn là đói rồi, đi ăn chút gì đi ".
Dạ dày Vân Thiên Nhược đã sớm lên tiếng. Sắc trời đã tối, như vậy cô đã gần một ngày chưa ăn gì rồi.
" Được ".
Trong bữa ăn vô cùng yên tĩnh, Vân Thiên Nhược không biết làm sao mở miệng với anh chuyện hôm qua.
Đến khi ăn xong, cô mới chậm rãi lên tiếng :
" Tử Kiện, anh sao lại biết ...".
Vân Thiên Nhược chỉ nói đến đó, vì cô biết anh hiểu cô muốn nói gì.
" Quản Lý Giản đã nói cho tôi biết. Nhược Nhược, cô và Hàn có khuất mắc gì sao?". Hành động lần này của Trình Dật Hàn có bao nhiêu quá đáng, cậu ta không biết sao. Nếu không phải anh tới kịp thì cô đã...
Né tránh ánh mắt anh, thở nhẹ một chút cô đối với chuyện này cô cũng bất lực :
" Chuyện giữa tôi và Giám Đốc nhất thời tôi không biết phải nói làm sao".
Lục Tử Kiện biết chuyện này không đơn giản, cô không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi. Chỉ là, anh sẽ không bỏ qua cho việc làm Trình Dật Hàn, cậu ta phải cho anh một câu trả lời.
" Tử Kiện, anh đừng đi tìm anh ấy có được không? Tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy ". Lo lắng anh sẽ thay cô mà bất bình, cô không muốn Trình Dật Hàn lại có cơ hội bắt bẻ cô. Nhưng chuyện tối qua cô phải làm sao mới tốt.
Không trực tiếp trả lời cô, anh muốn biết cô tại sao không rời đi.
" Nhược Nhược, Hàn làm khó cô như vậy cô nghỉ việc đi. Tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy ".
" Tôi không thể. Tôi đi rồi ông ty dượng tôi sẽ bị liên lụy ". Nếu đơn giản như vậy, cô không cần phải gặp những chuyện kinh hãi.
Chỉ cần cô nói cần anh giúp, anh sẽ không từ chối.
" Tôi có thể giúp cô ".
Anh giúp cô rồi, vậy quan hệ giữa hai người họ sẽ đi về đâu. Trình Dật Hàn hận cô, nếu Lục Tử Kiện còn giúp cô anh ấy sẽ tức giận.
" Tôi không muốn mắc nợ anh quá nhiều, chuyện lần này có cơ hội tôi nhất định sẽ trả ơn anh ".
Đột nhiên anh muốn cười lớn với bộ dạng nợ nần của cô. Cô là cô gái thông minh không phải sao?
" Cô biết tôi làm không phải vì muốn cô trả ơn". Thanh âm vẫn như vậy hòa nhã, đầy thâm tình.
" Tử Kiện, xin lỗi anh. Tôi không phải là một cô gái tốt đáng để anh hi sinh vì tôi nhiều như vậy ". Chân chính nhìn vào mắt anh, dặn lòng không nên kéo dài nữa. Cứ kéo dài cô sẽ là người có lỗi, như là lợi dụng tình cảm của anh.
" Tôi xin lỗi ".
Lục Tử Kiện biết cô đang từ chối mình, anh không phải không thương tâm. Mà là nhìn cô vừa ái ngại lại giống như cô làm chuyện gì sai vậy. Lúc này thật sự bật cười nhẹ, dùng lòng bao dung của đàn ông thể hiện ra ngoài.
" Ngốc quá. Cô không có lỗi, tại sao phải xin lỗi ".
Cảm giác ứ nghẹn trong họng, anh như vậy cô càng thấy bản thân thật tàn nhẫn.
" Tôi ...". Anh rất tốt, nhưng cô không có phước phận ấy.
Là người đàn ông tinh tế anh nhìn thấy khuất mắc trong lòng cô, không muốn nhắc đến. Trong lòng anh không vì cô từ chối mà thất vọng, cô có lựa chọn của cô. Anh có lựa chọn của anh, lựa chọn của anh vẫn là muốn bảo vệ cô gái này.
" Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa ".
Hai người bọn họ ngồi xem phim, mặc dù không ai nói ra nhưng trong lòng đều là nặng lòng.
Thời điểm Lục Tử Kiện muốn đưa cô về, lại bị cô kịch liệt từ chối.
Nhìn chiếc xe taxi rời đi, Lục Tử Kiện lặng người. Khuôn mặt hiện lên tia bất lực, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được. Năm xưa, chỉ cần người ấy hạnh phúc là anh an tâm và bây giờ cũng vậy.
Vân Thiên Nhược đi lên phòng lại vô cớ có một cảm giác kì dị xâm lấn. Giống như ngửi thấy mùi nguy hiểm chân bước đi gấp gáp. Thở mạnh một hơi lấy ra chìa khóa phòng, một cỗ lạnh thấu xương truyền đến, chìa khóa trong tay rơi xuống "keng" khiến cô giật mình. Nhìn lại lối hành lang cũng không thấy gì lạ, thế nhưng cảm giác bị ai đó theo dõi lại chân thực vô cùng.
Thầm trách bản thân quá nhát gan, cô bao giờ lại sợ những thứ quái dị kia chứ ??
Một khắc cô tưởng chừng bản thân đã đóng lại cánh cửa ngăn lại cảm giác rùng mình kia.
Lực đạo từ bên ngoài đẩy ra cánh cửa đang muốn khép lại. Vân Thiên Nhược căng thẳng, một luồng gió quét qua trước mặt, sau đấy là tiếng cửa bị dùng sức đóng mạnh. Mọi chuyện đến quá nhanh, màn đêm tối như mực cô không thể nào xác định được người đến là người lạ hay quen.
Theo quán tính chạy về phía ngoài:
" Cứu ...". Muốn la lên kêu cứu, lại chưa kịp nói cũng chưa kịp đụng đến cánh cửa, thân thể đã bị kéo lại rồi chặn lại tiếng hét của cô.
Đồng thời tay bị trế trụ đặt lên công tắc điện, ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng.
" Ưm...". Vân Thiên Nhược mở lớn đôi mắt không thể tin người nam nhân trước mặt.
Khi anh kéo cô lại, nửa giây đó cô đã mơ hồ biết được ai. Đến lúc môi anh bạo lực xâm nhập cô càng khẳng định được. Tiếp đến khi đèn sáng cô thật muốn nổ tung.
Khác với con mắt mở sáng quắc đầy tức giận của nữ nhân, nam nhân nhắm chặt lại. Tuy rằng không nhìn thấy đôi mắt màu trà quen thuộc nhưng Vân Thiên Nhược biết anh đang rất phẫn nộ chuyện gì đó, lông mày đẹp nhíu chặt. Trán nổi lên gân xanh, đặc biệt là anh dùng sức kinh người cắn nuốt môi cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt dò sâu bên trong, lại không ngừng cắn. Tay bị anh hung tàn dùng sức đè chặt, chân lại một chút nhúc nhích cũng không có. Kĩ thuật hôn cao thâm, lại biết đâu là nơi dễ dàng khiến đối phương mềm nhũn.
Răng đè mạnh cắn xuống, Trình Dật Hàn bắt buộc thả cô ra. Ánh mắt thâm thuý nhìn cô gái dám uy hiếp anh.
" Vân Thiên Nhược ". Vừa gặp liền nổi nóng với anh, một đêm kia cô dường như đã lớn mật hơn. Là do đã trưởng thành hơn sao?
" Anh không cần gọi, tôi nhớ tên của mình. Đổi lại là anh, nổi điên cái gì? ". Hất cằm không tiếc lớn giọng với anh, cô khi nào thì để anh tùy ý đùa bỡn.
" Nói. Vừa đi đâu về ? ". Trình Dật Hàn trước giờ không thích để ý những chuyện không đâu, cô muốn chửi để cho cô chửi. Cô chửi vui miệng rồi xem có chịu được cơn thịnh nộ của anh không.
Anh tự ý xông vào còn không biết ngại hỏi cô làm gì? ở đâu?
Không đúng...
Không phải hỏi mà là hét...
Hất mạnh cánh tay của anh ra, bước chân đi vào trong.
" Tôi không cần anh quản, anh còn không đi tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm quyền bất khả xâm phạm chỗ ở của công dân ".
Trình Dật Hàn bao giờ thì bị kiện, còn chưa ai có lá gan như vậy?
Không thấy anh nói gì, cô cho rằng anh biết sợ nên muốn quay lại nhìn xem.
Ngoài ý muốn lại cảm nhận được hơi thở nam nhân kề cạnh, thân thể liền bị kéo mạnh đi. Hành động quá nhanh khiến cô còn chưa kịp la lên, lưng liền đập mạnh lên nệm êm.
" Á.. ".
Ngay lập tức muốn bật dậy, tức giận mắng chửi nam nhân hành xử vô pháp vô thiên :
" Trình Dật Hàn ".
Thân thể nam nhân cường tráng tiếp đó đè ép cô, dễ dàng chế trụ hai tay cô, hai chân bị anh đè lại. Ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm trầm thấp đầy thách thức :
" Đừng vội. Tôi hiện tại còn muốn xâm phạm quyền bất khả xâm phạm thân thể ". Tà nịnh nở nụ cười nham hiểm, so với không cười còn khó coi hơn nhiều.
Thổi một khí thật nóng vào tai cô, thỏa mãn nhìn người dưới thân nghiêng đầu né tránh.
Nhạy cảm như vậy...
" Anh...dám ". Nghe đến vậy Vân Thiên Nhược không thể không bị anh hù doạ, khó khăn nói.
Trước giờ anh vốn không có kiên nhẫn, nhưng hiện tại anh lại đặc biệt muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Hơi thở nam tính lướt qua mặt cô và dừng ở bên tai, lặp lại hành động đỏ mặt kia.
" Cô nói, tôi có gì không dám ". Trầm thấp tiếng nói tràn đầy bén nhọn, đâm thẳng vào tim người khác.
Vân Thiên Nhược bất động thanh sắt, anh nói chuyện tại sao cứ luôn đùa cợt như vậy. Hôm qua cô cứ thế chạy mất, Vương Dương còn bị đánh bầm dập. Bây giờ anh hẳn là đến đòi nợ, hành động của cô như vậy là vi phạm hợp đồng đã kí.