Thời gian hẹn phỏng vấn với Tưởng Hoằng là vào sáng thứ bảy tuần thứ hai của tháng, địa điểm là ở đoàn Côn kịch Phương Cảnh.
Trùng hợp ngày hôm đó trong đoàn cũng nhận được thông báo về chủ đề của màn trình diễn trận thứ hai của tổ chương trình.
Thông báo được đưa đến theo hình thức bì thư được dán kín, yêu cầu trưởng nhóm các đội tự mở ra, còn dẫn theo cả nhân viên ghi hình.
Nói đến đoàn Phương Cảnh thì tất nhiên Lâm Thanh Nha phải chịu trách nhiệm ra mặt.
Lúc người của tổ chương trình đến đã là buổi trưa, Lâm Thanh Nha đang ở trong phòng luyện tập mới được tân trang lại, hướng dẫn An Sinh và mấy diễn nhỏ tuổi luyện tập một động tác tay áo nước làm nổi bật tâm tư nhân vật của khuê môn đán, tên là “Tương ánh hồng”.
Cách lớp kính, khi trông thấy bóng dáng trắng trẻo trong phòng luyện tập sáng sủa sạch sẽ, mắt của trợ lý đạo diễn tổ chương trình sáng lên, lập tức ra hiệu cho người quay phim bên cạnh giơ ống kính lên quay.
Người dẫn bọn họ vào chính là đại sư huynh Giản Thính Đào của đoàn kịch, thấy thế anh ta chần chừ kéo trợ lý đạo diễn sang một bên hỏi: “Bây giờ bắt đầu ghi hình luôn sao?”
Trợ lý đạo diễn nói: “Chặng một sư phụ Lâm của các anh không lộ mặt, lần này mà xuất hiện thì quá tuyệt vời, anh cảm thấy không thích hợp?”
“Không phải,” Giản Thính Đào nói, “Chỉ là chưa hỏi ý sư phụ Lâm, quay vậy cảm thấy không tốt.”
“Không nói trước mới giữ được vẻ đẹp tự nhiên, cố tình ngược lại sẽ làm mất đi vẻ đẹp.” Trợ lý đạo diễn xoa dịu, “Cùng lắm thì quay xong hỏi sư phụ Lâm một tiếng, nếu cô ấy không muốn thì chúng tôi xóa đi là được.”
“Được rồi.”
Trợ lý đạo diễn lại thương lượng với Giản Thính Đào một chút về cảnh quay, lúc này mới ra hiệu cho người quay phim đi theo.
Giản Thính Đào đi ở phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng luyện tập ra.
“Một ném, hai xốc lên, ba quét nhẹ, bốn mở ra.”
Giọng nữ trong trẻo khe khẽ vang lên, giống như hương sen thơm ngát mùa hạ.
Trong lúc cô dịu dàng nhìn theo tay áo nước bung lên, không biết nhìn thấy nhóc nào dáng vẻ hấp tấp làm không đẹp, đôi mày cô cong cong, mỉm cười nhìn.
“An Sinh, động tác chân phải bắt kịp nhịp giữa nhịp hai ba.”
“Vâng sư phụ, con sửa ngay ạ.”
Cậu nhóc đỏ mặt ngoan ngoãn đáp.
“Ừm, chúng ta làm lại lần nữa…”
Lâm Thanh Nha gấp tay áo nước làm ba, đang định cho các diễn viên nhỏ gộp thành một nhóm thì thoáng nhìn thấy Giản Thính Đào đứng ở cửa phòng luyện tập.
Bên cạnh anh ta còn có thêm một người đàn ông lạ mặt, người quay phim ở cạnh đang vác máy quay hướng ống kính vào trong phòng.
Lâm Thanh Nha dừng động tác lại: “An Sinh, con hướng dẫn mọi người luyện tập trước.
Không được lười biếng.”
“Vâng, sư phụ.”
Sắp xếp cho nhóm diễn viên nhỏ xong, Lâm Thanh Nha hạ tay áo nước xuống, cô chậm rãi bước về phía cửa phòng luyện tập với dáng người mảnh khảnh trong trang phục diễn trắng thuần.
Cô bỏ đi lớp phấn son dày trên sân khấu, chỉ có trang phục trắng và mái tóc đen, từ nhạt đến đậm rồi lại từ đậm nhạt dần đi, giống như một bức tranh phong cảnh bằng mực nước, được vẽ dần nên với vẻ đẹp tuyệt vời của Côn khúc sáu trăm năm tuổi.
Người quay phim ở sau ống kính nhìn đến ngây người, vẫn là trợ lý đạo diễn quay sang nhắc nhở, anh ta mới nhớ ra, trước khi vào vội vàng ấn dừng rồi lùi ống kính ra phía sau.
“Sư phụ Lâm, tôi là trợ lý đạo diễn Vũ Trạch Minh, tới để thông báo chủ đề của màn trình diễn trận thi đấu thứ hai.”
“Thông báo? Không phải theo hình thức hội nghị à?” Lâm Thanh Nha đưa tay nhận lấy kiện hàng được dán kín có dán tên chương trình, khẽ hỏi.
Vũ Trạch Minh: “Tuy chủ đề tập này giống nhau nhưng yêu cầu cụ thể của mỗi đội dự thi không hề giống nhau, cho nên phải truyền đạt bằng hình thức này.”
Lâm Thanh Nha nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Lâm Thanh Nha mở kiện hàng, lấy túi tài liệu màu trắng ở bên trong ra.
Góc trên bên phải túi tài liệu có một ký hiệu nho nhỏ của tổ chương trình, ở giữa là hai chữ to theo phong cách thủy mặc.
“‘Luân hồi’,” Lâm Thanh Nha nhỏ giọng đọc, “Đây là chủ đề của chặng hai?”
“Đúng vậy, sư phụ Lâm có thể mở ra xem.
Bên trong ngoại trừ kế hoạch theo chủ đề, còn có yêu cầu cụ thể của chúng tôi về tỷ lệ các yếu tố và hình thức thể hiện nghệ thuật trong màn trình diễn thi đấu của đội Côn khúc.”
Lâm Thanh Nha đảo mắt lướt qua, ngay sau đó dừng lại ở chỗ nào đó.
Dừng chừng hai giây, cô ngạc nhiên ngước mắt lên: “Dùng các hình thức nghệ thuật hiện đại làm phương thức truyền đạt để thể hiện các yếu tố cốt lõi của Côn khúc?”
Trợ lý đạo diễn bật cười trước sự chơi khăm và đạt được âm mưu từ tổ chương trình: “Chặng một là ấn tượng về ‘Sơ kiến’, độ khó được đặt ở mức thấp nhất; chặng hai là ‘Luân hồi’, tất nhiên phải chú trọng đến sự kết hợp giữa cổ đại và hiện đại, trong và ngoài nước.”
Lâm Thanh Nha đã hiểu: “Ở chặng này mỗi đội đều phải bỏ đi hình thức biểu diễn gốc của mình, đối với đoàn bọn tôi mà nói, tức là không thể biểu diễn dưới hình thức Côn kịch nhưng vẫn phải thể hiện được cốt lõi của nghệ thuật Côn khúc đúng không?”
“Đúng vậy, đúng như lời sư phụ Lâm nói,” trợ lý đạo diễn nhắc nhở, “Hơn nữa cần phải dùng hình thức nghệ thuật hiện đại, và cũng không được phép lợi dụng kẽ hở chỉnh sửa kịch bản của Kinh kịch cùng loại thành làn điệu Côn kịch.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Vâng.
Bọn tôi có bao lâu để chuẩn bị?”
Trợ lý đạo diễn sững sờ, theo phản xạ đáp: “Một tuần… Đợi đã, sư phụ Lâm không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
Lâm Thanh Nha: “Ngạc nhiên cái gì?”
Trợ lý đạo diễn: “Ừ thì, chuyện là, chủ đề lần này làm khó các cô rồi?”
Lâm Thanh Nha kinh ngạc ngước mắt lên: “Đây là cuộc giao lưu giữa các loại hình nghệ thuật khác nhau, đồng thời cũng là thử thách xem tính ứng biến với thời đại mới của nghệ thuật truyền thống như Côn khúc, chẳng lẽ phía chương trình đang làm khó chúng tôi sao?”
“…”
Trợ lý đạo diễn cứng họng.
Lương tâm dậy sóng, nhất thời trợ lý đạo diễn cũng không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận.
Sợ nói sai một chữ sẽ mất tiền thưởng tháng này ngay, trợ lý đạo diễn không dám nói nhiều, ngượng ngùng tán dóc thêm vài câu chọc cười cứ thế kết thúc chuyện ghi hình của tổ chương trình, bỏ qua chủ đề này.
Giản Thính Đào ở bên cạnh nín cười đến mức mặt đỏ lên.
Đợi tiễn trợ lý đạo diễn của tổ chương trình đi xong, lúc này anh ta mới mỉm cười mời Lâm Thanh Nha tạm thời đến văn phòng của trưởng đoàn.
“Tưởng Hoằng đã thông qua buổi phỏng vấn với các sư phụ trong dàn nhạc,” Hướng Hoa Tụng đi thẳng vào vấn đề, “Chú có dự thính một đoạn, cháu nói đúng, quả thật đứa nhỏ này là một tài năng hiếm có nhưng hơi thiếu kỹ năng.”
“Chú Hướng có biết nguyên nhân không ạ?”
Hướng Hoa Tụng nói: “Không biết, bọn chú không có hỏi.
Hoàn cảnh của cậu ta khá rõ ràng rồi, hơn phân nửa là vì vấn đề gia đình, không có điều kiện luyện tập.
Bây giờ đám nhóc muốn học thanh nhạc, chỉ nhạc cụ thôi đã không rẻ rồi.”
Lâm Thanh Nha gật đầu.
Hướng Hoa Tụng: “Bọn chú cũng đã nói rõ ràng với cậu ta, trước để cậu ta ở lại trong đoàn vừa học vừa làm công một thời gian.
Hơn nữa để các sư phụ hướng dẫn cậu ta luyện tập một vài làn điệu thường dùng của Côn khúc để xem coi tiềm năng của cậu ta ở lĩnh vực này thế nào.”
“Vâng.”
Hướng Hoa Tụng lại nói thêm một chút về tình hình cụ thể của Tưởng Hoằng trong buổi phỏng vấn, dường như ông nhớ ra chuyện gì đó, ông hỏi: “Chú nhớ khi cháu còn nhỏ từng học chuyên về các làn điệu một thời gian đúng không?”
“Mẹ muốn cháu hiểu sâu hơn về kịch bản và cách diễn giải các vai diễn,” Lâm Thanh Nha ôn hòa nói, “Cho nên từng học qua một chút.”
Hướng Hoa Tụng cười nói: “Chú quá hiểu cháu rồi, ‘từng học một chút’ của cháu chắc chắn không phải là ‘một chút’ của người khác.”
Lâm Thanh Nha suy tư một lúc rồi nghiêm túc nói: “So với các sư phụ đã nghiên cứu kỹ càng mấy chục năm, những gì cháu học thật sự chỉ có thể xem như là một chút.”
“Cái này…” Hướng Hoa Tụng cứng họng, lắc đầu bật cười, “Bỏ đi, một chút thì một chút, một chút này của cháu cũng đủ cho đoàn chúng ta dùng.”
Lâm Thanh Nha hỏi: “Ý chú là?”
Hướng Hoa Tụng cầm lấy một chồng đồ được gói kín ở sau sofa lên, rất ngăn ngắn, thoạt nhìn vuông vuông có vẻ như là sách.
Ông đặt chồng sách lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Lâm Thanh Nha: “Đây là một số bản dập sách cổ liên quan đến âm luật Côn khúc chú nhờ người ta sưu tầm, còn có cả những thứ mới mẻ ở trên đường, có điều vẫn chưa tìm được quyển “Tuyển tập nhạc phổ cửu cung* cháu muốn.”
*Bộ sưu tập các bản nhạc Hí khúc vào thời nhà Thanh.
Ánh mắt Lâm Thanh Nha dao động: “Trong đoàn muốn cân nhắc đẩy mạnh kế hoạch biên soạn kịch bản mới ạ?”
“Đúng thế, chú và vài người trong đoàn, đặc biệt là dì Kiều của cháu đã nghiêm túc nghiên cứu và thảo luận những kiến nghị cháu đưa ra trước đó, mọi người đều cho rằng suy nghĩ của cháu là đúng.” Hướng Hoa Tụng vỗ đầu gối, thở dài cười nói, “Bọn chú đã già rồi, dễ bảo thủ không chịu thay đổi, luôn cảm thấy những kịch bản đã hát mấy trăm năm được truyền lại là tốt nhất, khó tránh khỏi trúc trắc, non nớt với những thứ mới —— thế nhưng những ngày đầu làm gì có sổ con ghi chép các vở diễn được khen ngợi hết lời mấy trăm năm trước?”
Lâm Thanh Nha gật đầu.
Hướng Hoa Tụng: “Trước đây tài chính của đoàn không đủ, cái gì cũng không làm được, hiện tại có điều kiện, có thể dùng cái mới để khôi phục lại cái cũ là chuyện tốt.
Hiện giờ sổ con truyền lại càng ngày càng ít, nếu tiếp tục không tìm kiếm sự thay đổi, sợ là hơn mười năm hay trăm năm nữa chỉ có thể cố gắng sống sót với chút hơi tàn.”
Lâm Thanh Nha nhận lấy chồng bản dập sách cổ không nhiều lắm, nhẹ nhàng vuốt ve, cô khẽ nói: “Tân hỏa tương truyền (1), rồi sẽ có ngày bốc cháy mạnh mẽ.”
“Có người trẻ như cháu ở đây, rồi sẽ có ngày đó,” Hướng Hoa Tụng vui vẻ cười nói, “Nếu mẹ cháu biết hiện tại cháu xuất sắc đến cỡ nào chắc chắn bà ấy sẽ rất vui mừng cho cháu.”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha lóe lên, ngay sau đó cô mỉm cười nói: “Đợi công việc rảnh rỗi hơn cháu sẽ kể cho bà ấy nghe những chuyện này.”
Hướng Hoa Tụng: “Ôi trời, gần đây quả thật cháu quá mệt mỏi rồi, chú nghe Thính Đào nói thông báo về chủ đề của màn trình diễn thứ hai đã được đưa tới?”
“Vâng.” Lâm Thanh Nha ôm lấy chồng bản dập sách cổ, “Cháu định hôm nay mở họp để mọi người thảo luận.”
Hướng Hoa Tụng: “Còn cả chuyện biên soạn kịch bản mới và nghiên cứu làn điệu nữa, nhiều việc quá cháu có lo liệu hết được không? Chú bảo Thính Đào phụ cháu một chút được chứ?”
Lâm Thanh Nha cười nhạt: “Anh ấy là đại sư huynh trong đoàn, bình thường mấy việc linh tinh cũng không ít hơn cháu, đừng làm phiền anh ấy.”
Hướng Hoa Tụng không yên tâm nói: “Thế nếu có cái vấn đề gì, nhất định phải nói với chú đấy.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha đi đến cửa, cúi xuống nhìn chồng sách trong lòng, chợt nghĩ đến điều gì đó, xoay người lại hỏi: “Không tìm được tin tức gì về quyển ‘Tuyển tập nhạc phổ cửu cung’ sao ạ?”
“Người tìm sách có nghe được tin về nó, chỉ là mấy lần đều không tìm được, cháu yên tâm, chú biết cháu rất xem trọng nó, chú sẽ bảo bọn họ tăng cường tìm kiếm sau.”
“Vâng, làm phiền chú Hướng rồi.”
“…”
Chạng vạng.
Bạch Tư Tư lái xe đưa Lâm Thanh Nha đến dưới lầu chung cư, cô ta vẫn không yên tâm, sau khi xuống xe chạy vài vòng xung quanh mới mở cửa xe cho Lâm Thanh Nha xuống xe.
Lâm Thanh Nha ôm chồng sách cổ, lúc xuống xe cười bất lực: “Có phải cô cẩn thận quá rồi không?”
“Không hề nha giác nhi, hiện tại tôi đang kiêm các chức: Trợ lý, tài xế, vệ sĩ.” Bạch Tư Tư đếm ngón tay xong, nói: “Đi đến chỗ nào tôi cũng cảm thấy có người đang nhìn cô.”
Lâm Thanh Nha khẽ thở dài: “Cô bị hôm ở đại học Bắc Thành dọa đấy à?”
Bạch Tư Tư bày ra vẻ mặt đau khổ, than thở: “Thật ra cũng không phải không thể… Người nhà họ Đường bọn họ đều có vấn đề về thần kinh, từ già đến trẻ chẳng có ai bình thường cả ——”
Bạch Tư Tư còn muốn phàn nàn thêm hai câu, ngước mắt lên bắt gặp đôi đồng tử màu trà mang ý cười nhạt của Lâm Thanh Nha.
Cô ta dừng lại, ngậm chặt miệng: “Tôi chưa nói gì hết nhá, cô đừng tố cáo với sếp Đường nha!”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói: “Cô cho rằng tôi là cô sao.”
Bạch Tư Tư như trút được gánh nặng, duỗi tay muốn cầm đồ giúp Lâm Thanh Nha: “Tôi đưa cô lên lầu nhé?”
Lâm Thanh Nha vừa định đồng ý thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêng người tránh cánh tay đưa sang của Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư: “?”
Lâm Thanh Nha dừng lại một lát, hiếm khi chột dạ: “Sách không nặng, tôi tự cầm là được.”
“À…” Bạch Tư Tư không làm theo những gì cô ta nghĩ, gật đầu nói, “Vậy giác nhi lên lầu cẩn thận.
Bảy giờ tối, tôi sẽ đưa nhóm An Sinh sang đây bàn về chủ đề của tập hai, được chứ?”
“Được.”
Lâm Thanh Nha đứng ở trong thang máy.
Nhìn con số từ từ tăng lên trên màn hình đèn LED nhỏ trước mặt, cô nhíu mày lại.
Nếu không phải vì ai đó bỏ vali ở nơi bắt mắt nhất trong phòng khách nhà cô cách đây hơn một tuần thì cô sắp quên mất chuyện hắn xuất hiện ở trong nhà cô.
Tối nay đội tham gia chương trình muốn tới nhà thảo luận về màn trình diễn “Luân hồi” tập này, trước tiên phải mang vali của hắn cất vào phòng ngủ mới được.
Cũng không biết hắn thế nào rồi…
Lâm Thanh Nha quá hiểu Đường Diệc.
Nếu có cơ hội chắc chắn Đường Diệc sẽ xuất hiện ở trong nhà cô.
Thế mà một hai tuần rồi hắn không xuất hiện, chứng minh quá nửa là bận đến lơ là ba bữa cơm, còn phải ngủ lại công ty.
Nếu cô có thể giúp gì thì tốt rồi.
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra.
Lâm Thanh Nha áp chế suy nghĩ linh tinh trong lòng xuống, đi ra khỏi thang máy, xoay người đi đến cửa nhà.
Mới vừa bước vào huyền quan, đột nhiên Lâm Thanh Nha dừng bước lại.
Có lẽ là do bước chân của cô quá nhẹ nên đèn cảm ứng ở ngoài huyền quan không có sáng lên, chỉ có một tia sáng rất nhỏ ở phía sau lưng cô rơi xuống bóng người đang ngồi dựa vào góc tường.
Hắn nhấc một cái chân thon dài lên, cong gối dựa vào mình, mái tóc đen xoăn nhẹ xõa xuống thái dương, nửa mất một nửa đôi mắt đang nhắm nghiền.
Làn da người nọ trắng đến lạnh lẽo, tôn lên hàng mi đen dày rũ xuống, giống như hai chiếc quạt hoa trên sân khấu được thu nhỏ lại rất nhiều lần, ở mí mắt hiện lên một bóng mờ.
Bộ vest nhăn nhúm, áo sơ mi mở vài cúc, cà vạt lỏng lẻo, dáng vẻ phóng túng không bị gò bó.
“Ỏ… Gâu!”
Chợt Lâm Thanh Nha bị tiếng sủa làm giật mình.
Cô ngước mắt nhìn về phía phát ra tiếng sủa, lúc này mới phát hiện chú chó to oai vệ Tiểu Diệc đang nằm ở bên cạnh Đường Diệc mệt đến ngủ mất.
Lúc này nó đã đứng lên, phấn khởi vẫy đuôi thè lưỡi với cô.
Lâm Thanh Nha sợ nó làm Đường Diệc tỉnh giấc, vội vàng bước qua, vén mái tóc dài ra sau, cúi người xuống vươn tay ra muốn vỗ về Tiểu Diệc ——
“Soạt.”
Cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết bị nắm lấy.
Người nọ vẫn đang mệt mỏi dựa vào đầu gối với mái tóc đen xõa xuống, mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười.
“Không phải đã nói không tùy tiện nhặt chó hoang về sao, tiểu Bồ Tát.”
Người nọ nhấc hàng mi lên, lộ ra đôi mắt đen láy như những vì sao vỡ vụn rơi xuống.
Hắn ngẩng lên nhìn cô, dưới đáy mắt ánh lên ý cười rạng rỡ.
“Trừ khi… Mua một tặng một.”
---------
(1): Tân hỏa tương truyền: Nghĩa gốc là củi đã cháy hết, nhưng ngọn lửa vẫn có thể truyền lại.
Thời xa xưa, ví von với tinh thần bất diệt, các thế hệ sau sử dụng nó như một ẩn dụ chỉ sự truyền lại kiến thức và kỹ năng từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Danh Sách Chương: