Đêm qua một trận mưa bão tố, sáng rồi thời tiết đột nhiên lại cảm thấy lạnh như vậy. Một chút ánh nắng hòa vào hơi lạnh là loại cảm giác dễ chịu, nhưng tâm trạng người đứng ở đây lại nặng nề nghĩ đến thất thần.
Một vòng tay ấm từ sau vòng về trước ôm lấy vòng eo cô gái. Khuôn mặt vừa mới tỉnh dậy mang vài phần lười biếng, mặc trên người bộ đồ thoải mái nhìn vô cùng lãng tử. Gương mặt vùi vào mái tóc được xoã tham lam hít lấy mùi hương như là hít lấy khí trời.
" Thích sao? ".
Thật thoải mái, cô gái mang theo mùi hương tinh khiết, ngửi qua rồi thật không thể cai.
Vân Thiên Nhược nhắm mắt yên tĩnh lại bị anh phá mất bầu không khí, anh không phải hôm qua mệt lắm sao? Lại dậy sớm như vậy?
" Rất thích ". Tự nhiên gật đầu, xem nhẹ chuyện đêm qua.
Trình Dật Hàn nghe đến giọng cô dường như rất mệt mỏi, không khỏi thắc mắc. Trong đầu bỗng dưng lại đau đớn khi muốn nhớ lại chuyện gì. Nhìn đến ban công bị ướt một mảnh trong lòng anh dâng lên dự cảm không lành. Bình thường mỗi lần như vậy, anh đều có chút mơ hồ, vì sao lần này anh cái gì cũng không có cảm giác.
Anh lần đầu tiên lại thấy bế tắc, muốn hỏi nhưng không biết mở lời thế nào. Anh thật muốn hỏi, hôm qua anh có hay không thương tổn đến cô?
Cánh tay dùng thêm lực vòng chặt cô gái, ngăn cản xúc động trong mình. Chậm chập lên tiếng, giống như là hỏi thừa.
" Hôm qua trời đổ mưa? ".
Thân thể thoáng run nhẹ, một lúc sau mới chậm chạp gật đầu. Nhưng sợ anh lại hỏi sâu thêm, vì thế gỡ tay anh ra. Anh hình như không nhớ chuyện hôm qua, nếu không sao lại là loại thái độ này.
" Anh từ từ thưởng thức, tôi có điểm mỏi chân ".
Bước chân đi được một bước, tay bị giữ lại, quay người nhìn vào ánh mắt thâm thuý.
" Không phải nói rất muốn đi xem đâu đó quanh Pattaya. Tôi đưa cô đi ". Đêm qua cô đã nói rất nhiều nơi mà hôm nay cô muốn đi. Thật kì lạ, giữa chốn tấp nập kia anh lại nghe rõ từng chữ và ghi nhớ tất cả địa điểm.
Hành động cư xử kì lạ của cô khiến anh chắc rằng bản thân đêm qua đã điều gì đó không tốt. Cô đã muốn né tránh, anh hà tất phải lên tiếng khiến chuyện càng bế tắc.
Nhìn thẳng không chút né tránh vào tầm mắt anh, cô không hiểu được lời nào của anh mới là từ tận đáy lòng anh. Thái độ nào của anh mới chân chân chính chính nhìn nhận cô.
Người hỏi thì không mất kiên nhẫn, người được hỏi thì đang phân tích. Hai ánh mắt giao thoa nhau nhưng một thông điệp gửi gắm để đối phương hiểu cũng không có. Là không muốn hay là không có cách nào gửi.
Điểm dừng chân đầu tiên là đền Yannasangwararam. Điểm thu hút ở đền Yannasangwararam là nó kết hợp giữa phong cách Thái Lan và Trung Hoa, đem lại sự mới mẻ trong kiến trúc Phật giáo ở Thái Lan.
Bảo tàng tranh nghệ thuật 3D - Art in Paradise. Bản tàng 3D có 6 chủ đề chính như: Đời sống hoang dã, nghệ thuật kinh điển, kiến trúc của Hàn Quốc, Thái Lan và Khmer, xứ sở kim tự tháp Ai Cập,...
Chùa Chaimongkol chính là cách tốt nhất để trải nghiệm nền văn hoá Phật giáo ở đất nước chùa vàng.
Đi ra khỏi thuỷ cung Pattaya là trời đã chập tối, một ngày kết thúc với chuyến đi đầy thú vị và mở rộng tầm mắt.
Vân Thiên Nhược chân dường như đã mất cảm giác, thực mỏi. Nhưng vì sợ Trình Dật Hàn đợi nên không chút biểu hiện đi nhanh theo kịp bước chân anh.
" Hôm nay, thật sự cảm ơn anh ". Cái cảm giác chán nản, không chút sức lực của sáng nay biến mất không còn dấu vết. Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú hài lòng.
Bước chân vững vàng ngay lập tức dừng lại với ý định gây khó dễ.
" Đền đáp tôi như thế nào? ".
Anh nhìn cô khiến cô một chút mất tự nhiên, nhưng vẫn thẳng thắn không né tránh.
" Phải đền đáp anh như thế nào? ". Một câu trả lời nhưng là hỏi ngược lại, anh cái gì cũng không thiếu. Nhưng, anh cũng được đi chơi không phải sao?
Trình Dật Hàn nâng khóe miệng đầu tà mị, tiến lại gần cô. Từ trên cao nhìn xuống như một vị lãnh chúa.
Vân Thiên Nhược thế nhưng bất động, chân mọc rễ cắm xuống đất, chớp chớp con ngươi vô tội nhìn anh.
Đôi mắt càng mở lớn hơn khi khuôn mặt tuấn dật phóng gần trong tầm mắt. Quá bất ngờ với hành động của anh, giữ nguyên tư thế đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp sạch sẽ gần trong gang tấc. Đôi môi nhỏ nhắn tùy ý để anh chặn lại, không hôn sâu không mãnh liệt. Chỉ đơn giản là chạm nhẹ vào.
Trình Dật Hàn luôn cho rằng bản thân quá bất thường rồi, nhưng hành động lại đi trước lí trí. Không những thấy kì quái, lòng rối bời dâng lên mà thay vào đó là loại cảm giác thỏa mãn.
Trước thuỷ cung xinh đẹp, xa hoa, sắc trời tối mờ, ánh đèn đường đã sắp chiếu khắp thành phố. Người người qua lại tấp nập, nhịn không được quay đầu nhìn về phía đôi trai gái tâm đầu ý hợp. Họ không cần biết sâu bên trong quan hệ bọn họ thế nào, chỉ có suy nghĩ duy nhất ngọt ngào như vậy chính là đôi tình nhân.
Vẫn còn mơ hồ đỏ tía mặt vì nụ hôn bất ngờ lại quá đỗi không nên, vốn dĩ cô không ngờ đến anh lại làm như vậy. Đến lúc đầu xoay một vòng đã là được nhấc bổng khỏi mặt đất.
Hai chân không ngừng vùng vẫy muốn xuống, đập xỗ sàng lên lưng anh. Không biết là vì tức giận hay là ngượng ngùng mà cô gái đỏ bừng càng lợi hại.
" Anh làm gì vậy ? Tôi tự mình có thể đi. Anh mau bỏ tôi xuống ".
" Đau như vậy vì sao còn cố chấp? ". Trong lòng dâng lên suy nghĩ kháng đối lại hành động của anh. Anh chỉ là sợ tối nay bữa tiệc chân cô không tiện, sẽ không có thể tham gia. Như vậy, anh chính là thất hứa với đối tác.
Vân Thiên Nhược dừng lại tất cả động tác, suy nghĩ không ngừng trào ra, lòng nâng lên tầng tầng hạnh phúc.
Anh để ý thấy sao?
Anh luôn đi nhanh nhưng lại cố ý chậm lại bước chân là chờ cô sao?
Anh của đêm qua vốn không phải như vậy, nhưng lòng cô chính là vì sự quan tâm vô tình của anh mà căng thẳng.
Hạnh phúc đến nhất thời, có phải giống như giấc mơ đẹp nhưng không thật.
Cô thả lỏng xem đó là hạnh phúc, anh xem đó là gì? Thương hại hay là bố thí cô chút hoài niệm.
Trong quá trình đi gần như là đi hết các nơi mỹ miều của thành phố Pattaya, tiếng cười không chút tạp niệm luôn hiện hữu.
Thật vậy, khi tâm trạng tệ ta đừng nên vì điều đó mà làm lở dở. Hãy để ta điều khiển tâm trạng, đừng để tâm trạng chi phối mọi suy nghĩ, hành động của ta.
Bên ngoài ô cửa sổ như thế nào chúng ta vô pháp thay đổi, nhưng chúng ta có thể lựa chọn đứng trước ô cửa sổ nào. Chọn ô cửa có thể đem đến cho chúng ta tâm trạng vui vẻ hay ô cửa toàn là bi thương.
Bên trong bữa tiệc ồn ào bỗng dịu đi, mọi người dời sự chú ý đến đôi nam nữ vừa xuất hiện. Từng lời xì xầm to nhỏ không ngớt lời khen, ánh mắt nữ giới bắn về phía nam nhân kia đầy ái mộ và chiếm lĩnh.
Vân Thiên Nhược có chút không quen với đầy ánh mắt như vậy, họ nhìn một cách công khai, nhiệt tình như lửa. Đây là hướng về ai, trong lòng cô hiểu rõ.
Trình Dật Hàn cảm nhận được bàn tay cô lạnh hơn, nhịn không được đưa tay mình đặt lên sưởi ấm.
Một người đàn ông thanh lịch, khí chất không kém, chính là chủ nhân của bữa tiệc nhiệt liệt đón chào khách quý.
Vân Thiên Nhược không ngờ tại nơi này lại gặp Khun Wasin, anh trông khí thái hơn những lần gặp mặt trước.
Khun Wasin bước đến, ánh mắt thâm thuý đầy ý cười nhìn Vân Thiên Nhược. Sau đó dùng ánh mắt nghiêm túc, đưa tay trang trọng lịch thiệp :
" Xin chào anh! Rất vui khi anh bỏ thời gian quý báu để đến tham dự ".
Ngược lại, Trình Dật Hàn không thoải mái, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy, dùng anh ngữ ngắn gọn đáp:
" Rất vinh hạnh ".
Lần đầu gặp mặt chính thức vị danh nhân trẻ thành đạt, thật đúng là phong độ hơn người. Ban đầu khi quyết định hợp tác với công ty X anh có chút do dự. Đã giả làm một nhân viên bình thường, tiếp xúc với nhân viên của công ty đối tác. Anh liền không do dự, còn cảm thấy mình may mắn.
" Anh khách sáo rồi ".
Vẫn như ngày trước thân thiết, đưa tay ra, cười ôn nhã :
" Khun Far, rất vui khi hôm nay được gặp cô ".
Đáp lại nụ cười sán lạn :
" Tôi khá bất ngờ với sự xuất hiện của Khun Wasin, nhưng cũng thật vinh dự được đứng đây cùng anh nói chuyện. Lần trước đường đột không chào anh một tiếng, thật có lỗi ".
" Không sao. Khun Far không giận tôi vì sự đường đột này chứ? ".
" Không có. Tôi còn phải cảm ơn Khun Wasin đã tạo cơ hội để tôi ngắm nhìn tận mắt thành phố Pattaya ". Cô thật sự quá mức ngạc nhiên, thảo nào Khun Wasin nói qua sẽ cho cô gặp được những diễn viên điện ảnh Thái.
" Mời hai vị tự nhiên, tôi qua bên kia một lúc ". Khun Wasin bỗng dưng phát hiện ánh mắt vị Giám Đốc kia nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Có vẻ, bọn họ không đơn thuần chỉ là sếp và nhân viên.
" Anh tự nhiên ".
Nam nhân âm trầm giọng nói vừa dứt, còn không chờ Vân Thiên Nhược thở đã trực tiếp giữ eo cô, gằn từng chữ vào tai cô.
" Có cần phải vui như vậy không? Có phải thấy anh ta rất hoàn hảo, đúng kiểu lai Tây ".
Đáng chết. Anh nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng biểu cảm niềm nở như gặp lại tình của cô cũ khiến anh chướng mắt. Trước mặt anh lại xem như không mà liếc mắt đưa tình, nếu không phải ở đây anh sẽ không chỉ dừng ở đây.
" Anh nói bậy gì vậy? Còn không mau buông tôi ra ". Mọi người bàn tán càng lúc càng dữ dội, anh muốn gây sự chú ý cũng không cần như vậy.
Xem phản ứng của cô không ra gì, anh càng muốn mập mờ để xem ai dám đối với cô có ý đồ. Anh thu hết vào mắt những cái nhìn của những người đàn ông chăm chú đặt trên người cô. Không mỹ lệ, không nghiêng nước nghiêng thành, không nóng bỏng quyến rũ. Nhưng cô lại mang trong mình sự trong sáng đến tinh khiết, khiến người ta tình nguyện dấn thân.
" Thật sự không để ý? ".
" Để ý " trong lời anh là ý gì? Ánh mắt nhay nháy tỏ ý không hiểu.
Đây là giả vờ không hiểu hay thật sự không hiểu. Anh lúc này không có kiên nhẫn truy xét điều đó, cái anh cần chính là...
" Thật không để ý nam nhân khác? ". Thanh âm là truy hỏi nhưng là dễ nghe đến cực điểm pha chút giấm chua nhưng không dễ phát giác.
Né tránh câu hỏi của anh, không hiểu ý anh rốt cuộc là muốn thế nào. Cô chỉ hiện lên suy nghĩ rằng anh cao ngạo, luôn muốn làm chủ mọi việc.
" Trước đó tôi cũng có để ý đến nam nhân khác. Anh không phải nên xã giao gì sao? Vẫn còn thời gian nói những lời đùa dư thừa như vậy ".
Không để ý nam nhân khác? Vậy anh được xem là gì? Anh trong lòng cô không phải nam nhân?
Đời anh từ bao giờ lại bị người khác xem thường như thế. Không một chút hài lòng muốn bẻ gãy lí lẽ vô lí của cô, đây giống như là xúc phạm anh đồng dạng.
" Cô... ".
Lời còn chưa truyền đạt hết đã bị một giọng nói anh ngữ Nam thành thạo khác cắt ngang.
" Trình Tổng, khỏe. Tôi nhận ra anh từ khi anh xuất hiện, rất vinh dự khi được gặp anh ở đây ".
Trình Dật Hàn không thể không dừng lại lời nói, buông tay quay sang chào hỏi người vừa bắt lời.
Vân Thiên Nhược thở phào nhẹ nhõm, rồi đi sang chỗ khác.