Lâm Thanh Nha bị Đường Diệc quấy một lúc lâu, cho đến khi tiếng bước chân của dì Triệu từ trong phòng bếp đi ra phòng khách vang lên, vậy mới xem như “cứu” cô khỏi nanh vuốt của Đường Diệc.
Lâm Thanh Nha lo lắng lát nữa quay lại sẽ tiếp tục nói chuyện trước đó, đến lúc đó vẫn phải chọc cho người nào quay cuồng trong biển giấm, cho nên cô viện cớ đồ dự trữ trong tủ lạnh ít quá nên đi ra ngoài mua sắm, cùng Đường Diệc đi đến siêu thị gần đó mua đồ.
Khi trở về đã giữa trưa.
Vốn tưởng là hai bà cháu kia hẳn đã rời đi, không ngờ đi vào huyền quan, Lâm Thanh Nha phát hiện có giày lạ bên ngoài tủ giày, đã không giảm trái lại còn tăng.
Đúng lúc dì Triệu đi tới lấy đồ.
Lâm Thanh Nha hỏi: “Trong nhà có thêm khách ạ?”
Dì Triệu: “Là cha mẹ của tiểu Hạo, trước đó nói là trưa bận không về kịp, buổi chiều tới đón, kết quả không biết làm sao lại đến sớm thế này.”
Lâm Thanh Nha: “Thế trưa nay bọn họ cũng ăn cơm ở nhà ạ?”
Dì Triệu: “Có lẽ là vậy.”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ quay lại nhìn Đường Diệc ở phía sau, cô áy náy khẽ nói: “Nếu biết hôm nay trong nhà có nhiều khách lạ như vậy em sẽ không gọi anh đến rồi.”
“Không sao.” Không nhìn ra Đường Diệc vui hay giận, hắn thản nhiên đáp.
Lâm Thanh Nha: “Anh không ngại sao?”
“Chỉ cần bọn họ không ngại anh, anh cũng không ngại bọn họ,” Đường Diệc lười nhác nghiêng đầu cười với Lâm Thanh Nha, “Dù sao anh cũng chỉ nhìn thấy mỗi tiểu Bồ Tát.”
Lâm Thanh Nha định nói gì đó thì thấy dì Triệu vẫn chưa rời đi đang ngạc nhiên ngờ vực quay đầu lại nhìn hai người: “Tiểu, tiểu Bồ Tát?”
Nụ cười phóng túng và ánh mắt của Đường Diệc bị ép thu lại, khoác lên người dáng vẻ ôn hòa giả tạo, “Thỉnh thoảng sẽ gọi… Chị thế này.”
“À, ừ, ừ.”
Bóng lưng rời đi của dì Triệu có chút hoang mang vội vàng.
Đường Diệc đứng tại chỗ nhìn hai giây, đút một tay vào túi quần, cụp mắt xuống: “Anh cảm thấy anh sắp không chịu nổi rồi.”
Lâm Thanh Nha: “Bây giờ đã biết khi đó không nên nói dối?”
Đường Diệc: “Nếu như bị phát hiện, bọn họ muốn đuổi anh ra khỏi cửa vậy thì làm sao bây giờ?”
Đáy mắt Lâm Thanh Nha hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Tự làm tự chịu, em mặc kệ.”
Đường Diệc cũng cười rộ lên theo, giống như lưu manh cúi người xuống muốn dựa vào hõm vai của Lâm Thanh Nha: “Không được, em chính là tiểu Bồ Tát tâm địa từ bi, làm sao có thể thấy chết mà không cứu?”
“Cứ không cứu đấy.”
Ý cười nhàn nhạt lan tràn ra mắt hạnh, Lâm Thanh Nha tránh né khỏi Đường Diệc.
Vốn đã đến giờ ăn cơm, Đường Diệc và Lâm Thanh Nha dứt khoát không vào phòng trà nữa mà sau khi rửa tay xong ở phòng ăn chờ một nhà bốn người nọ và hai vợ chồng Lâm Nguyên vào.
Nguyên Thục Nhã giới thiệu hai bên: “Thanh Nha, đây là cháu trai và cháu dâu của bà nội Trương của cháu, lớn hơn cháu vài tuổi.
Tiểu Mạnh, tiểu Dương, đây là cháu ngoại gái của bà, Lâm Thanh Nha.”
“Tôi đã xem cô Lâm diễn kịch ở trên mạng, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.” Dương Vân Tình mỉm cười tiến lên bắt tay với Lâm Thanh Nha nhưng ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ lại không kìm được nhìn sang chỗ Đường Diệc.
Lâm Thanh Nha và Đường Diệc đều đã quá quen với ánh mắt như thế, tuy nhiên người chồng của đôi vợ chồng trẻ tuổi lại phá vỡ bầu không khí hài hòa ——
Tầm mắt cậu ta vẫn luôn dừng trên người Đường Diệc, ánh mắt còn thẳng thắn hơn hơn vợ cậu ta nhiều.
Cả phòng ăn im phăng phắc mấy giây.
Tất cả người lớn và người trẻ đều nhận ra điều gì đó, ngay cả Đường Diệc vẫn luôn cụp mắt giống như người ngoài cuộc cũng cảm giác được, hắn nhíu mày, nhướng mắt nhìn qua.
Dương Vân Tình mau chóng trở lại bình thường, vội vàng lén túm chồng một phen, thấp giọng nói: “Đại Mậu, anh nhìn cái gì vậy?”
Chợt Mạnh Mậu hoàn hồn, sắc mặt đỏ bừng ngượng ngùng: “Xin lỗi xin lỗi, cái kia, tôi là Mạnh Mậu, đây là vợ tôi Dương Vân Tình, chào hai cô cậu.”
Lâm Thanh Nha khẽ gật đầu: “Xin chào.”
“Lại đây nào, đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn cơm đi.
Tiểu Triệu, dọn súp hôm qua hầm lên cho mọi người đi.
“Vâng.”
Bên này Nguyên Thục Nhã sắp xếp ngồi xuống, trong quá trình đó ánh mắt Mạnh Mậu vẫn thường hay lướt qua người Đường Diệc, biểu cảm cũng quái đản.
Đường Diệc bị nhìn đến có chút không nhịn được nữa, phải kìm nén kích động bằng toàn bộ tự chủ mới không nổi điên.
Lâm Thanh Nha cũng cau mày lại.
Đừng nói là Đường Diệc, dù có đổi thành người bình thường có tính tình tốt cũng sớm bực vì bị nhìn chằm chằm.
Lúc cô định mở miệng nói gì đó thì người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở đối diện đã mở miệng trước: “Xin hỏi anh đây họ gì?”
“…”
Đường Diệc nheo mắt lại.
Dương Vân Tình xấu hổ dùng cánh tay thọc Mạnh Mậu một cái, đè thấp giọng hỏi: “Anh làm gì thế, vừa rồi bà ngoại Nguyên đã nói đó là bạn của cô Lâm.”
“Không phải, thật sự là quá giống,” qua một lúc quan sát, dường như Mạnh Mậu đã xác định điều gì đó, vẻ mặt có chút kích động, “Anh chính là sếp Đường của tập đoàn Thành Thang đúng không?”
“——”
Bỗng nhiên phòng ăn im bặt.
Ngay cả ba người lớn đang trò chuyện bên kia cũng dừng lại, ánh mắt nhìn sang bên này.
Bà cụ Trương cười nói: “Đại Mậu, cháu nói bậy cái gì đó, đấy là em trai đồng nghiệp trong đoàn kịch của Thanh Nha, cái gì mà sếp Đường hay không Đường…” Lời còn chưa dứt, chợt bà cụ nhớ tới chuyện gì đó, ngờ vực quay sang hỏi Nguyên Thục Nhã, “Cậu em trai bạn của Thanh Nha này thật sự họ Đường à?”
Nguyên Thục Nhã không đáp, nhìn về phía hai người ở bên kia bằng ánh mắt dò xét.
Mạnh mậu cũng bối rối: “Sếp Đường là con một, không có anh chị em gì cả mới đúng.”
Dương Vân Tình: “Chắc là anh nhận sai người rồi, không phải anh nói Sếp Đường nọ rất thần bí, ngoại trừ hoạt động cá nhân cơ bản không xuất hiện trước công chúng hay sao, anh cũng chưa từng gặp người ta mà.”
“Nhưng có một số tờ báo lá cải chụp được mấy bức ảnh độ phân giải kém, chủ yếu là hình xăm kia,” Mạnh Mậu nói được một nửa thì phản ứng lại, xấu hổ nhìn Đường Diệc, “Xin lỗi xin lỗi, có lẽ là tôi nhận nhầm người.”
Cả bàn im ắng.
Lâm Thanh Nha lo lắng ngoái đầu lại.
“Không sao,” Đường Diệc rũ mắt, cong môi dưới cười như giễu cợt, “Thường hay có người nhận nhầm, tôi quen rồi.”
“…”
Một bữa cơm hữu kinh vô hiểm.
Mạnh Mậu lại không nhắc đến chữ thứ hai, cũng không chứng thực được rốt cuộc tên đầy đủ Đường Diệc là gì, cơm nước xong lập tức đứng dậy tạm biệt mọi người.
Trước khi đi thật ra Mạnh Mậu muốn nói lại thôi, có điều cuối cùng vẫn không nói gì hết, rời đi với vẻ mặt tiếc nuối.
Lâm Thanh Nha và Đường Diệc thay mặt tiễn, lúc quay trở lại biệt thự, mới vừa ra khỏi huyền quan đã nhìn thấy Lâm Tễ Thanh và Nguyên Thục Nhã ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách.
Đối diện với ánh mắt của bà ngoại, tim Lâm Thanh Nha đập loạn xạ, vô thức muốn chắn trước người Đường Diệc: “Chuyện hôm nay ——”
“Ngồi xuống, để cậu ta nói.”
Giọng của Nguyên Thục Nhã rất ôn hòa nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó đã cắt ngang lời Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha nhìn sang Đường Diệc.
Ánh mắt Đường Diệc ngưng động vài giây nhưng thật ra rất thẳng thắn vô tư, hắn giơ tay lên nắm lấy tay Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha ngẩn ra nhưng không có phản kháng, mặc hắn dắt tay cô đi đến sofa ngồi xuống.
Mặc dù sớm đã đoán trước được, biểu cảm của Nguyên Thục Nhã vẫn giống như bị nghẹn thứ gì đó, cau mày nhìn Đường Diệc: “Cậu đây là đang ra oai với bọn tôi?”
“Không, cháu đang nhận lỗi vì đã giấu giếm bà,” Đường Diệc nói, “Cháu đã nói dối về quan hệ qua lại của mình và Thanh Nha.”
“Lý do?”
“Lần gặp mặt bất ngờ ngày hôm qua cháu không có chuẩn bị gì cả, xuất phát từ ích kỷ cháu không muốn ấn tượng đầu tiên cháu để lại cho hai ông bà lại là người yêu của cô ấy.”
“Cho nên cậu gạt bọn tôi, nói cậu là em trai của đồng nghiệp Thanh Nha, cậu cảm thấy như vậy thích hợp à?”
Đường Diệc trầm mặc, cuối cùng Lâm Thanh Nha không nhịn được nữa, khẽ nói: “Bà ngoại…”
“Sao?”
Nguyên Thục Nhã hơi cao giọng dọa dẫm.
Lâm Thanh Nha định nói gì đó.
Đột nhiên Đường Diệc nắm tay cô chặt hơn, đồng thời hắn ngước mắt lên: “Rất xin lỗi bà, bà ngoại, cháu biết cháu có nhiều chỗ bà không thích, bao gồm cả lỗi lầm lần này của cháu, mong bà cho cháu thời gian, cháu có thể sửa lại.”
Nguyên Thục Nhã trầm mặc.
Qua gần ba mươi giây, lúc đến cả Lâm Thanh Nha cũng căng thẳng đến mức vô thức nín thở, Nguyên Thục Nhã nhìn sang cô: “Cháu thích cậu ta sao?”
“…Sao ạ?”
Vẫn còn đang căng thẳng nên hiếm khi Lâm Thanh Nha bị hỏi đến có chút ngốc ra thế này.
Nguyên Thục Nhã: “Cậu ta nói cậu ta có rất nhiều điểm bọn bà không thích, cậu ta nói đúng lắm.”
Lâm Thanh Nha hơi nheo mắt lại.
Nguyên Thục Nhã nói tiếp: “Nhưng chúng ta có thích hay không đâu có quan trọng, cậu ta mới là người muốn đi cùng cháu đoạn đường còn lại —— cháu có thích cậu ta không?”
Lâm Thanh Nha cảm nhận được tay mình bị người nọ nắm thật chặt, không biết có phải do căng thẳng quá hay không mà lòng bàn tay dán lên mu bàn tay của cô có chút run rẩy.
Trong bầu không khí ngưng trọng, trước dáng vẻ run sợ kia không hiểu sao Lâm Thanh Nha vừa đau lòng vừa buồn cười.
Cô chậm chạp mà kiên định trở tay nắm lấy tay Đường Diệc, ánh mắt nhìn Nguyên Thục Nhã hết sức nghiêm túc: “Cháu thích anh ấy ạ, bà ngoại, cháu yêu anh ấy.”
Nguyên Thục Nhã đã đoán trước trước nhưng vẫn bị cách dùng từ của Lâm Thanh Nha làm cho sửng sốt.
Ngay cả Lâm Tễ Thanh vẫn luôn nói chuyện cũng giương mắt nhìn bọn họ.
Nguyên Thục Nhã bình tĩnh lại: “Cháu không ngại khuyết điểm của cậu ta ư?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Bất kỳ điểm nào trên người anh ấy mà bà và ông thấy đó có thể là khuyết điểm cháu đều thích, bởi vì có ưu điểm và khuyết điểm mới tạo thành một anh ấy hoàn chỉnh, cháu thích cả con người chứ không phải một bộ phận riêng biệt.”
Lại lần nữa Nguyên Thục Nhã trầm mặc.
Lúc này đột nhiên Lâm Tễ Thanh lên tiếng: “Mặt dây chuyền Quan Âm cháu luôn đeo từ sau khi về nước là cậu ta tặng cho cháu sao?”
Đường Diệc sững người.
Lâm Thanh Nha thì lại mỉm cười gật đầu: “Vâng, là anh ấy tặng.”
“Chẳng trách, kêu cháu tháo cháu cũng không tháo.” Lâm Tễ Thanh đứng dậy khỏi sofa, “Đường Diệc đúng không, đi, đi tản bộ trong sân với tôi.”
“Lão Lâm!” Nguyên Thục Nhã không vui nói.
“Được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu.
Huống chi mặt dây chuyền ngọc đó đã đeo nhiều năm như vậy rồi, bà không vui, có nói lay động được không?”
“…”
Đường Diệc đi theo ông ngoại ra khỏi cửa, Lâm Thanh Nha có chút không yên tâm nhìn theo, cho đến khi cửa biệt thự đóng lại, cô mới thất thần thu hồi tầm mắt.
“Bà ngoại,” Lâm Thanh Nha chần chừ hỏi, “Có phải ông bà đã đoán được từ trước rồi không?”
Nguyên Thục Nhã giống như giận dỗi lườm cô một cái, giọng điệu nghiêm túc: “Cháu cảm thấy ông bà ngoại cháu già cả đến hồ đồ rồi?”
Lâm Thanh Nha cười ngượng ngùng.
Nguyên Thục Nhã: “Hơn nữa cho dù ngày hôm qua không nhìn thấy hai đứa ở viện điều dưỡng, bọn bà cũng đoán được rằng thể nào bên cháu cũng có tình huống này.”
“Sao ạ?” Lâm Thanh Nha có chút bất ngờ.
Nguyên Thục Nhã thở dài, ánh mắt và giọng điều đều dịu đi: “Vốn rất lanh lợi sao đụng đến chuyện yêu đương lại ngốc thế này.”
Lâm Thanh Nha biện giải: “Cháu không có.”
Nguyên Thục Nhã: “Sao mà không có? Chẳng che giấu được chút cảm xúc nào —— chính cháu không nhận ra thôi, hai ba tháng gần đây, cảm xúc và biểu cảm của cháu nhiều hơn hai ba năm trước rất nhiều đấy nhỉ?”
Mặt Lâm Thanh Nha đỏ lên: “Có ạ?”
Nguyên Thục Nhã tức giận nói: “Tự cháu nhìn gương xem là biết có hay không.”
“…”
Lâm Thanh Nha không đáp, mặt ngày càng nóng.
Trong phòng khách im lặng một lúc lâu.
Nguyên Thục Nhã khẽ thở dài hỏi: “Cậu ta thực sự tốt như vậy sao? Từng gặp qua nhiều người dịu dàng, ôn hoà, chính chắn hơn nhưng vẫn cảm thấy cậu ta là tốt nhất?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, sau đó chậm rãi cong khóe mắt: “Vâng… Anh ấy không hẳn là dịu dàng ngoan ngoãn, có đôi khi giống hệt trẻ con, cũng không chính chắn, cho nên không phải là tốt nhất.”
“Thế vẫn thích cậu ta?”
“Tuy rằng không phải là tốt nhất,” Lâm Thanh Nha cười rộ lên, “Nhưng cháu thích anh ấy nhất.”
Ánh mắt Nguyên Thục Nhã ngưng trọng.
Lâm Thanh Nha nghiêm túc nhớ lại: “Tự anh ấy luôn suy nghĩ miên man, cảm thấy cháu vì thương cảm anh ấy mới ở bên cạnh anh ấy, thế nhưng cháu biết không phải vậy.
Cháu đồng cảm với rất nhiều người nhưng có thể khiến cho cháu đau lòng, có thể khiến cháu cảm động lây, anh ấy khóc cháu sẽ khó chịu theo, anh ấy vui cháu sẽ không nhịn cười được —— chỉ có người này.”
“…”
“Bà ngoại,” Lâm Thanh Nha bị hồi ức khơi dậy cảm xúc nhấp nhô, đáy mắt hơi lóe lên nhưng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, “Cháu tin rằng cả đời này cháu sẽ không gặp được người thứ hai giống như anh ấy.
Dù là trùng hợp hay là duyên phận, gặp nhau chính là gặp nhau, cháu may mắn lắm mới có thể gặp được anh ấy —— cháu sẵn lòng dùng hết nguyện vọng cả đời sống bên nhau với anh ấy vĩnh viễn.”
“…”
Lâm Thanh Nha đợi một lúc lâu vẫn không thấy Nguyên Thục Nhã đáp lại, cô ổn định cảm xúc lại, sau đó khó hiểu quay sang: “Sao bà không nói gì ạ?”
“Bảo bà nói cái gì đây,” Nguyên Thục Nhã bất đắc dĩ nhìn cô, “Cháu đã nói đến mức này chẳng lẽ bà vẫn còn phải làm gia trưởng xấu xa thời phong kiến?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn bà ngoại.”
“Cảm ơn cái gì, bà vẫn chưa nói rằng cậu ta vượt qua bài kiểm tra đâu, sau này vẫn phải tiếp tục khảo sát.” Nguyên Thục Nhã bất mãn xị mặt, “Bà lo lắng nhất là người trẻ tuổi tính tình bướng bỉnh lại còn có gia cảnh tốt, đặc biệt cậu ta còn đẹp trai đến thế này —— lúc ăn cơm mẹ của tiểu Hạo cứ nhìn cậu ta mãi!”
Lâm Thanh Nha cảm thấy buồn cười: “Bà đang lo lắng thay cháu ạ?”
“Bà không có lo lắng, bà lo lắng cái gì? Ngay cả ánh mắt nhìn cháu của cậu ta nó đặc quánh dinh dính như hồ,” Nguyên Thục Nhã ra vẻ ghét bỏ, “Nếu vậy mà bà và ông ngoại cháu còn không nhìn ra thì bọn bà thật sự ngốc hết rồi!”
“Vâng, bà và ông ngoại nhìn người tốt nhất.”
“Cháu bớt dỗ bà thay cậu ta đi, vô dụng.”
“Cháu không có…”
“Cháu nhìn cháu kìa, ở cùng cậu ta lâu, đến cháu cũng trở nên bám người.”
“Như vậy không tốt sao ạ?”
“…”
“Đúng không? Bà ngoại?”
“Có điều thật ra, ừ, cũng khá tốt.”
“Sau này cháu có thể dẫn anh ấy đến thăm ông bà thường xuyên không?”
“Để xem biểu hiện của cậu ta.”
“Cảm ơn bà ngoại!”
“…”
Có thêm một Đường Diệc, Lâm Thanh Nha ở lại nhà bà ngoại thì không thích hợp lắm, cũng không thể đuổi hắn quay về nhà một mình đáng thương như vậy.
Cho nên sau khi dùng cơm tối thì ngồi cùng hai ông bà một lát rồi Lâm Thanh Nha và Đường Diệc rời đi trước.
Suốt đường về nhà, ý cười trên mặt Đường Diệc không vơi chút nào.
Một lần quay lại thoáng nhìn qua, rốt cuộc Lâm Thanh Nha không thể không cong cong mắt theo: “Thực sự vui đến vậy à?”
“Ừ,” Đường Diệc trịnh trọng gật đầu, “Vô cùng vui.”
Lâm Thanh Nha: “Ông ngoại nói gì với anh thế?”
Đường Diệc: “Hỏi một vài chuyện trước đây, hỏi một chút về kế hoạch tương lai, không có chuyện gì khác.”
Lâm Thanh Nha mỉm cười: “Hiện tại đã yên tâm rồi.”
“Yên tâm.” Đường Diệc buông tay phải xuống kéo Lâm Thanh Nha, nhân lúc Lâm Thanh Nha nhìn ra ngoài cửa sổ không phòng bị, hắn kéo cô đến hôn lên môi cô một cái, “Đợi qua kì khảo sát là anh có thể cưới tiểu Bồ Tát về nhà.”
Lâm Thanh Nha bị hắn hôn đến đầu ngón tay ngưa ngứa, mỉm cười rút tay về: “Lái xe cho đàng hoàng.”
“Được rồi nghe tiểu Bồ Tát hết.”
Đêm đó sau khi Đường Diệc đưa Lâm Thanh Nha về nhà, đi theo lên lầu.
Trận chiến giữa thiên thần và ác ma trong lòng Đường Diệc lại bắt đầu nổ ra, đột nhiên Lâm Thanh Nha gọi hắn hết sức nghiêm túc.
“Đường Diệc,” cô nói, “Em có mấy câu muốn nói với anh.”
“Hửm?”
Đường Diệc ngồi thất thần trên sofa quay lại.
Lâm Thanh Nha đi đến trước mặt Đường Diệc, vừa định ngồi xuống bên cạnh hắn đã bị cánh tay dài của người nọ ôm vào lòng.
Thiếu chút nữa Lâm Thanh Nha đã không giữ được vẻ mặt nghiêm túc kéo dài nửa ngày của cô: “Anh nghiêm túc chút.”
Đường Diệc đúng lý hợp tình ôm cô: “Anh cũng nghiêm túc.”
“…”
Lâm Thanh Nha bó tay với hắn, đành phải mang theo sự chú ý ngồi vào trong lòng ngực nọ, cô rũ đôi mắt màu trà nhìn Đường Diệc.
Đường Diệc không kiên trì được mấy giây, bật cười: “Em đang quyến rũ anh sao, tiểu Bồ Tát?”
“?” Lâm Thanh Nha bị hỏi đến ngớ người, lấy lại tinh thần mặt đỏ hết cả lên, “Em đang chuẩn bị, chuẩn bị cảm xúc nói chuyện.”
Đường Diệc khàn khàn cười: “Thế xem ra không chuẩn bị được, anh cảm thấy em nhìn anh hơn hai giây chính là đang quyến rũ anh —— tốt nhất là nói thẳng đi.”
Lâm Thanh Nha nổi giận.
Đường Diệc giả vờ nghiêm mặt: “Được rồi, anh không phá rối nữa, em nói đi.”
Lâm Thanh Nha không yên tâm liếc nhìn hắn, sau vài giây quan sát không phát hiện ra điều gì, đành phải nhỏ giọng nói: “Anh có còn nhớ anh từng hỏi em sự xuất hiện của anh có phải là sự bất hạnh của đời em không?”
Ánh mắt Đường Diệc ngưng trọng.
Ý cười dưới đáy mắt hắn cứng đờ một giây, vô thức đảo mắt đi: “Có nhớ nhưng chuyện này ——”
“Đường Diệc, anh phải nhìn em.”
“…”
Trong sự trầm mặc, cuối cùng Đường Diệc cũng chậm rãi quay đầu lại, mắt đối mắt với Lâm Thanh Nha.
Có thể nói mắt tiểu Bồ Tát đẹp đến khiến người ta bị hút vào.
Đó là điều hắn từng khao khát nhất nhưng cũng sợ nhìn thấy nhất.
Giống như đáp án ấy.
Lâm Thanh Nha khẽ thở dài, “Anh sai rồi Đường Diệc, em rất biết ơn.”
Đường Diệc vẫn chưa trở về trạng thái bình thường: “Cái gì?”
Lâm Thanh Nha: “Biết ơn vì anh đã xuất hiện, trở thành một màu sắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời em.”
Đường Diệc sững sờ.
Lâm Thanh Nha ngồi trong lòng ngực hắn, cong mắt khẽ cười dịu dàng: “Em hát Côn khúc em thích, làm những gì em muốn làm… Em đã gặp được anh.”
Cô rũ mắt nhìn hắn, nhỏ giọng trịnh trọng nói: “Đời này em không còn gì tiếc nuối nữa, Đường Diệc à.”
“…”
Đường Diệc như đần ra, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đông cứng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha.
Trong phòng khách yên lặng một lúc lâu, khi Lâm Thanh Nha lấy lại tinh thần không khỏi đỏ mặt vì cảm thấy nghĩ lời mình nói quá buồn nôn, thế nhưng cô vẫn cảm thấy buồn cười hơn, “Đường Diệc, sao trông anh choáng ——”
Chữ “váng” còn chưa nói ra khỏi miệng.
Lâm Thanh Nha lại sững người.
Cô tận mắt nhìn thấy giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt hắn mà không hề báo trước.
Quá bất ngờ.
Lần này đến lượt Lâm Thanh Nha hoảng hốt: “Đường Diệc anh, anh… Khóc sao?”
“!”
Đột nhiên người nọ hoàn hồn, ôm chặt Lâm Thanh Nha vào lòng, vùi vào cổ cô.
Ai cũng không nhìn thấy ai.
Giọng nói trầm thấp rầu rĩ của hắn mang theo tiếng khàn khàn nức nở: “Anh không có.”
Phủ nhận rất kiên quyết.
Lâm Thanh Nha vừa muốn khóc vừa muốn cười, ôm chặt hắn khẽ nói: “Em nhìn thấy hết rồi.”
“Em nhìn nhầm đấy.”
“Nhưng nước mắt rơi lên tay em này.”
“Đó không phải nước mắt.”
“Đó là cái gì?”
“…Nước bọt.”
“?”
“Thèm quả nhân sâm.”
“…”
Cuối cùng Lâm Thanh Nha không nhịn được nữa, khẽ cười rộ lên.
Nếu không phải lúc nói câu cuối cùng giọng hắn nghẹn ngào khóc nức nở hơn thì có lẽ cô tin một chút.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Lâm Thanh Nha cười hỏi hắn.
Đường Diệc trầm mặc vài giây: “Quá mất mặt, không muốn nói chuyện nữa.”
“Thật sự không nói à, thế em cần phải về phòng nghỉ ngơi đây?”
“Không được, để anh ôm một cái nữa.”
Lâm Thanh Nha cười: “Được thôi.”
Đường Diệc dựa vào hõm vai cô, chỉ thở không nói lời nào.
Lâm Thanh Nha vẫn cười nói: “Không mất mặt đâu, thật đấy, em sẽ quên thôi, không nói cho ai biết hết.”
Đường Diệc: “…”
Trong phòng khách yên tĩnh một lúc lâu thật lâu.
Lâu đến mức Lâm Thanh Nha cho rằng đêm nay cứ vậy trôi qua, cô nghĩ thế cũng không sao, cô sẵn lòng trôi qua như vậy.
Sau đó cô cảm nhận được người trên vai cử động.
“Thanh Nha.”
Hắn thấp giọng khẽ gọi cô.
“Lòng tham anh không đáy, muốn rất nhiều rất nhiều, nhiều hơn nữa hơn nữa.”
Lâm Thanh Nha cười dịu dàng: “Em biết.”
Đường Diệc: “Nhưng…”
“Hửm?”
“Có một câu muốn nói với em,” Đường Diệc trầm giọng nói, “Cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là chết cũng không tiếc.”
Danh Sách Chương: