Cô tăng ca, Văn Thiệu cũng không thể về nhà một mình được nên anh bèn chuyển máy tính từ trên lầu xuống phòng nghỉ bên dưới, vừa làm việc vừa đợi cô.
Ngày ngày người trong công ty đều được ăn uống trà chiều và bữa khuya mà Văn Thiệu đưa tới.
Đương nhiên, ngày ngày các nhân viên cũng có thể nhìn “khuôn mặt thân thiết” kia của Văn Thiệu.
Ban đầu ai đi ngang qua anh cũng cảm thấy thấp thỏm, đến cuối cùng, lúc mọi người đi ngang qua Văn Thiệu thì đã có thể làm như không thấy.
Buổi chiều thứ sáu, đã qua giờ tan làm được một tiếng rồi, nhưng đèn trong công ty vẫn sáng trưng, các bộ phận đều đang nỗ lực hết sức trước khi sản phẩm mới được đưa ra thị trường.
Văn Thiệu ngồi trong phòng giải khát, trên mặt bàn ra một ly trà chanh mà lúc trước Giang Vãn Ninh uống không hết vì ngại nó ngọt.
Anh cúi đầu xử lý công việc, vô tình nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn, là một nhân viên phụ trách mảng tuyên truyền trên mạng.
“Cô kia…” Văn Thiệu đã quên mất cô ấy tên gì, chỉ nhớ mang máng là một người tốt nghiệp trường đại học Truyền thông thành phố Kinh.
Nhân viên đó dừng chân lại, đang muốn lặng lẽ rời đi nhưng không ngờ là Văn Thiệu lại gọi cô ấy.
Sau đó cô ấy mang theo sắc mặt khó xử mà đi đến phòng nghỉ, cúi đầu: “Sếp Văn.”
“Tan làm rồi hả?” Văn Thiệu thuận miệng hỏi.
Không ngờ tới nhân viên đó lại đỏ mặt, nói quanh co: “Vâng, tôi, hôm nay có chút việc, muốn đi trước…”
Đi trước?
Văn Thiệu nhìn sơ qua thời gian, đảm bảo đã quá thời gian tan làm từ lâu rồi.
“Có thể đi sớm một chút thì rất tốt.” Anh không nhìn thêm nữa, từ tốn nói một câu: “Ở cửa có bữa ăn khuya, lấy phần của cô đi.”
Lưu Tề Vũ đã mua theo đầu người, mỗi người một phần, cũng toàn là đồ ăn theo khẩu vị của mỗi người.
“Được, được ạ sếp Văn…” Cô ấy có vẻ hơi do dự, quay đầu nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau khi chắc chắn Văn Thiệu không hề có vẻ gì là không vui thì mới rời đi.
Mấy ngày nay là thời gian giai đoạn đầu tiên của công việc kết thúc, cả công ty đều hận không thể ở lại đây luôn.
Thi thoảng, lúc Văn Thiệu tới thì anh sẽ thấy Lưu Tề Vũ đang động viên mọi người. Anh cảm thấy may mà có Lưu Tề Vũ ở đây, nếu không thì, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không làm được công tác động viên thế này.
Lúc phát đồ ăn khuya, anh lẳng lặng nhìn trong góc.
Lưu Tề Vũ nói hai, ba câu là đã thay đổi bầu không khí trong phòng làm việc, chọc cho mọi người vui lên theo.
Đột nhiên có một nhân viên nhìn thấy anh, gọi một tiếng “sếp Văn”.
“Ừm, mọi người vất vả rồi.” Văn Thiệu đi qua, suy tư một lúc, cuối cùng nói: “Chờ sau khi sản phẩm mới ra mắt thuận lợi, tháng sau sẽ tăng lương cho mọi người. Không có việc gì thì cũng không cần phải tăng ca nữa, về sớm một chút.”
Một câu đã đẩy bầu không khí lên cao, có người nhân cơ hội này mà nói: “Sếp Văn, em nghe nói hôm nay bộ phận thiết kế không cần phải tăng ca, sao anh vẫn còn ở đây?”
Còn chưa đợi Văn Thiệu trả lời lại, một người nhân viên ngồi ở vị trí bên ngoài đã nói: “Nhưng mà buổi chiều tôi nhìn thấy A Đu Đu và bà chủ đi đến xưởng in ấn rồi.”
“Chưa về à?” Văn Thiệu nhìn thoáng qua điện thoại, cuộc trò chuyện của anh và Giang Vãn Ninh vẫn dừng lại lúc mười giờ rưỡi sáng.
Anh vào xem một chút, quả nhiên không có bóng dáng của Giang Vãn Ninh ở vị trí làm việc.
“Cô ấy đâu?” Văn Thiệu bỗng đi đến bên cạnh người ngồi đối diện Giang Vãn Ninh, dọa người ta đến nỗi suýt thì té khỏi ghế.
“Sếp Văn? Cô, cô ấy… bà chủ đến xưởng in rồi, à, nói là đến xưởng in xong thì còn phải đến nhà máy Bình Thành một chuyến, anh không biết sao?”
Văn Thiệu nói cảm ơn cô ấy, sau đó sầm mặt lại và đi ra ngoài.
Tất nhiên là anh không biết, nếu không thì cũng sẽ không chờ đợi khổ sở ở phòng nghỉ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chắc là Giang Vãn Ninh lại bận bịu rồi quên mất, đây đã là trạng thái bình thường rồi. Gần đây anh thường xuyên bị Giang Vãn Ninh ngó lơ, ở nhà Giang Vãn Ninh cũng chẳng buồn liếc anh một cái, suốt ngày ôm máy tính.
Văn Thiệu vừa đi ra ngoài vừa bấm gọi điện cho Giang Vãn Ninh. Đầu bên kia vang tút tút hai tiếng rồi cúp máy, sau đó một tin nhắn ngắn gọn nhảy ra.
Giang Vãn Ninh: [Đợi tí.]
Văn Thiệu bất đắc dĩ cười cười, được thôi, đợi một tí.
Gần đây tâm trí của bạn gái anh đều đã dồn hết vào sự nghiệp, tất nhiên là anh cũng phải đứng dịch sang một bên.
Lái xe về nhà, Văn Thiệu đi dạo trong nhà một vòng, dì giúp việc đã dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ.
Anh tìm việc để làm ở khắp nơi trong nhà, cuối cùng là về phòng chậm rãi lột bỏ ga giường, vỏ chăn ra rồi ném vào máy giặt, sau đó lại giặt tay hai bộ đồ lót mới của Giang Vãn Ninh.
Cuối cùng, Văn Thiệu thật sự thấy chán, dứt khoát cầm khăn đi ra ngoài ban công, vừa lau lan can vừa nhìn chằm chằm những người tới tới đi đi ở dưới lầu.
Trước kia không chú ý kỹ, bây giờ mới thấy, ở vườn hoa dưới lầu, có rất nhiều người đi dạo, dẫn em bé đi chơi, dắt chó, mang đậm cảm giác “khói lửa”.
Mười giờ rưỡi tối, cuối cùng Văn Thiệu cũng nghe được tiếng mở cửa nhà.
Giang Vãn Ninh vừa mới đẩy cửa đi vào, thì Văn Thiệu đi qua nhận lấy túi laptop trong tay cô ngay.
“Mới từ Bình Thành về à?” Văn Thiệu nhéo vai cô, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, buổi chiều em chỉ ăn một hộp cháo bát bảo ăn liền.” Giang Vãn Ninh mệt mỏi đến mức không muốn bước đi nữa, cô đá văng giày đế bằng trên chân đi, sau đó treo cả người lên trên người anh: “Ôm em đi.”
Văn Thiệu không nói hai lời mà ôm ngang người cô lên: “Đi đâu đây? Thay quần áo hay tẩy trang?”
Giang Vãn Ninh chậm rãi lắc đầu, hơi thở mong manh: “Đến phòng sách đã, em gửi email…”
Công việc cuối cùng của ngày hôm nay, cô gửi email xong là có thể nghỉ ngơi rồi.
Buổi chiều cô và A Đu đã đi đốp chát với ông chủ xưởng in trước, sau đó lại đến Bình Thành tranh luận với người ta.
Giang Vãn Ninh chưa bao giờ biết rằng, để đi từ bản thiết kế đến thành phẩm lại cần phải trải qua nhiều bước làm việc đến vậy, hơn nữa, mỗi bước đều cần phải có người theo dõi. Chỉ là cấp dưới theo dõi thì vẫn chưa được, cấp dưới theo dõi xong thì đích thân A Đu phải đến xem. Lúc đó sẽ xảy ra đủ loại sự cố, vấn đề chênh lệch màu sắc gì gì đó đều vẫn có thể xem như là vấn đề nhỏ.
“Màu in chữ hoa vàng của bao bì lúc chiều không đúng, nhưng người phụ trách bên kia cứ nói là giống lời tụi em nói y như đúc, rõ ràng là chẳng liên quan chút nào cả!” Giang Vãn Ninh ngồi trên đùi Văn Thiệu, tức giận đến mức ra tay đánh anh.
“Anh thả em xuống đi, lát nữa chân anh sẽ tê đó.” Cô mở máy tính lên, mở email biên tập kiểu dáng bản thiết kế ra.
“Không sao, em làm việc của em đi.” Văn Thiệu ở phía sau nhìn nhìn, nhìn một lúc, đột nhiên anh cảm thấy hơi tội lỗi: “Có phải thời gian anh cho tụi em ngắn quá không?”
Nhìn thấy cả công ty đều liều mạng, Văn Thiệu thấy không đành lòng.
“Đúng là hơi ngắn, nhưng mà vẫn ổn.”
Trong giai đoạn nước rút, bận rộn một chút thì cũng bình thường, hôm nay Giang Vãn Ninh và A Đu đã tính toán xong hết rồi, dựa theo tiến độ hiện giờ của bọn họ thì vừa hay có thể hoàn thành công việc đúng hạn.
“Có điều, may mà sắp hết khổ rồi.”
Không còn mấy ngày để nhẫn nhịn nữa, cô cũng không thể chịu đựng thêm nữa đâu.
Quầng thâm mắt của cô đã sắp rơi xuống đất luôn rồi, trong khoảng thời gian này, ngay cả việc nghiêm túc dưỡng da mà cô cũng không làm được, mỗi ngày bôi bôi qua loa thôi là đã thấy buồn ngủ rồi.
Từ lúc học đại học là cô đã bắt đầu dưỡng da, vẫn luôn duy trì trạng thái làn da giống như thời điểm đó.
Nhưng bây giờ, cô thấy bản thân mình mới làm súc vật của công ty nửa tháng thôi mà đã sắp già thêm ba mươi tuổi rồi, còn chịu đựng nữa thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
Nhanh chóng xử lý xong công việc của hôm nay, Giang Vãn Ninh khép máy tính lại, sau đó dựa vào người Văn Thiệu: “Đói chết mất, muốn ăn mì hoành thánh quá.”
Văn Thiệu ôm cô vào phòng tắm: “Em tắm trước đi, anh đi nấu.”
“Em vẫn chưa lấy quần áo.” Giang Vãn Ninh nhấc chân muốn đi ra ngoài thì lại bị Văn Thiệu cản lại.
Văn Thiệu xoay người mở tủ ra, trong đó xếp ngay ngắn quần áo sạch sẽ mà Giang Vãn Ninh phải thay từ trong ra ngoài. Khi anh tan làm về, vì anh cực kỳ chán nên đã giúp cô chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.
Giang Vãn Ninh xoay người lại ôm lấy Văn Thiệu, lẩm bẩm: “Sao anh lại tốt như thế vậy nhỉ?”
Văn Thiệu xoa đầu cô rồi ra ngoài, giúp Giang Vãn Ninh đóng cửa phòng tắm lại, sau đó anh vào phòng bếp nấu mì hoành thánh.
Giang Vãn Ninh thích ăn nước lèo, phải thêm sợi trứng gà và rong biển, còn phải thêm sa tế nữa.
Hiện giờ tay nghề trải trứng gà của Văn Thiệu đã thuần thục lắm rồi, anh chuẩn bị tất cả món ăn kèm cô thích không chút hoang mang, sau đó canh thời gian bỏ vào nồi để nấu mì hoành thánh.
Mì hoành thánh được nấu gần xong thì cửa phòng tắm cũng mở ra.
Chẳng mấy chốc, người mang theo mùi hương nhàn nhạt và hơi nước chui vào lòng Văn Thiệu.
“Em tự sấy tóc rồi.” Giang Vãn Ninh ngửa đầu nhìn anh, dường như trên mặt còn mang theo sự kiêu ngạo, như thể tự sấy tóc là một việc gì đó ghê gớm lắm vậy.
Mấy ngày nay, sau khi về nhà thì Giang Vãn Ninh luôn mệt đến mức không muốn động đậy gì, cho nên tóc cô đều do Văn Thiệu sấy khô, thỉnh thoảng anh cũng tẩy trang, suýt thì anh đã học được cách dùng máy uốn tóc và máy ép.
“Ừm, em ngồi xuống đi, sắp xong rồi.” Văn Thiệu cúi đầu hôn cô: “Đi uống chút sữa trước đi.”
Giang Vãn Ninh không nhúc nhích, vẫn dựa vào lòng anh: “Sáng mai em có thể đi muộn hơn một tiếng.”
“Vậy thì vừa hay ngủ được thêm một lúc, ngày mai anh đưa em đi.”
Văn Thiệu vớt mì hoành thánh bỏ vào chén, múc chút nước nêm nếm độ mặn nhạt.
Mười phút sau, Giang Vãn Ninh ngồi bên bàn ăn hết bát mì hoành thánh, lại lặp lại thêm lần nữa: “Sáng ngày mai em có thể đi muộn một chút.”
Văn Thiệu ngước mắt nhìn cô: “Em vừa mới nói rồi.”
Giang Vãn Ninh bĩu môi, đặt chén xuống rồi đi đánh răng.
Đánh răng xong, cô vén chăn lên bò vào, ôm cánh tay Văn Thiệu.
“Ngày mai em có thể đi muộn một chút…”
Một giây sau, trước mắt cô tối sầm.
Người vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ lại xoay người đè lên: “Ba lần.”
Giang Vãn Ninh trợn mắt: “Cái gì ba lần cơ?”
Văn Thiệu không trả lời mà cúi người hôn cô.
Giang Vãn Ninh đưa tay che miệng anh lại: “Anh đợi đã, em cảm thấy chúng ta có thể thương lượng thêm một chút…”
Ngày mai cô có thể đi làm muộn một chút, không phải là có thể không đi làm mà!
Văn Thiệu gật đầu, tỏ ý có thể thương lượng.
Bấy giờ Giang Vãn Ninh mới buông tay ra để anh lên tiếng, không ngờ anh lại nói…
“Vậy thì thêm một lần.”
…
Ngày hôm sau, Giang Vãn Ninh và A Đu vẫn phải chạy đến nhà máy.
Cả ngày nay, giống như là có con sâu ngủ trên người cô vậy, sau khi lên xe, ngã đầu xuống là ngủ ngay, ngủ đến khi đến nơi thì xuống xe làm việc, làm việc xong, trên đường về thì lại ngủ tiếp.
A Đu rất chu đáo, cô ấy không làm ồn đến cô, đắp áo khoác của mình cho cô, đồng thời, cô ấy còn cho cô mượn bờ vai để dựa vào.
Buổi sáng cô ấy nghe nói sếp Văn gần đây rất rảnh rỗi, no bụng nghĩ chuyện dâm dục cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Sau khi đến công ty, Giang Vãn Ninh bị A Đu đánh thức.
Cô có chút xấu hổ: “Em xin lỗi, hôm qua hơi mất ngủ, ngủ không ngon.”
A Đu nở một nụ cười vô cùng khéo hiểu lòng người với cô, sau đó nói ra lời khiến Giang Vãn Ninh hận không thể nhảy ra ngoài cửa sổ ngay…
“Em có muốn che khuyết điểm lên cổ không?”
…
Đầu tháng chín, giai đoạn chuẩn bị sản phẩm mới kết thúc, lặng lẽ đợi ra mắt.
Giang Vãn Ninh kết thúc cuộc sống của dân đi làm trong chưa đầy một tháng, khi dọn dẹp rời đi thì mới phát hiện ra rằng, trong lúc cô không nhận ra, thì vị trí làm việc đã bị đồ của cô chất đầy.
“Ninh Ninh, em không tới nữa thật à?” A Đu rất luyến tiếc cô, hơn hai mươi ngày nay, gần như cô ấy và Giang Vãn Ninh đã gắn bó như hình với bóng của nhau.
“Không tới nữa, thật ra em không phù hợp với công việc có tiết tấu mạnh như vậy cho lắm.”
Giang Vãn Ninh chỉ cần nghĩ đến sự bận rộn đến chóng mặt trong mấy ngày qua là đã thấy sợ hãi, sau khi đích thân trải nghiệm, cô vẫn cảm thấy nghề tự do thích hợp với mình hơn.
Mỗi sáng sớm có thể ngủ lấy lại sức, buổi chiều có thể cùng bạn ra ngoài dạo phố uống trà chiều, buổi tối còn có thể đi ăn một bữa cơm tối với Văn Thiệu.
Mặc dù khi bận rộn thì cô cũng bận thật đấy, trước ngày deadline thì cô cũng sẽ chạy bản thảo tới mức điên đảo cả ngày lẫn đêm, nhưng dù gì thì cũng tốt hơn với việc cả ngày phải ở trong công ty nhiều.
“Không nỡ rời xa em…” A Đu giúp cô dọn dẹp đồ đạc, còn cho cô một túi kẹo que bảo bối của mình.
“Không sao, sau này các anh chị bận không làm nổi thì gọi cho em, em được tính là cứu viện, không cần chấm công đúng giờ đâu.”
Dù gì thì đây cũng là công việc mua bán của nhà mình, Giang Vãn Ninh sẽ không keo kiệt sức lao động của mình.
Buổi chiều, Văn Thiệu tan làm đúng giờ tới đón cô.
Anh đã đặt nhà hàng rồi, là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi tại Giang Thành mà Tôn Thanh Viễn đề cử.
“Thưa anh Văn Thiệu.” Sau khi vào thang máy, Giang Vãn Ninh nghiêm trang bước đến trước mặt anh, giọng điệu nghiêm túc: “Bạn gái của anh đã kết thúc hai mươi sáu ngày làm việc, bây giờ anh có thể đưa cô ấy về nhà rồi.”
Văn Thiệu ung dung nhìn cô, phối hợp vô cùng tốt: “Ừm, vậy muốn đưa cô ấy về nhà thì có cần thủ tục gì không?”
“Chỉ cần một cái hôn thôi!” Giang Vãn Ninh đưa mặt tới gần, chỉ vào mặt mình: “Chỗ này, chỗ này.”
Văn Thiệu cúi đầu xuống, hôn một cái vào nơi cô chỉ, sau đó nhanh chóng hôn một cái vào cùng một vị trí ở bên nửa mặt kia của cô.
“Tặng thêm.”
Chẳng mấy chốc thang máy đã mở cửa, Văn Thiệu mang theo ý cười, hơi dang tay ra với cô: “Đi thôi, bạn gái.”
Giang Vãn Ninh nhảy lên ôm anh, sau đó ôm lấy cánh tay anh nhảy nhót đi ra khỏi thang máy VIP.
“Nhưng sau này em vẫn muốn anh sấy tóc cho em.” Giang Vãn Ninh kéo tay anh làm nũng.
Mấy ngày nay, tối nào cô cũng nằm trong lòng Văn Thiệu để anh hỗ trợ sấy tóc, Giang Vãn Ninh cảm thấy quả thật mình có thể xếp việc này vào “top 5 trong những chuyện hạnh phúc nhất trong đời” cô.
“Được, anh sấy cho em.” Văn Thiệu cầm lấy tay cô: “Sấy cả đời luôn.”
“Ồ, vậy lỡ như sau này người ta phát minh ra được một cái máy tắm khô thì em không cần anh giúp em nữa đâu.” Khi còn bé, Giang Vãn Ninh không thích tắm rửa, cho nên cô luôn tưởng tượng về một ngày sẽ có một cái máy như vậy ra đời, nhưng đã đợi hai mươi bốn năm rồi mà vẫn chưa thấy.
Văn Thiệu đã không còn thấy kinh ngạc trước những suy nghĩ kỳ lạ này của cô nữa, anh rất ung dung tiếp lời: “Vậy anh sẽ đích thân nhấn công tắc cho em.”
“Vậy cảm ơn ông trước, ông Văn.”
“Không có gì, bạn già.”
Giang Vãn Ninh đưa tay đánh anh một cái, cười mắng: “Anh chiếm hời của em.”
“Chẳng phải ngày nào cũng chiếm à?” Văn Thiệu nói xong còn cầm tay cô mà hôn một cái, sau đó giơ lên trước mắt Giang Vãn Ninh, có cảm giác kiểu như “em làm gì được anh”.
Trên đường đi đến nhà hàng, Văn Thiệu đột nhiên nhớ tới việc mấy ngày trước anh có được hỏi.
“Mấy ngày trước công ty chi nhánh ở thành phố Kinh có một nhân viên mới.” Khi nói chuyện, Văn Thiệu vẫn nắm tay Giang Vãn Ninh, anh cúi đầu nghiêm túc so sánh độ lớn nhỏ của bàn tay cô, cuối cùng, anh còn véo lần lượt từng ngón tay của cô.
“Là Trương Hân Duyệt.”
Giang Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện của công ty chi nhánh thành phố Kinh đã truyền đến tai anh rồi à?”
Cô nhớ mang máng ở đó là do anh tư của Văn Thiệu quản lý, cả nhà anh tư của anh thường ở thành phố Kinh, lần trước Giang Vãn Ninh đến nhà anh ấy cùng anh thì đã gặp một lần.
“Ừm.” Nói chung, không biết vì sao mà cuối cùng tin tức này đã thông qua Tôn Thanh Viễn mà truyền đến tai anh.
Tôn Thanh Viễn biết Trần Thư Nhiễm sẽ không đối phó với cô ta nên chỉ hỏi đôi câu, bên phía công ty chi nhánh thành phố Kinh nói năng lực làm việc của Trương Hân Duyệt không tệ, được cấp trên khá yêu thích.
Văn Thiệu chỉ nói rằng, cứ xem như không biết người này, bảo bên phía thành phố Kinh nên làm thế nào thì làm, Tôn Thanh Viễn nói Trần Thư Nhiễm cũng có ý này.
“Rất tốt.” Giang Vãn Ninh nhàn nhạt trả lời một câu: “Mấy năm nay cô ấy bị bố áp bức dữ lắm, thay đổi hoàn cảnh bắt đầu lại từ đầu cũng tốt thôi.”
Lần trước, khi nghe thấy Trương Hân Duyệt gọi điện thoại muốn thoát khỏi gia đình, Giang Vãn Ninh đã vui mừng thay cho cô ta.
Mặc dù quan hệ của hai người vẫn không tốt lành gì, nhưng có thể thấy được là Trương Hân Duyệt đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, biết rằng cô ta đã quyết định sẽ không vì gia đình mà hy sinh bản thân mình nữa, hơn nữa, còn lựa chọn bắt đầu lại cuộc đời, Giang Vãn Ninh vẫn cảm thấy rất vui.
Khi xe chạy đến đoạn đường phía sau đại học Giang Nam, Giang Vãn Ninh ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt.
Khi học đại học, cô thích nhất là đi trên con đường này vào mùa thu, mỗi khi hoa quế nở rộ, trong không khí sẽ tràn ngập hương hoa quế.
“Năm nay hoa quế nở sớm quá.” Nắng gắt cuối thu năm nay hơi yếu, còn chưa tới Trung Thu mà nhiệt độ đã hạ xuống rồi.
Có điều, hoa quế vẫn chưa tới độ nở rộ nhất, có lẽ phải qua hai ngày nữa.
Văn Thiệu nhìn cây hoa quế ngoài cửa sổ mà mất hồn, tính toán thời gian, chắc là quế vàng trên núi Thanh Nguyên cũng đã nở rồi.
“Ninh Ninh, mấy ngày nữa cùng anh đến núi Thanh Nguyên một chuyến nhé.”