Nhan Nghiên sửa sang lại quần áo, sau đó ngước mắt nhìn sang, giáo viên tóc trắng mặc quần áo luyện công ở đối diện đang làm nóng người. Sau khi cô nhìn hai động tác này, dường như chút ký ức nào đó đã được khơi gợi lại: “Hình như là Bát đoạn cẩm [*].”
[*] Bát đoạn cẩm: là tác phẩm của Đạo gia nhằm luyện dưỡng thân thể.
“Bát đoạn cẩm là gì?” Diêu Thiến Thiến hỏi cô.
“Chắc là khí công chăng? Tớ từng thấy ông nội luyện.” Từ sau khi ông cụ Nhan về hưu thì luôn dậy sớm múa kiếm luyện công, buổi tối thì đi sinh hoạt múa giao lưu với các cụ bà.
Năm Nhan Nghiên học lớp mười hai, mỗi sáng sớm, lúc cô ở trong vườn hoa học thuộc lòng thì đều có thể nhìn thấy ông cụ Nhan mặc quần áo luyện công, chăm chỉ mà nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính luyện tập các loại công pháp.
Sau đó Nhan Nghiên cũng luyện theo một thời gian dài, cô cảm thấy, hình như vừa luyện công vừa nhắm mắt ôn bài cũng có hiệu quả trong việc ghi nhớ các tác phẩm văn cổ.
Thật ra ban đầu Nhan Nghiên cũng muốn học ở lớp bên cạnh, nghe nói thầy giáo đó đã nghỉ hưu được trường mời về, nhân từ nương tay và cho điểm rất cao. Nhưng cô không cướp được suất nào, vậy nên bây giờ mới bị Diêu Thiến Thiến kéo tới lớp thể dục thẩm mỹ.
“Được, chúng ta sắp xếp đội hình đi.” Chẳng mấy chốc, giáo viên thể dục thẩm mỹ đã tới.
Đây là lần đầu tiên học, phần đầu tốn rất nhiều thời gian để giới thiệu những chuyện vụn vặt, đến khi bọn họ bắt đầu được học tập chân chính, thì mấy người học Bát đoạn cẩm ở phía đối diện đã học đến “Trái phải giương ra như bắn cung” rồi.
Nhan Nghiên làm theo lời giáo viên một cách máy móc, làm theo đến nỗi dần mất hồn, bắt đầu suy nghĩ đến đủ loại vấn đề còn sót lại ở môn chuyên ngành lúc sáng.
“Này, Nhan Nghiên, nhìn hướng tám giờ ở phía đối diện đi, có trai đẹp!”
“Hướng tám giờ?” Nhan Nghiên tưởng tượng ra một chiếc đồng hồ, sau đó…
Nhan Nghiên nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng hướng tám giờ là cái cây mà.”
“Ờ, là người ở hàng đầu tiên đó, động tác không ăn nhập gì hết ấy.”
Thật ra thì cũng không cần Diêu Thiến Thiến nói nữa, khi xếp hàng thì Nhan Nghiên đã chú ý tới anh rồi.
Dáng người rất cao, làn da rất trắng, anh mặc một chiếc áo jacket mỏng phối với quần túi hộp, khí chất trông vừa nhanh nhẹn lại vừa sạch sẽ.
Bởi vì anh đang đứng ngược nắng nên thật ra Nhan Nghiên không thấy rõ tướng mạo của anh cho lắm, nhưng trực giác nói cho cô biết rằng, hẳn là người đó cũng không tệ, tệ nhất cũng phải là một anh chàng đẹp trai có khí chất.
Anh đứng đó, quả thật là trông anh vô cùng đẹp trai, nhưng hôm nay lại luyện Bát đoạn cẩm…
Không thể nói là không dễ nhìn, chỉ là không ăn nhập gì với nhau mà thôi.
Tay chân của anh dài nhưng lại cân đối, có điều, động tác cực kỳ cứng nhắc. So sánh với chàng trai có động tác tiêu chuẩn đến mức cứ như thể là sắp thành nghề tới nơi ở ngay bên cạnh, thì anh tập như thế là không đủ tiêu chuẩn.
“Sao năm ngoái tớ chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy thế nhỉ? Không lẽ là sinh viên mới ư?”
Nhan Nghiên im lặng một lúc: “Đã tháng hai rồi thì lấy đâu ra sinh viên mới?”
“Đúng nhỉ…” Diêu Thiến Thiến suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên lại nói: “Tớ biết rồi, chắc chắn là đàn anh khoa Vật lý ở phân hiệu Giang Khê, học kỳ này trường chuyển khoa Vật lý đến chỗ chúng ta.”
Nhan Nghiên gật đầu: “Chắc là vậy.”
Lúc nghỉ giữa giờ, Nhan Nghiên cởi áo khoác ra.
“Các bạn, một lát nữa chúng ta sắp xếp hàng đến đối diện lớp Bát đoạn cẩm, để bọn họ xem khí thế của chúng ta!”
Mí mắt của Nhan Nghiên giật một cái, cô nhỏ giọng phàn nàn: “Chắc là giáo viên của bọn họ sẽ chê chúng ta mở nhạc ồn ào đó.”
Quả nhiên, bọn họ còn chưa kịp đứng bên cạnh lớp Bát đoạn cẩm, thì vị giáo viên tóc bác kia đã đi tới, thương lượng với giáo viên của bọn họ xem có thể mở nhạc nhỏ lại một chút hay không.
Hai giáo viên đang thương lượng, các sinh viên vây quanh máy bán hàng tự động.
“Nhan Nghiên, cậu uống gì?” Ở lớp Bát đoạn cẩm đối diện có một bạn nam có quen biết với Nhan Nghiên, cậu ta cách hai vòng người mà mở to họng ra gọi cô.
Nhan Nghiên khẽ lắc đầu với cậu ta, sau đó tiếp tục nói chuyện với Diêu Thiến Thiến.
“Nghiêm Nghiêm? Hay là Nham Nham?” Điền Nghi Niên chọc cùi chỏ vào cánh tay Giang Vãn Trừng: “Tớ nói này, chuyển đến đây cũng có chỗ tốt đấy chứ, ở đây nhiều chuyên ngành bên khoa Văn, không như cái miếu hòa thượng ở khuôn viên đường Giang Khê.”
Giang Vãn Trừng nhìn sang đó nương theo ánh mắt của cậu ta, liếc mắt một cái là trông thấy một cô gái nổi bật nhất trong đám người.
Anh run lên một hồi, quên đóng cả nắp chai đang cầm trong tay, bị người ta đụng vào nên có khá nhiều nước bắn lên người.
Cô gái tên là Nham Nham kia buộc đuôi ngựa cao gọn gàng, trước đó đang quay mặt nói chuyện với bạn, sau đó nghe thấy có người gọi thì cười quay đầu…
“Má ơi, vừa nãy lúc cô ấy quay đầu, cô ấy đã liếc nhìn tớ đó, tớ cảm thấy tớ yêu thật rồi.” Điền Nghi Niên che ngực một cách đầy khoa trương, tựa lên vai Giang Vãn Trừng mà không ngừng kinh ngạc cảm thán.
Giang Vãn Trừng lập tức nhìn sang chỗ khác, dường như hơi ghét bỏ mà nhìn cậu ta: “Có khoa trương đến thế à?”
“Có chứ sao! Không đẹp hả? Cậu bình tĩnh mà nhìn thử xem, cô ấy không đẹp hả?”
Giang Vãn Trừng mở miệng, trước khi lên tiếng thì đã miễn cưỡng sửa lại lời giải thích: “Tạm được…”
Tiếng còi tập hợp vang lên, Điền Nghi Niên đẩy anh đi qua xếp hàng: “Cậu là người từng được hoa khôi của phân hiệu Giang Khê theo đuổi, tất nhiên là cậu chỉ thấy tạm được thôi.”
Giang Vãn Trừng hơi nhíu mày lại: “Hoa khôi của phân hiệu?”
“Đúng vậy, trên diễn đàn bình chọn ấy, Khúc Tân Lệ là người đứng nhất đấy, cậu quên rồi hả?”
“Quên rồi.” Anh không chú ý đến những chuyện này đâu.
Sau khi tan học, Giang Vãn Trừng ăn cơm xong thì quay về ký túc xá rồi vào phòng tắm tắm rửa trước.
Từ điện thoại, anh tìm được bài viết bình chọn hoa khôi và nam thần của năm ngoái, lướt đến phân hiệu chính…
Không phải là cô.
Chút cảm giác mang tên “mất mát” đầy lạ kỳ chợt dâng trào trong lòng.
Giang Vãn Trừng bỗng khựng lại, anh đang làm gì vậy chứ?
Anh tắt điện thoại đi ngay, cởi quần áo rồi bước vào tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi rồi đi ra, mấy người bạn cùng phòng vẫn đang nói chuyện với nhau về người tên “Nham Nham” hôm nay.
“Ồ, đó là sinh viên khoa Tài chính của bọn em.” Ký túc xá của bọn họ được sắp xếp hỗn hợp, trong đó có một người là sinh viên năm thứ hai khoa Tài chính.
“Nhan Nghiên, họ Nhan trong “nhan sắc”, tên Nghiên trong “nghiên cứu”. Nghe nói thành tích cũng không tệ, học kỳ trước, những người theo đuổi cô ấy đều thất bại đến tan tác, cô ấy chỉ đưa ra một lý do như nhau, nói là không muốn yêu đương, chỉ muốn học tập. Dù sao thì cô ấy cũng là gái đẹp mọt sách, từ sáng đến tối, ngoại trừ lên lớp thì chỉ ở thư viện mà thôi.”
Giang Vãn Trừng ăn cơm tối mà không nói một lời, cuộc thảo luận về Nhan Nghiên vẫn tiếp tục vang lên bên tai anh.
“Hội trưởng hội sinh viên bên khoa Tài chính ấy, theo lý thuyết thì cũng đã đủ đẹp rồi, thành tích cũng tốt, còn có thể lén lút cộng điểm toàn diện cho cô ấy cơ, thế mà người ta cũng thấy chướng mắt đó.”
“Không phải chứ, người đó còn không đẹp bằng anh Trừng của chúng ta đâu.”
“Phải, anh Trừng của các anh đẹp, anh Trừng của các anh cũng không thích con gái mà.”
Bấy giờ Giang Vãn Trừng mới có chút phản ứng, anh ngước mắt nhìn sang, người kia sửa lại lời vừa nói ngay: “Không phải là không thích con gái mà là không thích cả trai lẫn gái, chỉ thích học tập thôi.”
“Ai nói?” Giang Vãn Trừng nói một câu không đầu không đuôi, làm cho người ta phải ngây người hết hai giây.
“Anh, anh còn thích gì nữa?”
“Tôi còn thích bóng rổ của cậu nữa.” Giang Vãn Trừng thuận miệng nói một câu qua loa.
Anh nhanh chóng ăn xong cơm, thu dọn đồ đạc: “Tôi đến thư viện đây.”
“Tố chất của học sinh giỏi là đây, hôm nay trời sắp tối rồi mà còn đến thư viện nữa.”
“Nhìn thế này thì cậu ấy và đàn em kia xứng đôi thật sự, đều thích học.”
“Đúng vậy, hai con mọt sách yêu đương, cãi nhau không phải vì vấn đề tình cảm mà là vì định luật Newton…”
Lần đầu tiên Giang Vãn Trừng đến thư viện ở đây, nó rộng hơn phân hiệu đường Giang Khê nhiều, số tầng nhiều hơn, chỗ ngồi cũng nhiều hơn nốt.
Anh lên hai tầng liên tục, khi nhận ra là mình đang tìm người, Giang Vãn Trừng dừng bước lại.
Anh nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu tự học, ép buộc bản thân mình phải bỏ qua những suy nghĩ kỳ quái kia.
Không biết đã qua bao lâu, lúc Giang Vãn Trừng chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa quen thuộc.
Anh dừng mọi hành động lại, nhịp tim cũng ngừng đi trong giây lát.
Hình như bím tóc đuôi ngựa của Nhan Nghiên cũng khác với mọi người, Giang Vãn Trừng không thể nói được là có gì khác nhau, nói chung là đẹp.
Anh cũng đã từng thấy chị gái Giang Vãn Ninh buộc tóc đuôi ngựa, luôn cảm thấy đuôi ngựa cứ lắc lư như vậy không có gì là đẹp cả. Nhưng hôm nay, khi nhìn kiểu tóc bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa ấy, sao anh lại thấy nó đẹp đến thế cơ chứ…
Giang Vãn Trừng lại ngồi xuống, một hồi lại xem sách, một hồi lại ngẩng đầu.
Cứ trôi qua một tiếng như thế, anh phát hiện ra là, hình như Nhan Nghiên muốn rời đi.
Cô đứng dậy dọn đồ, không cẩn thận làm rơi bút xuống đất.
Giang Vãn Trừng siết chặt tay, muốn đứng dậy nhưng rồi anh lại do dự…
Trong lòng anh thầm đếm: “Ba, hai…”
Khi vừa mới đếm đến hai, bất thình lình, bên cạnh Nhan Nghiên xuất hiện một chàng trai, một người có bước chân rất nhanh.
Giang Vãn Trừng trơ mắt nhìn cậu ta – người đang ở một nơi xa hơn mười mét – bước nhanh tới đây chỉ để nhặt một cây bút cho Nhan Nghiên.
Anh nhíu mày, nhìn thấy bọn họ nói với nhau vài câu ngắn ngủi, sau đó cùng nhau rời đi.
Vài ngày sau đó, cũng cùng một thời gian đó, ngày nào Giang Vãn Trừng cũng sẽ tới vị trí tự học đó.
Mà có một điều rất trùng hợp là, ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy Nhan Nghiên.
Tối thứ sáu, Giang Vãn Trừng cũng tới phòng tự học.
Nhưng vừa mới ngồi xuống anh đã nhận được tin nhắn của Giang Vãn Ninh, chị hỏi anh khi nào đến.
Giang Vãn Trừng giật mình, sau đó nhanh nhanh chóng chóng cầm túi lên rồi vội vã ra ngoài.
Mấy ngày trước đã hẹn gia đình hôm nay sẽ ăn cơm ở một nhà hàng cách trường không xa, anh lại quên mất.
Khi vội đi qua đó, Giang Vãn Ninh và bố mẹ đã gọi món xong rồi.
“Mày chạy tới à?” Giang Vãn Ninh thấy trán anh đổ đầy mồ hôi.
“Ừm.” Giang Vãn Trừng ngồi xuống uống một ngụm nước.
Anh nhìn thấy Giang Vãn Ninh muốn gắp canh thịt cay thì nói ngay mà không suy nghĩ gì: “Bà ăn cay vậy là vì đang chê cục mụn trên trán bà chưa đủ lớn à?”
Giang Vãn Ninh đã quen với việc anh chỉ nói ra được mấy lời chó má như thế, cô bỏ thịt cay vào miệng, liếc mắt nhìn Giang Vãn Trừng: “Liên quan gì đến mày, với cái miệng này của mày thì bốn năm đại học sẽ phải độc thân thôi, mày cứ chờ thử xem.”
“Chẳng phải bốn năm đại học bà cũng độc thân à?”
“Chị mày có cả đống người theo đuổi nhưng chị mày không đồng ý!”
“Ồ, hồi cấp ba bà cũng theo đuổi người ta mà cũng có theo đuổi được đâu, chẳng phải thế à?”
Giang Vãn Ninh “xùy” một tiếng: “Nói cứ như thể là mày có thể theo đuổi được con gái vậy.”
“Sao bà biết tôi không theo đuổi được?”
“Mày theo đuổi hả, mày lấy gì để theo đuổi? Dùng cái miệng làm tức chết người ta của mày á?” Giang Vãn Ninh bỗng khựng lại: “Đợi đã… Mày thích em gái nào rồi à?”
Giang Thành Quân và Ninh Lăng cũng đặt đũa xuống: “Ồ, tướng mạo thế nào? Nói mẹ nghe xem nào.”
Tai Giang Vãn Trừng hơi đỏ lên, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Nhan Nghiên trên bãi tập vào chiều hôm nay…
“Dù sao thì cũng đẹp hơn Giang Vãn Ninh.”
“Cũng có người đẹp hơn chị con nữa hả?” Giang Thành Quân cũng thấy hứng thú.
“Vâng.”
Giang Vãn Ninh đưa tay về phía anh, không phục cho lắm: “Đưa ảnh chị mày xem.”
“Không có.”
“Cách thức liên lạc?”
“Không có.”
“Nó học cái gì?”
“Chắc là… Tài chính.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Năm nhất?”
Biểu cảm của Giang Vãn Ninh dần thoát khỏi sự khống chế của cô: “Giang Vãn Trừng, mày đừng nói với chị mày là mày yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy nhé.”
“Cứ xem như là thế đi.” Giang Vãn Trừng cúi đầu húp một miếng canh ngọt, giọng điệu nghe tùy ý lắm: “Làm sao?”
“Chậc, yêu từ cái nhìn đầu tiên cơ đấy, chuyện thế này cũng chỉ có mấy sinh viên “nảy mầm tình yêu” như tụi mày mới là ra được thôi.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyến thời gian là vào cuối tháng hai, khi đó Ninh Ninh vẫn chưa gặp sếp Văn đâu.