• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sân bay Bắc Thành.
Lâm Thanh Nha và đoàn Phương Cảnh đã hoàn thành ghi hình cho màn trình diễn tập hai chủ đề “Luân hồi” vào ban ngày, buổi chiều thì bay trở về.
Khi ra khỏi sân bay Bắc Thành, sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Các ngôi sao tụm năm tụm ba khảm trên bầu trời đêm, thỉnh thoảng còn có một vài đốm sáng ánh đèn trên cánh máy bay xẹt qua.
Đoàn Phương Cảnh sắp xếp xe đưa các cô về theo từng nhóm.

Lâm Thanh Nha ngồi ở một chiếc trong số đó, ngồi chung còn có Bạch Tư Tư và Giản Thính Đào đặc biệt đến tiễn.
Xe bắt đầu đi không lâu, Giản Thính Đào quan tâm hỏi: “Sư phụ Lâm, tôi nghe diễn viên trong đoàn nói, sư phụ không hài lòng với lần ghi hình màn trình diễn thi đấu lần này?”
Lâm Thanh Nha đang xem các bức ảnh chụp trong lần ghi hình này của đoàn Phương Cảnh trên máy tính bảng của Bạch Tư Tư, nghe vậy cô ngước lên.
Sau một lúc im lặng, cô khẽ lắc đầu nói: “Vấn đề không phải là hài lòng hay không hài lòng.”
“Hả?” Giản Thính Đào quay người sang, “Tôi đã xem qua bản ghi hình hoàn chỉnh của tổ chương trình bên kia, bất kể là múa tay áo nước thậm chí là gương trang điểm của sinh đán tịnh sửu*, bao gồm xướng từ và độc thoại, các diễn viên nhỏ tuổi đều biểu diễn hoàn chỉnh, hẳn là không tồi?”
*Sinh chỉ nhân vật nam; đán chỉ nhân vật nữ; tịnh chỉ nhân vật nam có tính cách mạnh mẽ hoặc thô bạo; sửu chỉ các nhân vật hài hước, có bột trắng trên sống mũi, gọi là hề, khuôn mặt ít vẽ,..
Bạch Tư Tư ở bên cạnh gật đầu tán thành: “Người ở tổ chương trình đều nói, người chuyên nghiệp ra tay không giống nhau.

Hí khang của chúng ta vừa cất giọng diễn là có thể nghe ra tình tiết bên trong hí khúc, hoàn toàn khác với mấy màn biểu diễn chỉ hát lầm bầm hai câu mà cũng dám cho mình là ca khúc hí khang.”
“Tổ chương trình cũng nói như vậy sao?” Giản Thính Đào lộ ra vẻ vui mừng.
“Ừm, chính tai tôi nghe tổ đạo diễn nói!”
Lâm Thanh Nha ngẫm nghĩ, nói: “Đối với hình thức biểu diễn mới mà nói, biểu hiện của các diễn viên rất đáng khen.”
Giản Thính Đào quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Vậy sư phụ cảm thấy chỗ nào không thích hợp?”
Lâm Thanh Nha đắn đo nói: “Vẫn là vấn đề trước đó.

Bất kỳ loại hình thức biểu diễn văn hóa truyền thống muốn bắt kịp thời đại, cần phải có sáng tạo, mang dấu ấn của từng thời đại.”
Giản Thính Đào: “Không phải ca khúc hí khang là một loại sáng tạo sao?”
Lâm Thanh Nha khẽ lắc đầu: “Nhưng tiền đề sáng tạo là phải đúng đắn.”
“Sáng tạo đúng đắn vẫn luôn là thứ mọi người muốn theo đuổi,” Giản Thính Đào cười khổ nói, “Nhưng tiêu chuẩn và đúng mực như thế nào mới được xem là đúng đắn rất khó định nghĩa.”
Lâm Thanh Nha: “Theo quan điểm của tôi, đúng đắn ít nhất là phải bảo đảm gốc rễ và linh hồn của hình thức nghệ thuật này không thay đổi.”
Sau khi suy tư vài giây Giản Thính Đào đã hiểu ra một chút: “Sư phụ cho rằng mặc dù biểu diễn ca khúc hí khang cũng được đánh giá cao nhưng bản chất đã thay đổi.”
“Đúng thế,” Lâm Thanh Nha lướt xem những bức ảnh chụp, thở dài, “Chúng dựa trên chủ đề Côn khúc và thể hiện những yếu tố quan trọng nhất của Côn khúc như cách hóa trang, giọng hát, dáng người.

Nhưng đây chỉ là sự chắp vá thể xác mà thiếu mất thứ quan trọng nhất là linh hồn.”
“…”
Giản Thính Đào không nói nữa, lâm vào trầm tư.

Bạch Tư Tư ôm đầu suy nghĩ, gật đầu thật mạnh: “Giác nhi nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy không được, đây chỉ là một thứ được sáng tạo trên cái trước đó, không phải Côn khúc.”
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, bất đắc dĩ cười cô ta: “Sao cô giống ngọn cỏ đầu tường* thế?”
*Ngọn cỏ đầu tường chỉ người gió chiều nào theo chiều đó.
“Tôi sao là ngọn cỏ đầu tường được? Nếu có tôi cũng là ngọn cỏ đầu tường giác nhi cô.” Bạch Tư Tư chống nạnh hùng hồn nói, “Giác nhi ở đâu, tôi ở đó.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu cười khẽ.
Cô ngước mắt lên, thoáng nhìn qua Giản Thính Đào vẫn còn đang cau mày, dịu dàng trấn an: “Anh cũng đừng lo lắng quá, từ từ thử mới thông được con đường mới.

Hơn nữa này tuy rằng con đường này không thông nhưng được nó dẫn dắt, tôi đã có một chút ý tưởng về chủ đề kịch bản mới của đoàn kịch.”
Giản Thính Đào mừng rỡ quay đầu lại: “Sư phụ đã nghĩ ra kịch bản mới?”
Lâm Thanh Nha cười nhạt: “Xem như sau khi nếm trải thất bại thì có chút linh cảm.”
“Thật tốt quá, nửa tháng nay trưởng đoàn và sư phụ Kiều bên kia đang rẫu rĩ vì chuyện này.”
“Ừm, hai ngày tới nếu có thời gian, bọn tôi sẽ thảo luận ở đoàn.”
“Vâng! Tôi sẽ mau chóng sắp xếp!”
Giản Thính Đào vẫn còn hào hứng tiếp tục nói về ý tưởng kịch bản mới với Lâm Thanh Nha, chợt bên phía Bạch Tư Tư có tiếng động.
Cô lấy chiếc di động đang rung trong túi ra, nhìn hai giây rồi đưa cho Lâm Thanh Nha, vẻ mặt quái gở: “Giác nhi, tìm cô.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, bắt máy.
Một lát sau, cô cúp máy, ngước mắt nhìn Giản Thính Đào: “Xin lỗi, trước khi về nhà tôi cần phải đến một nơi khác trước.”
Giản Thính Đào: “Sư phụ cứ nói, tôi bảo tài xế đưa sư phụ đi.”
Lâm Thanh Nha cúi đầu, đọc địa chỉ được gửi đến di động cho Giản Thính Đào nghe.
Giản Thính Đào sửng sốt, ho khan một tiếng mới nhoài người về phía ghế trước bảo tài xế đổi địa chỉ.

Mà vẻ mặt của Bạch Tư Tư đang ngồi bên cạnh Lâm Thanh Nha cũng trở nên kỳ lạ.
Lâm Thanh Nha phát hiện, hỏi: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Bạch Tư Tư vặn vẹo một lúc lâu, cẩn thận hỏi: “Giác nhi, cô muốn đến đó hả?”
“Ừm, chỗ đó có vấn đề gì sao?”
Bạch Tư Tư nói: “Quán cô nói tôi chưa từng nghe nói qua, có điều con phố chỗ quán đó…”
Lâm Thanh Nha: “Sao?”
Bạch Tư Tư: “Hình như là một trong những con phố quán bar nổi tiếng nhất Bắc Thành.”
“…?”
Vị trí của quán bar BLACK có thể nói là vô cùng khuất, đương nhiên cũng bởi vậy mà giá thuê nó rẻ hơn những quán khác trên con phố này.

Tuy nhiên nhờ phúc của người nào đó mà mấy ngày nay quán bar BLACK nhỏ bé và vắng vẻ đông nghẹt khách, lượng khách không thua gì quán bar nổi tiếng khác ——
Ít nhất thì sau khi Giản Thính Đào bảo tài xế dừng xe ở ngoài ngõ, suốt đoạn đường đi vào Lâm Thanh Nha gặp rất nhiều khách đến quán bar.
Ánh mắt nhìn cô cũng không ít.

Trước khi lên máy bay về Bắc Thành, Lâm Thanh Nha đại diện cho đoàn Côn kịch tham dự tiệc tối của tổ chương trình, vì giờ bay nên không kịp thay quần áo, từ sân bay về nhà lại bị cuộc điện thoại gọi sang đây, cho nên hiện tại cô vẫn đang mặc lễ phục dạ hội lúc tham gia tiệc tối.
Đó là một chiếc váy dài màu tuyết trắng, không có trang trí gì thêm, chỉ tôn lên đường cong, giống như mặc ánh trăng trên người.
Mái tóc dài xõa phía sau váy như lụa như thác, bất cứ thư gì lộ ra bên ngoài dù là vai, cổ hay mắt cá chân đều đề trắng như tuyết.
Đẹp đến mong manh, hoàn toàn không ăn nhập.
Dù là vào ngõ, qua cửa, hay là bước vào quán bar, ánh mắt của các khách khác đều không kìm được vô thức theo sát cô.

Suy nghĩ đều viết rõ trên mặt mỗi người, muốn tiến lên hỏi có phải cô đi nhầm chỗ hay không.
Lúc này, quả thật Lâm Thanh Nha đã nghĩ rằng mình đi vào một thế giới khác.

Mọi thứ cô nhìn thấy đều kỳ lạ và muôn hình muôn vẻ, trước đây cô chưa từng nhìn thấy, ánh đèn rực rỡ và đám đông, ánh nhìn lom lom suồng sã và đánh giá, thậm chí suốt đường đi không ít người huýt sáo với cô.
Bóng đêm che giấu những thứ đen tối rất tốt, chúng có thể trắng trợn sinh sôi, phát triển ở đây.
Nếu không có Bạch Tư Tư đi theo thì có lẽ mình Lâm Thanh Nha không tìm được điểm đến.
Cô vất vả băng qua cả quán bar, cuối cùng cũng đi đến gần khu bục cao.
“Giác nhi, ở bên kia đúng không!” Bạch Tư Tư gân cổ lên hỏi tLâm Thanh Nha trong tiếng nhạc ầm ĩ.
“…”
Trước khi Lâm Thanh Nha đi tới, Đường Hồng Vũ đang canh giữ ở bên cạnh quầy bar là người phát hiện ra sự tồn tại của cô đầu tiên ——
Dẫu sao thì hơn phân nửa đàn ông xung quanh đều sửng sốt và rục rịch với cùng một mục tiêu, muốn không chú ý đến cũng khó.
Đường Hồng Vũ quay đầu đi, sau đó đau đớn đỡ trán: “Sơ suất rồi.”
Bởi vì thiếu nhân lực nên đối tác đang làm nhân viên pha chế tạm thời, người nọ nghe thấy hỏi: “Sơ suất cái gì?”
Đường Hồng Vũ đau đớn xoay người lại, chỉ phía sau nói: “Quên mất người nọ trong nhà của tai họa cũng là tai họa.”
“Hả?” Đối tác cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Đường Hồng Vũ chỉ tay, dừng hai giây, đối tác bật cười, “Này mà cô quên thì thái quá rồi đó.”
Đường Hồng Vũ nhăn nhó: “Có lẽ đêm nay đầu óc tôi hỏng rồi.”
Lâm Thanh Nha dừng ở chỗ cuối bục cao với các ánh mắt tập trung trên người cô.
Đường Hồng Vũ vuốt mặt một cái rồi quay lại nói: “Chào buổi tối, cô Lâm.”
“Chào buổi tối,” hiếm khi Lâm Thanh Nha lơ đãng đáp, cô nhìn bóng người trên nằm nhoài trên quầy bar với ánh mắt lo lắng, “Anh ấy làm sao thế?”
“Rõ ràng là uống say rồi.” Đường Hồng Vũ vẫn giữ nụ cười thân thiện, nghiêng người tránh đi để lộ ba chai rưỡi rượu ngoại trên quầy bar phía sau, tố cáo: “Đây là kiệt tác của cậu ta.”
Lâm Thanh Nha nhìn qua.
Trầm mặc vài giây.
Đường Hồng Vũ: “…Cô Lâm không biết về những loại rượu này, cũng không hiểu khái niệm uống ba chai rưỡi là sao đúng không?”
Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu: “Xin lỗi.”
Đường Hồng Vũ lại vuốt bộ mặt giả dối đau khổ lần nữa: “Không có gì, cũng không cần phải xin lỗi.


Miêu tả sơ lược thì là thế này, sau khi uống ba chai rưỡi dù cô có vứt cậu ta ở ven đường, mưa to gió dữ sấm sét ầm ầm cậu ta cũng không nhấc nổi mí mắt, ngủ say đến ngày mai.”
Trong lúc nói chuyện.
Lâm Thanh Nha bước đến gần, vén mái tóc dài bên tai, cúi người xuống nhỏ giọng gọi một tiếng: “Đường Diệc?”
Gọi xong cô mới nghe thấy lời Đường Hồng Vũ nói, đứng dậy quay đầu lại nhìn sang, đôi đồng tử màu trà ngập tràn nỗi bất an, “Vậy thì có muốn ——”
“Quả nhân sâm…”
Một giọng nói mớ khàn khàn phát ra dưới mái tóc đen mềm mại hơi xoăn.
Mấy người cùng dừng động tác lại.
“Ồ,” đối tác ở quầy bar nín cười, cúi đầu lau ly rượu, “Kỳ tích y học mà.”
Đường Hồng Vũ: “…”
Đường Hồng Vũ vừa cảm thấy vô cùng tuyệt vọng vừa mất mặt, cô ta quay đầu lại, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu ta là mũi chó à?”
Lâm Thanh Nha không quan tâm đến màn đùa giỡn của bọn họ, nghe thấy tiếng nói vội vàng quay lại.

Người nằm trên quầy bar chống cánh tay lên, đường cong cơ bắp trắng đến lạnh lẽo chậm rãi căng ra dưới lớp áo sơ mi đã được xắn lên.
Cuối cùng người nọ cũng ngồi dậy, dựa vào bức tường bên cạnh ghế đẩu cao, hắn ngước đôi mắt dưới mái tóc đen lên, con ngươi đen như mực ươn ướt vì say, xinh đẹp giống như đá thủy tinh núi lửa.
Hắn nhìn cô giống như không nhìn thấy.
Lâm Thanh Nha đã từng nhìn thấy đủ dáng vẻ của Đường Diệc.

Bừa bãi, đáng thương, im lặng, suồng sã, động tình, giả vờ tủi thân…
Chỉ có ánh mắt khổ sở thế này là cô chưa từng nhìn thấy.

Ngay cả khi ở cổ trấn Lâm Lang năm đó, ánh mắt lúc hắn còn là cậu thiếu niên gầy yếu bị bắt nạt dã man cũng chỉ giống với con sói hung dữ mà thôi.

Hắn chưa từng để chính mình khổ sở hay là rơi nước mắt.
Thế nhưng đôi mắt đen láy của hắn nhìn cô lúc này giống như muốn khóc.
Vành mắt Lâm Thanh Nha đỏ lên, cô run rẩy khẽ nói: “Anh sao thế Đường Diệc…” Cô không nhịn được nữa, buông làn váy ra, tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn.
Đường Diệc chớp chớp mắt.
Có lẽ là hắn lại ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lâm Thanh Nha, trong men say hắn cũng không kìm lòng được, cúi người xuống, tiện đà ôm cô vào lòng.
Hắn vùi vào trong mái tóc dài của cô, nhắm mắt lại nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Cho dù Lâm Thanh Nha hỏi cái gì, gọi hắn thế nào, người vùi đầu vào bên cổ cô vẫn khăng khăng dùng chất giọng khàn khàn lặp đi lặp lại ba chữ: Thực xin lỗi.
Hỏi không ra nguyên do, lại lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, Lâm Thanh Nha cũng hoảng đến gần như bật khóc.

Nhưng cô chỉ có thể vừa dịu dàng vỗ về trấn an Đường Diệc, vừa hỏi Đường Hồng Vũ ở phía bên kia bị ngăn cách bởi Đường Diệc: “Anh ấy làm sao vậy?”
Đường Hồng Vũ hoàn hồn, qua loa đáp: “Tôi cũng không biết, giữa hai người bọn tôi thật sự không có tình cảm chị em gì cả…” Đối diện với đôi mắt màu trà ửng đỏ và đẫm nước mắt của tiểu Bồ Tát, Đường Hồng Vũ chậm rãi nuốt lời trở lại, cô ta buồn rầu vò tóc, “Nếu tôi đoán không sai thì hẳn là có liên quan đến Mạnh Giang Dao.”
Lâm Thanh Nha có chút kích động: “Bà ấy làm gì anh ấy?”
Đường Hồng Vũ nói: “Không phải, ngược lại mới đúng.”
Lâm Thanh Nha: “?”
Đường Hồng Vũ: “Hình như là hôm cô và đoàn kịch của cô đến nơi khác ghi hình, không biết tại sao hôm đó Đường Diệc phát điên, quay về nhà họ Đường đốt nhà kính trồng hoa của Mạnh Giang Dao.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra.
Vài giây sau, đột nhiên Lâm Thanh Nha nghĩ đến điều gì đó, cô siết chặt nắm tay, rũ mắt nhìn người trước mặt.

Đường Diệc đã say đến mê man mà còn nhỏ giọng lặp lại “Thực xin lỗi”.
Lâm Thanh Nha nghe mà lòng đau đớn chua xót: “Không sao đâu, Đường Diệc,” cô ôm chặt hắn hơn, nhỏ giọng nói, “Đó không phải là vấn đề của anh.”
“…”
Ánh mắt Đường Hồng Vũ khẽ động, đánh giá hai người họ với vẻ mặt phức tạp.

Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói hay hỏi gì cả, chỉ làm như mình không nghe thấy.
Đường Diệc thật sự say mèm.

Đường Hồng Vũ không hề có “Tình cảm chị em” ngay lập tức bày tỏ ý không chứa chấp hắn, Lâm Thanh Nha đành phải gọi Giản Thính Đào giúp đưa hắn về nhà.
Chờ tiễn Bạch Tư Tư và Giản Thính Đào về, ngay khi Lâm Thanh Nha về đến nhà thì phát hiện người nào đó đã từ trên sofa trượt xuống.
Hắn đang ngồi dưới nền gạch sứ bên cạnh bàn trà, mái tóc đen xoăn xõa xuống vầng trán trắng lạnh lẽo, khóe mắt phiếm hồng vì cồn mang một vẻ đẹp vừa sắc sảo lại lộng lẫy.
Hắn giơ chai rượu ngoại hình dẹt lên dưới ánh đèn, rượu màu hổ phách lấp lánh chói mắt.
Lâm Thanh Nha bất lực nhìn hắn.
Cô định đợi ngày mai khi người này tỉnh táo lại, nhất định phải lập quy tắc với hắn mới được, quả nhiên không nên nuông chiều mấy thói xấu hại sức khỏe thế này, phải giúp hắn bỏ đi.
Lâm Thanh Nha cúi đầu nhìn trên người mình, cô vẫn chưa thay chiếc váy dài trắng tinh ra.

Chẳng qua so với quần áo, phải nấu canh giải rượu mà Đường Hồng Vũ dạy trước đó cho hắn đã.
Lâm Thanh Nha nghĩ vậy lập tức xoay người, muốn đi vào bếp.
“…Tiểu Bồ Tát.”
Chợt phía sau vang lên tiếng gọi trầm khàn.
“?”
Lâm Thanh Nha dừng bước, xoay đầu lại.
Người đang dựa vào bàn trà đã cởi áo vest ra từ lâu, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng manh lỏng lẻo nhăn nhúm.
Đôi mắt đen dưới mái tóc đen, đáy mắt hắn ánh lên sự hoảng hốt, hỗn loạn.
Trông thế nào cũng không giống đã tỉnh rượu.
“Đừng đi.”
Hắn lại gọi cô với tông giọng khàn.
“Tiểu Bồ Tát.”
Lâm Thanh Nha: “Em đi nấu canh cho anh, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“…”
Đôi mắt người nọ ảm đạm đi.

Cánh tay nắm chặt chai rượu chống lên đầu gối chân dài giơ chai rượu về phía cô.
Giống như tư thế nâng ly.
Lâm Thanh Nha không biết phải làm sao, vừa định thu hồi tầm mắt xoay người đi thì thấy hắn trở cổ tay ——
“Ào.”
Nửa chai rượu trong suốt màu hổ phách theo mái tóc đen xoăn nhẹ của hắn đổ lên khuôn mặt trắng nõn lạnh lẽo, cổ và xương quai xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK