Anh đưa Giang Vãn Ninh đi đến tất cả những nơi cô muốn đến, cả trong và ngoài nước, không có quá nhiều kế hoạch, rất nhiều hành trình đều khởi nguồn từ hứng thú nhất thời.
Trạm cuối cùng bọn họ đến là chùa Thanh Nguyên, cửa hàng trải nghiệm hương phẩm mà năm ngoái họ lên kế hoạch đã bắt đầu đi vào kinh doanh thử nghiệm.
Địa chỉ nằm ngay bên cạnh nhà của Văn Thiệu, tạm thời quy mô không được xem là lớn, một nửa diện tích nơi đó được dùng để bày biện những dung cụ và hương phẩm mà Văn Vãn Hoa cất giữ, nửa còn lại là nơi để du khách trải nghiệm.
Việc trang trí và sắp xếp trong cửa hàng trải nghiệm đều do Giang Vãn Ninh và một đàn chị chuyên làm thiết kế nội thất đích thân theo dõi, logo và bảng hiệu cũng do Giang Vãn Ninh làm.
Nhân viên không quá nhiều, nói chung là chỉ có từ ba đến năm người, đều là dân làng ở gần đây.
Hai cô gái có chút lanh lợi đã theo Văn Thiệu học hương đạo, sau này chịu trách nhiệm dạy cho du khách. Tất nhiên là, không phải bọn họ đích thân theo Văn Thiệu học, mà là Giang Vãn Ninh quay video về các thao tác của Văn Thiệu để hai người họ mang về tự luyện.
Bọn họ đều là dân làng dưới núi, một người đã mất đi trí thông minh từ nhỏ, một người bị thương ở chân ngoài ý muốn vào một năm nào đó, cả đời này không thể rời xa gậy chống được.
Khi Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh nhìn thấy họ ở trong thôn, là khi hai cô gái này đang ở trong sân nhà làm mấy món đồ thủ công đơn giản để kiếm tiền sinh hoạt, mặc dù sống nghèo khổ nhưng họ vô cùng tốt bụng, tính tình cũng sáng sủa.
Điều quan trọng nhất trong công việc ấy là sự kiên nhẫn, cho nên, với một người có một chút gì đó khác với những người thường, thì đấy cũng không phải là một vấn đề.
Trước khi nghỉ hè, cửa hàng trải nghiệm chính thức vận hành.
Trong khoảng thời gian đó, Văn Thiệu bận rộn việc của công ty nên không có thời gian quan tâm đến, toàn bộ công việc của cửa hàng trải nghiệm đều dồn hết lên người Giang Vãn Ninh.
Mặc dù nhân viên đã được đào tạo nhưng cửa hàng vừa mới đi vào kinh doanh, không thể bỏ sót bước đích thân theo dõi. Cô ở trên núi tròn một tuần, sau khi thấy cửa hàng trải nghiệm đi vào quỹ đạo thì mới xuống núi.
Đêm đó, lúc Văn Thiệu về đến nhà, tại khoảnh khắc anh thấy ánh đèn trong nhà, trái tim trống rỗng bỗng được lấp đầy.
Từ sau khi đăng ký kết hôn đến nay, gần như anh và Giang Vãn Ninh đã ở bên nhau mỗi ngày, ngày nào cũng nhìn thấy cô đã trở thành thói quen. Bỗng dưng bảo anh “phòng không gối chiếc” hơn một tuần, Văn Thiệu cảm thấy khi anh không ôm ai trong lòng, chất lượng giấc ngủ cũng giảm đi không ít.
Sau khi rửa tay ở tầng một, Văn Thiệu đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai.
Giang Vãn Ninh hay ở đó nhất, thường hay vùi mình trên ghế lười đọc truyện tranh, một lần đọc là đọc nguyên cả một buổi chiều. Nhưng hôm nay phòng sách không có ai, anh lại đi đến phòng xem phim nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Anh vô tình nhìn thấy ánh đèn dìu dịu trong phòng, Văn Thiệu đi qua đẩy cửa ra, nhìn thấy một phần bắp chân trắng nõn của cô lủng lẳng ở mép giường.
Giang Vãn Ninh chưa bao giờ đi ngủ yên ổn, giống như giờ phút này vậy, chiếc giường lớn hơn hai mét mà cô chỉ “chiếm đóng” vị trí ngoài rìa, cổ tay rũ xuống mép giường, chân cũng lủng la lủng lẳng, chỉ cần xoay người một cái là sẽ té xuống đất.
Có lẽ vì mệt, bây giờ cô đang chiếm lấy con thỏ Văn Thiệu mang về từ Đức mà ngủ say sưa.
Văn Thiệu chậm rãi đi qua đó, anh ngồi xổm bên cạnh cô, hôn vào hai bên má cô. Hôn xong còn ngại không đủ, anh lại cọ cọ môi mình vào khóe môi cô.
Trong chốc lát, người trên giường chầm chậm rãi mở mắt ra.
Giang Vãn Ninh miễn cưỡng đưa tay ôm cổ anh, kéo dài giọng điệu: “To gan, lại dám sàm sỡ bản tiểu thư trong khi ta đang ngủ.”
Văn Thiệu bật cười, anh liếc nhìn bàn tay của Giang Vãn Ninh đang khoác trên cổ mình, cúi người thấp hơn để cho cái tay còn lại của cô cũng có thể quấn lấy cổ anh.
“Có điều, trông ngươi khá đẹp trai đấy, miễn cưỡng có thể đưa ngươi về nhà.” Giang Vãn Ninh vòng hai tay lên cổ anh, sau đó mượn lực ngồi dậy.
Cô ngồi bên giường, dụi mắt: “Em hơi mệt.”
Cả tuần nay, sáng nào cô cũng phải dậy trước khi cửa hàng kinh doanh lúc chín giờ, buổi tối, sau khi kết thúc việc kinh doanh còn phải họp đánh giá các vấn đề ngày hôm đó với các nhân viên.
Trước khi xuống núi vào hôm nay, Giang Vãn Ninh còn nói dông nói dài với người phụ trách hơn một tiếng đồng hồ.
Trên đường xuống núi, cô sợ mình vừa đi là cửa hàng trải nghiệm xuất hiện vấn đề ngay, lo lắng đề phòng hết mấy tiếng đồng hồ, thật sự đã lao lực quá độ.
Văn Thiệu đứng trước mặt cô, xoa đầu cô: “Em vất vả rồi.”
Giang Vãn Ninh lắc đầu, đưa tay ôm lấy eo Văn Thiệu. Cô dán sát mặt mình vào người anh, hít vào một hơi thật dài: “Em không thấy vất vả, chỉ là thấy nhớ anh thôi.”
Không có giờ phút nào là không thấy nhớ anh cả, đặc biệt là vào buổi tối, nằm trên chiếc giường đó của Văn Thiệu, cô càng nhớ anh nhiều hơn nữa.
Mỗi một nơi của sân viện đó đều mang hồi ức của hai người, lần nào cũng là hai người họ cùng nhau ở, mấy ngày nay chỉ còn một mình cô, khó tránh khỏi việc sẽ cảm thấy vắng vẻ.
Văn Thiệu hôn trán Giang Vãn Ninh một cái: “Anh đi tắm đã, em ngủ thêm một lúc đi.”
Giang Vãn Ninh đang mặc đồ ngủ, sau khi về thì cô đã rửa mặt rồi. Nhưng sau khi Văn Thiệu về thì chỉ mới rửa tay, quần áo vẫn như ban ngày.
“Không…” Giang Vãn Ninh ôm anh không chịu buông, cọ khuôn mặt vào người anh, làm nũng: “Anh đi đâu em đi đó.”
“Được, anh đi đâu em đi đó.” Văn Thiệu cười khẽ một tiếng, sau đó ôm Giang Vãn Ninh đứng trên giường, rồi lại ôm cô đi vào phòng tắm.
Giang Vãn Ninh ngồi trên mặt bồn đá cẩm thạch, đong đưa chân.
Văn Thiệu mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra, rất nhanh sau đó, cả phòng tắm đã ngập tràn hơi nước ấm áp.
Anh không chút hoang mang mà cởi nút áo sơ mi của mình, vô tình liếc mắt thì nhìn thấy Giang Vãn Ninh đang mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Tính toán thời gian một chút là thấy, hai người đã đăng ký kết hôn được hơn nửa năm rồi, tất cả những gì nên nhìn hay không nên nhìn thì đều đã nhìn hết rồi, Giang Vãn Ninh cũng không còn thẹn thùng như trước nữa.
Bây giờ cô đang nghiêng đầu nhìn Văn Thiệu chằm chằm, cô giơ tay lên ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
“Làm sao đấy?” Văn Thiệu đi qua rồi đứng trước mặt cô.
Tay chân của Giang Vãn Ninh bắt đầu không thành thật, môi cũng không rảnh rỗi, nhiều lần gặm cắn cọ xát yết hầu anh.
Ngón tay của cô móc lấy khóa thắt lưng của Văn Thiệu rồi kéo tới một cái, anh bị ép làm một động tác đẩy hông.
“Đừng động đậy.” Đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn đặt bên hông Văn Thiệu.
Trong phòng càng ngày càng có nhiều hơi nước, nhiệt độ không khí cũng đột ngột tăng cao, nóng đến mức gò má của hai người đều ửng hồng, ngay cả cơ thể cũng hồng lên.
…
Trước khi đi ra khỏi phòng tắm, Văn Thiệu nhìn người trong lòng mình nhiệt tình một cách khác thường, bỗng dưng cảm thấy tạm chia xa nhau cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Nhưng một giây sau, Văn Thiệu lại nhanh chóng phủ định suy nghĩ này của mình.
Đối với anh mà nói, việc tạm xa nhau khiến anh thấy vô cùng khó chịu, dù rằng cảm giác khi gặp lại như thấm đẫm vào xương cốt, thì anh cũng không muốn trải nghiệm nó thêm một lần nào nữa.
…
Tháng tư năm sau, Giang Vãn Ninh vừa mới chạy xong hội ký bán của mấy thành phố lớn trên cả nước, máy bay vừa đáp xuống đất là cô đã được Văn Thiệu đưa đến một nhà hàng xoay tròn nào đó.
Ban đầu cô tưởng rằng Văn Thiệu chỉ đến đón cô thôi, nhưng sau khi đi thì cô mới nhận ra điều khác thường. Vừa có hoa, vừa có nến, vừa có nhạc công, quả thật là sự chuẩn bị này quá sức chu đáo.
Giang Vãn Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh thì bỗng dưng thấy hơi bối rối.
Ngày lớn trong tháng tư…
Cô run rẩy mở điện thoại ra xem lịch, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ.
Cô quên mất.
Giang Vãn Ninh uống một ngụm rượu vang đỏ, người đối diện ra hiệu cho nhân viên phục vụ để anh ta đi lấy quà.
“Anh chuẩn bị gì vậy?” Mặc dù Giang Vãn Ninh thấy chột dạ nhưng vẫn rất mong chờ.
Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang hộp quà đến, sau khi Văn Thiệu nhận lấy thì mở ra rồi đẩy đến trước mặt cô.
“Anh tặng em nhẫn kim cương làm gì?” Giang Vãn Ninh hơi ngẩn ra.
Chiếc nhẫn kim cương trong hộp còn lớn hơn chiếc nhẫn khi bọn họ kết hôn, lóe sáng đến nỗi làm cô chói hết cả mắt.
Văn Thiệu cũng hơi sửng sốt: “Em không nhớ à?”
Nửa tháng trước, lúc đó Giang Vãn Ninh đang ở nhà xem tạp chí, cô tán thưởng một chiếc nhẫn kim cương trong đó rất nhiều lần, nói là thiết kế đẹp, đá cũng lớn, tóm lại là khen ngợi lung tung một hồi.
Sau khi kết hôn, có thể nói là kỹ năng dỗ bà xã vui vẻ của Văn Thiệu cứ tăng vùn vụt, anh cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm giữ được tâm tư của Giang Vãn Ninh … Cô đã khen, vậy thì có nghĩa là cô muốn.
Cho nên, ngay ngày hôm sau anh đã chụp ảnh lại rồi bảo người ta đi mua, vượt biển cả nửa tháng trời mới đến tay.
“Em chỉ thưởng thức nó thôi, thật đấy.” Giang Vãn Ninh dở khóc dở cười, nhưng nếu có nhẫn để đeo thì cô vẫn thấy vui.
Cô đeo nhẫn kim cương vào ngón tay, kích thước cũng vừa vặn.
Giang Vãn Ninh chống cằm nhìn người đối diện: “Anh có nhớ không? Mấy ngày trước em còn nói với anh là em thích ngôi sao nam phái thực lực kia ấy.”
Ý của cô là, nếu anh cảm thấy em thích gì thì anh sẽ mua cho em, vậy nếu như cô thích người đàn ông khác thì phải làm sao đây?
“Anh nhớ.” Văn Thiệu vô cùng nghiêm túc: “Đó là món quà thứ hai.”
“Hả?”
Món quà thứ hai?
Giang Vãn Ninh ngồi thẳng người dậy ngay, cô thấy hơi căng thẳng.
Chẳng lẽ anh bắt người ta ăn cơm với mình ư? Không đến mức đó đâu nhỉ?
“Sao anh còn tặng món quà thứ hai nữa thế?”
“Ngày kỷ niệm quen nhau và ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta cùng một ngày.”
Văn Thiệu nhớ rõ, lúc tân hôn, Giang Vãn Ninh đã nửa đùa nửa thật hỏi anh rằng: “Có phải anh chọn ngày này để kết hôn là vì sau này sẽ bớt đi được một phần quà không?”
Giang Vãn Ninh ngẩn ra, biểu cảm của cô trở nên vô cùng ngọt ngào, cô hận bây giờ không thể đi qua hôn anh ngay. Mỗi một câu nói mà cô nói ra, Văn Thiệu đều ghi nhớ kỹ càng, có vài việc ngay cả Giang Vãn Ninh cũng đã quên mất, nhưng anh lại thực hiện từng việc, từng việc một.
“Anh đã đầu tư vào bộ phim mới của ngôi sao nam kia, mấy ngày nữa anh dẫn em đi thăm đoàn làm phim.”
Sản nghiệp nhà họ Tôn không hề chen chân vào ngành giải trí, nhưng muốn phát triển ở mảng đó cũng không có gì là khó.
Gần đây Tôn Thanh Châu quen một cô diễn viên nhỏ, mấy năm nay diễn viên đó phát triển rất tốt, đã “ẵm” được giải tân binh, lại ký kết với công ty lớn. Trùng hợp là ngôi sao nam Giang Vãn Ninh thích cũng cùng công ty với cô ấy, Văn Thiệu bèn bảo Tôn Thanh Châu dắt mối cho anh.
Giang Vãn Ninh líu lưỡi: “Em thích ngôi sao nam mà, chẳng lẽ anh không nên ghen sao?”
Nhìn dáng vẻ này của Văn Thiệu mà xem, không những anh không ghen, mà anh còn chủ động giúp cô đu thần tượng thăm đoàn làm phim luôn ư?
Văn Thiệu cong môi cười, hờ hững nói: “Ghen chứ.”
Nhìn thấy Giang Vãn Ninh gọi một người đàn ông khác, dù rằng người đó chỉ là một diễn viên, nhưng anh vẫn khó nhịn được cảm giác ghen ghét đang trào dâng trong lòng mình.
“Vậy mà anh còn…”
Văn Thiệu uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, xích lại gần Giang Vãn Ninh một chút, anh nói nhỏ: “Nhưng mà em thích, anh tủi thân thì tủi thân thôi.”
Cố hết sức giúp cô thực hiện nguyện vọng, trong lòng thì lại chịu đựng tủi thân và ghen tuông.
Văn Thiệu làm như vậy đơn giản là muốn nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên tươi cười của Giang Vãn Ninh, cô vui, mình tủi thân một chút cũng không sao cả, dù gì thì ngôi sao nam đó cũng kết hôn rồi mà.
Giang Vãn Ninh mím môi nhìn về phía anh: “Sếp Văn này.”
“Sao?”
“Em yêu anh quá đi mất…” Giang Vãn Ninh trông mong mà nhìn anh, giọng điệu ngọt ngào nhưng lại làm ra vẻ buồn rầu: “Ngày nào cũng yêu anh hơn hôm qua thì phải làm sao đây?”
Văn Thiệu cười nhìn cô: “Yêu anh mà cũng chỉ nói thôi hả?”
Nụ cười của Giang Vãn Ninh biến mất ngay tức thì, cô cực kỳ bất đắc dĩ: “Em biết ngay mà, bất kể chuyện gì cũng có thể bị anh kéo tới việc đó hết.”
“Đâu có.” Văn Thiệu hơi nhíu mày: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Giang Vãn Ninh nhìn thấy biểu cảm của anh dần trở nên lạnh nhạt, mơ hồ cảm thấy hình như anh đang muốn tính sổ với mình.
“Anh chỉ muốn hỏi em là, nếu em đã yêu anh như vậy rồi thì quà kỷ niệm yêu nhau và kỷ niệm kết hôn của anh đâu?”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Ninh: Chắc là… ở trong mơ của anh đó?