Từ nhỏ đứa trẻ này đã có tính phấn khích, hoạt bát to gan, vừa vui vẻ một cái là không quan tâm đến bất kỳ điều gì cả, cực kỳ dễ bị hấp dẫn sự chú ý.
“Được ạ.” Giang Vãn Ninh cầm chiếc ly có ống hút của cô bé lên uống một miếng nước, nước dính lại trong miệng, khuôn mặt tròn vo vô cùng đáng yêu.
Cô bé nuốt ngụm nước xuống, sau đó bắt chước dáng vẻ người lớn uống trà, thoải mái than thở một tiếng: “Khà…”
Khuôn mặt bánh bao áp vào cửa sổ xe, Giang Vãn Ninh nhìn cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ, giọng nói non nớt hỏi: “Mẹ ơi, sau khi bố làm việc xong thì sẽ đến tìm chúng ta sao?”
“Không đâu, buổi chiều chúng ta xuống núi xong thì mới có thể nhìn thấy bố.”
Giang Thành Quân bàn chuyện làm ăn ở huyện gần đây, bây giờ thì Ninh Lăng dẫn Giang Vãn Ninh lên núi đi dạo.
“Ồ.” Giang Vãn Ninh tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: “Vậy chúng ta sẽ gặp được Bồ Tát hả mẹ?”
“Mẹ cũng chưa từng gặp.”
“Vậy thần tiên thì sao ạ? Còn có yêu quái, hoa tinh linh, Ngộ Không, còn có Mickey, Donald…” Giang Vãn Ninh lải nhải nói đến mấy nhân vật từ cổ chí kim, từ trong đến ngoài nước rồi lại mơ mơ màng màng dựa vào đùi Ninh Lăng ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, bọn họ đã đến cổng chùa Thanh Nguyên.
“Mẹ ơi, đẹp quá.” Giang Vãn Ninh xuống xe, sau đó chỉ vào bức tường màu vàng của chùa Thanh Nguyên, la lớn tiếng: “Con cũng muốn biến phòng thành tường vàng.”
Ninh Lăng đã quá quen với cái tính nhìn thấy gì là muốn cái đó của cô bé, thuận miệng đáp hai tiếng rồi dắt tay cô bé đi vào trong.
Từ nhỏ Giang Vãn Ninh đã như thế, nhìn thấy cái gì mới mẻ cũng nói muốn mang về nhà, nhưng lần nào cũng chưa tới năm phút là quên.
“Ninh Ninh, khi vào trong thì không được ồn ào, biết chưa?” Ninh Lăng dắt cô bé nhảy qua bậc cửa một cách khó nhọc: “Cục cưng giỏi quá.”
Giang Vãn Ninh cười toe toét, cô bé kéo cánh tay Ninh Lăng, dùng giọng nói tự cho là rất nhỏ mà hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, vì sao không được lớn tiếng ạ? Có phải vì Bồ Tát đang ngủ không mẹ?”
Ninh Lăng gật đầu: “Xem như là thế đi.”
“Vậy thì Ninh Ninh nên lớn tiếng đánh thức bọn họ, sau đó bảo bọn họ phù hộ cho chúng ta.” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khó hiểu.
“Không cần đâu, con nói nhỏ tiếng thôi là các ngài đã có thể nghe thấy.” Ninh Lăng xoa xoa khuôn mặt của cô bé, cố gắng thuyết phục con: “Có phải khi con ngủ, con cũng không thích người khác làm ồn đến con đúng không?”
Giang Vãn Ninh suy tư rồi gật đầu: “Con biết rồi, nếu như đánh thức bọn họ thì bọn họ sẽ tức giận, sẽ không thực hiện tâm nguyện của Ninh Ninh.”
“Đúng vậy, cho nên Ninh Ninh phải ngoan ngoãn.”
Cả đoạn đường sau đó, Giang Vãn Ninh đều vô cùng ngoan ngoãn.
Gần như cô bé không nói chuyện gì nhiều, cho dù có nói thì cũng sẽ lén lút kéo Ninh Lăng ngồi xổm xuống, nói bên tai bà.
“Mẹ ơi, vừa rồi con nói với vị Bồ Tát mập mạp dịu dàng nhất kia rằng, con muốn ông ấy phù hộ gia đình chúng ta khỏe mạnh.”
Ninh Lăng hơi kinh ngạc: “Mẹ còn tưởng rằng con sẽ cầu nguyện muốn váy công chúa hoặc là búp bê chứ.”
Dù gì thì đứa trẻ này cũng chỉ mới sáu tuổi, hơn nữa, cô bé đã thì thầm muốn váy công chúa và búp bê Barbie mấy ngày nay rồi.
“Mẹ và bố sẽ mua cho con.” Giang Vãn Ninh ôm cổ bà: “So với Barbie thì con thích bố mẹ hơn.”
Cô bé xoắn xuýt trong chốc lát rồi lại nói: “Nếu như buổi tối em trai không khóc, con cũng có thể miễn cưỡng thích em trai một chút…”
“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.” Giang Vãn Ninh bỗng nhìn thấy bảng hướng dẫn đến nhà vệ sinh, cô bé kéo Ninh Lăng đến cửa: “Mẹ chờ con ở cửa nhé.”
Ninh Lăng cười gật đầu: “Được, mẹ chờ con ở cửa.”
Giang Vãn Ninh đi vào một mình, sau khi đi vệ sinh xong thì nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng mà… nhưng mà sao bên ngoài lại trở nên khác đi rồi?
Vừa rồi, trước khi đi vào, cô bé nhớ rõ ràng là ngoài cửa trông không giống thế này mà.
Giang Vãn Ninh lại đi về phía trước hai bước, cảm thấy cảnh sắc xung quanh ngày càng lạ lẫm.
Cô bé hơi sợ, nhưng cô bé không thể khóc được.
Không thể làm phiền Bồ Tát nghỉ ngơi, nếu không thì Bồ Tát sẽ không thực hiện tâm nguyện của cô bé.
Giang Vãn Ninh cố gắng kiềm chế tiếng khóc, bả vai nhỏ nhắn nhấp nhô lên xuống, nước mắt đảo quanh trong mắt.
Cô bé đi một hồi, nhìn thấy bên ngoài có một dòng sông nhỏ, bên bờ có một đàn vịt con!
Vịt con!
Vịt con lông xù màu vàng!
Giang Vãn Ninh bỗng ngừng khóc, cô bé nhanh chóng chạy về phía vịt con: “Vịt con ơi, đợi đã…”
Đến khi cô bé chạy đến bờ sông thì vịt con đã nối đuôi nhau xuống nước, kết thành nhóm mà lắc mông bơi ra giữa sông.
Giang Vãn Ninh duỗi một chân ra thăm dò, nước chỉ đến mu bàn chân của cô bé thôi.
Hôm nay trời rất nóng, nóng đến mức khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ bừng lên, nước sông lành lạnh, hình như rất dễ chịu.
Ngay sau đó, Giang Vãn Ninh đánh bạo đi về phía trước hai bước, lại thêm hai bước nữa… chờ đến khi nước sông tới eo của cô bé thì Giang Vãn Ninh mới dừng lại.
Mới đây thôi, chiếc váy bồng bềnh màu hồng của cô bé còn đang lơ lửng trên mặt nước, mà giờ phút này vì đã hút đầy nước nên chậm rãi chìm dần xuống.
Vịt con càng bơi càng xa, cô bé không đuổi kịp nữa.
Giang Vãn Ninh hơi nhụt chí, được rồi, vẫn nên chờ sau này về rồi bảo bố mua vịt con cho cô bé là được rồi.
Bố…
Đúng rồi, mẹ đâu?
Giang Vãn Ninh chợt luống cuống, cô bé lập tức quay người lại, muốn đi về phía bờ sông, chưa đi được hai bước thì đã bị đá dưới sông làm vướng chân.
Cô bé ngã trong nước, đầu gối hơi đau.
Nước mắt lại đầy ắp trong đôi mắt, ngay lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một anh trai mặc đồ trắng. Anh trai mặc quần áo giống trong phim truyền hình, tóc cũng giống y như trong phim.
Mắt Giang Vãn Ninh sáng lên, vươn tay về phía cậu bé: “Anh trai thần tiên ơi!”
Sau khi cô bé gọi xong thì đột nhiên nhớ tới lời của mẹ, sau đó nhỏ giọng gọi lại lần nữa.
Anh trai thần tiên không hề để ý đến cô bé mà chỉ bước nhanh tới, khom lưng nhấc cô bé đứng dậy khỏi nước sông.
Giờ phút này, Giang Vãn Ninh ướt từ đầu tới chân, tóc cũng giăng đầy giọt nước, lông mi dài mà dày cũng ẩm ướt theo, không biết đó là nước sông hay là nước mắt.
“Mẹ em đâu?”
Giang Vãn Ninh chớp chớp mắt, cô bé không thấy rõ nữa, đưa tay lên rồi dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, nhưng mắt vẫn cứ ươn ướt.
Một giây sau, Giang Vãn Ninh đưa tay giữ chặt tay áo của anh trai thần tiên, không nói lời nào mà dùng nó lau mắt của mình.
Lần này cô bé đã thấy rõ hơn rồi, anh trai thần tiên quả nhiên là thần tiên, thật là đẹp quá đi, đẹp hơn tất cả những anh trai cô từng nhìn thấy.
“Em…” Văn Thiệu nhìn thấy cô bé dùng tay áo của mình lau mặt, ghét bỏ nói: “Mặt em bẩn đấy.”
Trên mặt cô bê còn có bùn và cát, bây giờ cô bé lại lau hết vào tay áo của mình.
Nhưng kẻ đầu sỏ kia lại chớp chớp mắt, vô cùng khinh thường: “Lát nữa anh chỉ cần lên bờ, sau đó đọc pháp thuật, thế thì chẳng phải quần áo sẽ sạch sẽ hết hay sao?”
Văn Thiệu nhíu mày: “Em mấy tuổi rồi?”
Sau mà, có vẻ như đầu óc không được tốt cho lắm vậy nhỉ?
“Sắp sáu tuổi rồi.” Giang Vãn Ninh kéo tay áo của cậu bé: “Anh trai thần tiên ơi, anh nhanh ôm em bay lên mặt đất đi.”
“Anh ôm em hả?” Văn Thiệu nhìn khuôn mặt toàn là thịt mũm mĩm của cô bé: “Anh ôm không nổi.”
Giang Vãn Ninh sửng sốt, cô bé ngửa đầu lên, ngây thơ hỏi cậu bé: “Vì sao ạ?”
Văn Thiệu giật giật khóe miệng, được rồi, mặc dù chỉ là một đứa nhóc, nhưng dù gì thì cũng là con gái, chắc là con gái đều không thích bị người ta nói mập.
Cậu bé khom lưng ôm lấy cô bé, nhẹ hơn cậu tưởng tượng khá nhiều.
“Anh trai thần tiên ơi, anh có thể đưa em lên trời chơi mấy ngày không? Tốt nhất là đưa mẹ em đi theo luôn ấy.”
“Em muốn gặp dì Hằng Nga này, thỏ ngọc này, muốn ăn bàn đào, còn muốn, còn muốn trộm một viên tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cho ông nội nữa, vậy thì ông nội sẽ khỏe lên.”
“Anh trai thần tiên, sao anh không nói gì thế? Thần tiên các anh đều không thích nói chuyện hả?”
“Anh trai thần tiên, anh…”
“Anh không phải là thần tiên.” Văn Thiệu đặt cô bé ngồi trên tảng đá dưới bóng cây, sau đó hỏi cô bé: “Mẹ em đâu?”
“Em không biết, tụi em, tụi em ở chỗ Bồ Tát ngủ, sau đó em đi vệ sinh, đi ra, đi ra thì không tìm thấy mẹ đâu nữa.” Giang Vãn Ninh vừa nói vừa muốn khóc: “Mẹ, không biết đã đi đâu nữa.”
“Em đi vệ sinh ra thì không tìm được mẹ em nữa à?”
Nhà vệ sinh của chùa Thanh Nguyên có hai cửa, cậu nghĩ, chắc là khi đi ra, cô bé đã đi nhầm cửa sau ra đến đây.
Nhưng từ cửa sau đến đây còn cách một đoạn nữa mà, sao cô bé lại chạy xuống sông?
Giang Vãn Ninh gật đầu: “Đúng vậy, anh trai thần tiên, vừa rồi em nhìn thấy nhiều vịt con lắm, anh có thể biến ra một con cho em không?”
À, ra là đuổi theo vịt con xuống sông.
“Không được.” Văn Thiệu nhìn bùn dính trên mặt cô bé, cuối cùng vẫn không nhìn nổi nữa, bèn chủ động dùng tay áo lau mặt cho cô bé.
Dù sao thì cũng đã bẩn rồi, cậu bé cũng không ngại nếu nó bẩn thêm một chút nữa.
“Vậy anh có biết bọn chúng bơi đi đâu rồi không?”
“Tiệm vịt quay.”
Văn Thiệu đứng dậy nhìn thoáng qua hướng chùa Thanh Nguyên, tự hỏi nên ôm cô bé vào chùa tìm mẹ, hay là gọi điện thoại cho bảo vệ trong chùa bảo mẹ của cô bé đến đón.
“Anh trai thần tiên, em muốn ăn kẹo.”
“Không có.”
“Em muốn uống nước.”
“Lát nữa.”
“Em hơi lạnh.”
“Chịu đựng chút.”
Cuối cùng, Văn Thiệu vẫn quyết định cùng cô bé chờ tại chỗ. Cậu bé không dám quay về gọi điện thoại, sợ mình vừa đi là cô bé này lại chạy xuống sông, lại sợ nếu mình đưa cô bé về nhà cùng, thì khi mẹ của cô bé đi tìm không thấy cô bé thì sẽ bỏ lỡ nhau.
Mẹ của cô bé không tìm thấy con thì chắc là sẽ tìm người trong chùa nhờ hỗ trợ, chắc chắn người trong chùa sẽ tìm tới nơi này, cô bé không phải là người đầu tiên đi vệ sinh bị lạc đường, nhà chùa có kinh nghiệm.
Nghĩ đến đây, Văn Thiệu ngồi trên tảng đá bên cạnh mà ngẩn người.
“Anh trai thần tiên, anh có thể đưa em lên trời không?”
“Anh trai thần tiên, thần tiên đều đẹp giống như anh hả?”
“Thần tiên có thể cưới vợ không?”
Văn Thiệu nghe mà thấy phiền, nghiêng đầu nhìn cô bé: “Em nói nhiều quá.”
“Hả?” Vẻ mặt Giang Vãn Ninh vô tội.
“Không có ai nói em nói nhiều à?”
Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Không có, chỉ có người nói, nói em đáng yêu thông minh, nói em hoạt bát, nói em xinh đẹp, nói ai thấy em cũng thích.”
Cô bé khoe khoang một hồi, sau đó cười híp mắt nhìn Văn Thiệu: “Anh trai thần tiên thích Ninh Ninh không?”
Văn Thiệu “xùy” một tiếng, còn là một tiểu quỷ tự luyến nữa chứ.
“Không thích.” Cậu bé nhìn qua hướng chùa Thanh Nguyên, nghĩ thầm sao bên chùa vẫn chưa có ai tới.
“Vậy anh trai thần tiên…”
“Em có thể nói ít lại một chút không?”
Giang Vãn Ninh nhanh chóng che miệng lại.
Vào lúc Văn Thiệu cho rằng mình sẽ được yên tĩnh một lúc thì cô bé lại tách một đường nhỏ giữa ngón trỏ và ngón giữa ra, lộ ra bờ môi: “Câu hỏi cuối cùng ạ.”
Văn Thiệu nhíu mày: “Hỏi đi.”
“Anh có thể đưa em lên trời ở một đêm không, vậy thì buổi tối em không cần phải làm Toán nữa.”
“Không được.” Văn Thiệu đã lười phản bác chuyện mình không phải là thần tiên.
“Vậy anh có thể sử dụng ma pháp cho em không, để em có thể làm toán vừa nhanh vừa đúng ấy?”
“Anh không biết làm.”
“Vậy nếu như em thật sự không thích làm Toán thì phải làm sao đây…” Vừa nghĩ tới đề Toán, khuôn mặt Giang Vãn Ninh suy sụp hẳn đi.
“Trưởng thành thì không cần làm nữa.”
“Lớn bằng anh ạ?”
“Không đủ.” Văn Thiệu nhìn thấy một tiểu sư phụ đi ra khỏi cổng chùa Thanh Nguyên, đi theo sau là một người phụ nữ trẻ tuổi.
“Đó là mẹ em hả?” Văn Thiệu chỉ vào người ở phía xa, hỏi cô.
Giang Vãn Ninh gật đầu, cô bé nhìn thấy anh trai thần tiên đứng dậy muốn đi thì vội gọi cậu bé lại: “Anh phải về rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy sau này em còn có thể gặp anh không?”
Văn Thiệu dừng lại một chút: “Em gặp anh làm gì?”
“Anh đẹp.”
Văn Thiệu bật cười, cô bé này còn nhỏ mà ánh mắt lại không tệ.
“Chắc là sẽ gặp đấy.”
“Tạm biệt.”
Giang Vãn Ninh cố gắng vẫy tay với cậu: “Tạm biệt anh trai thần tiên, anh phải học pháp thuật cho tốt vào đó, lần sau Ninh Ninh gặp anh, anh nhất định phải làm ra cho em loại pháp thuật có thể làm Toán vừa nhanh vừa đúng đó!”
Thấy Văn Thiệu không đáp lại, Giang Vãn Ninh lớn tiếng nói: “Anh có nghe thấy không!”
“Biết rồi, đồ lắm lời.”