1.
“Khuê oán*”
*Lời than thở ai oán của thiếu nữ.
Đường Diệc và Thanh Nha kết hôn chưa được hai năm, cả Bắc Thành đều biết người đứng đầu tập đoàn Thành Thang yêu vợ như mạng.
Rất nhiều ví dụ từ Thành Thang đồn ra, nhiều không kể xiết.
Giữa các nhân viên trong tập đoàn còn có ‘khẩu quyết bảo mệnh’ cực kỳ thông dụng nữa ——
Dẫu chủ tịch trên tầng cao nhất có tức giận đến mức nào, chỉ cần mời được diễn viên chính trụ cột của đoàn Côn kịch đứng đầu Bắc Thành cũng chính là vợ của của chủ tịch bọn họ đến, dù là núi lửa phun trào cũng có thể trở thành một ngọn núi nở đầy hoa xuân trong một giây.
Đáng tiếc vợ của chủ tịch còn bận hơn cả chủ tịch của bọn họ, vô vàn lời mời biểu diễn giao lưu văn hóa nối liền không dứt.
Sư phụ Lâm, người bị các nhân viên Thành Thang gọi đùa là “Bình chữa cháy thế giới” không cứu trận được, trụ sở chính đành phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng giày vò quanh năm.
Nhất là khi sư phụ Lâm đi lưu diễn ở nước ngoài, còn chủ tịch của bọn họ quá bận rộn không thể đi cùng, lúc đó hiển nhiên toàn bộ tầng của chủ tịch tập đoàn Thành Thang từ chỗ người sống biến thành địa ngục ——
Bất kể là ai có công việc, trước khi trình lên cho chủ tịch xử lý đều giống như đánh một canh bạc, đẩy cửa ra chỉ có hai tình huống: Một là đối diện với Đường tang lễ “phiên bản bị ngắt điện” mang khuôn mặt cáu kỉnh nặng nề đến một chữ cũng chẳng thèm lên tiếng, mắt cũng chẳng buồn nhìn mình; hai là đối diện với Đường điên “phiên bản bị điện giật” tính tình nóng nảy đứng ngồi không yên lại còn mỉm cười với ánh mắt dữ tợn.
Mỗi lần các nhân viên không may chạy sô đều phải đối mặt với tình huống sống chết này, đẩy cửa phòng làm việc của chủ tịch ra còn đáng sợ hơn việc mở chiếc hộp Pandora.
Mấy lần như thế.
Tác phẩm “Khuê oán” nổi tiếng của Đường Diệc vang danh khắp Bắc Thành.
2.
Thê nô*
*Thê nô: Chỉ người đàn ông yêu chiều vợ.
Đường Diệc không hề để ý đến xưng hô “Nhà tư bản vô lương tâm”, cho dù đó là sự phàn nàn của cấp dưới về sự nghiêm khắc của hắn hay là đối thủ cạnh tranh chỉ trích thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Nhà tư bản vô lương tâm? Đường Diệc từng nói rồi, thị trường tư bản vốn không có lương tâm, hơn nữa cũng không có nhà tư bản có lương tâm.
Bởi vì nhà tư bản có lương tâm đã bị nhà tư bản không có lương tâm nuốt chửng từ lâu.
Tuy nói như thế, người hoạt động lâu năm trong giới kinh doanh đều biết đây đã là Đường Diệc phiên bản cải tiến.
Dù sao thì trước khi “thỉnh” được một vị tiểu Bồ Tát sống sờ sờ về, người nào đó vang danh trong giới vì chuyện mặc kệ làm như không nhìn thấy một nhà bốn người quỳ ở phòng làm việc, bây giờ đã gỡ bỏ cái danh “làm việc cực đoan”, “không từ thủ đoạn”, “nhà tư bản máu lạnh nhất trong những ‘người đứng đầu’ các tập đoàn lớn” mà những tờ báo kinh tế và tài chính nhỏ luôn gán cho hắn.
Đối với sự thay đổi lần này, người trong cuộc là Trình Nhận đại diện bày tỏ cảm nhận, nói chung tóm gọn trong hai câu:
“Không dễ dàng gì.”
“Công lao của tiểu Bồ Tát là lớn nhất và vất vả nhất.”
Điều đáng nói chính là, trước đây bởi vì chuyện cả nhà con trai quỳ xin Đường Diệc mà ông cụ nhà họ Nguyên kết thù kết oán với Đường Diệc thế mà thù hận được Đường Diệc hóa giải một cách thần kỳ.
Nguyên nhân trong đó chủ yếu là do người nào đó vừa mặt dày lại còn kiên nhẫn giàu nghị lực.
Nguyên nhân thứ yếu là do Đường Diệc thăm dò được đối phương cũng yêu thích hoa cỏ, lấy hai chậu cây đối phương vẫn luôn muốn mà vẫn chưa có được từ nhà kính trồng hoa của Mạnh Giang Dao tặng đến nhà họ Nguyên xem như nhận lỗi.
Ông cụ Nguyên rất xúc động.
Mạnh Giang Do còn muốn “xúc động” đến hỏng người hơn vì có đứa cháu hiếu thảo đến cỡ này.
Thế là nhà chính của nhà họ Đường vốn yên tĩnh bấy lâu nay lại lần nữa ầm ĩ cả lên.
Mạnh Giang Dao tu thân dưỡng tính nhiều năm không nhịn được nữa, xách kéo làm vườn bày ra dáng vẻ gừng càng già càng cay, đuổi đánh Đường Diệc chạy quanh nhà chính của nhà họ Đường.
Đáng tiếc năm tháng không buông tha người ta, cuối cùng Đường Diệc vẫn thành công mang tranh chạy trốn.
Trận đại chiến giữa bà cháu này có lẽ là do phó quản gia ghi thù đồn ra ngoài, danh tiếng “thê nô” của Đường Diệc được đồn đi như vũ bão.
Điều này đã thành công an ủi trái tim tổn thương của các đối thủ cạnh tranh bị chèn ép ——
Hừ, nhiều thủ đoạn thì sao, không phải ra khỏi cửa phòng làm việc là sợ vợ à?
Vài ngày sau đó, mấy lời này truyền đến phòng làm việc của chủ tịch Thành Thang.
Sau khi Đường Diệc nghe xong nghiêm túc trầm tư mấy giây, sửa lại: “Không đúng.”
Trình Nhận: “?”
Đường Diệc: “Không cần rời khỏi phòng làm việc tôi cũng nghe lời quả nhân sâm.”
Trình Nhận: “…”
Nhận được tin tốt “khiến cho lòng người phấn khởi”, Đường Diệc cho phép mình tan làm sớm, quay về ôm quả nhân sâm “kể khổ”, ôm ôm xong, ôm quả nhân sâm đến trên giường.
3.
Pizza nhỏ
Có thể tưởng tượng được, Đường điên và trẻ con không hợp nhau.
Mỗi lần quay về nhà ông bà ngoại của Lâm Thanh Nha gặp phải đứa nhóc thích ôm chân Lâm Thanh Nha, Đường Diệc đều hận không thể xách cổ áo cậu nhóc ném đến chân trời chứ nói chi là đứa nhỏ do Lâm Thanh Nha sinh ra.
Suy nghĩ đơn giản một chút, Đường Diệc ghen tị đến phát điên.
Vì thế kết hôn gần năm năm, lần đầu tiên Đường Diệc thẳng thắn phản đối ý kiến của ông bà ngoại Lâm Thanh Nha là vì chuyện sinh con này.
Vợ chồng nhà họ Lâm có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng khó tránh khỏi vẫn có chút cổ hủ.
Về chuyện này, cách nói không để lại đường sống của Đường Diệc rõ ràng đã chọc giận bọn họ, Lâm Tễ Thanh luôn mang vẻ mặt ôn hòa còn phải làm mặt lạnh nữa là.
Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Nha nghe tin vội vã trở về đưa Đường Diệc vào phòng ngủ dành cho khách trên tầng hai.
Hai người ngồi trên ghế sofa, Đường Diệc giống như chú sư tử to vô cùng tủi thân ôm Lâm Thanh Nha không buông tay, đầu vùi vào trong cổ cô không nhúc nhích.
Lâm Thanh Nha vừa đau lòng lại không biết làm sao, dịu dàng vỗ về mái tóc đen xoăn nhẹ của hắn như trước: “Anh không muốn thì chúng ta không cần.”
Đường Diệc cúi đầu, buồn bực trầm giọng hỏi: “Vậy em có muốn không tiểu Bồ Tát?”
Lâm Thanh Nha có chút do dự, không đáp ngay.
Đường Diệc thở dài, cúi đầu oán trách: “Anh biết ngay mà.”
Lâm Thanh Nha bị giọng điệu của hắn làm cho buồn cười: “Anh biết cái gì?”
“Em thích trẻ con,” Đường Diệc ngẩng đầu lên, cau mày hôn cô một cái, “Nhưng trẻ con có gì tốt đâu? Vừa khóc lóc lại ồn ào, còn không nghe lời.
Hơn nữa anh tra rồi, sinh con vừa đau vừa nguy hiểm, đáng sợ như vậy chúng ta không sinh có phải tốt hơn không?”
Giọng Lâm Thanh Nha rất êm ái, vừa cười vừa vuốt ve lông của chú sư tử to: “Ừm.”
Đường Diệc càng nhíu mày sâu hơn.
Sau một lúc lâu im lặng.
Đường Diệc hỏi: “Nếu như có con thế thì em có còn yêu anh nhất không?”
Lâm Thanh Nha thở dài nói: “Anh nghĩ sai rồi Đường Diệc.”
“?” Đường Diệc ngước mắt lên.
“Không phải bởi vì thích trẻ con mà em muốn có một đứa con,” Lâm Thanh Nha nghiêm túc nhìn hắn, “Là bởi vì em yêu anh cho nên mới muốn có một đứa con của chúng ta.”
Đường Diệc cứng đờ, giống như bị lời nào đó khiến cho xúc động, nửa ngày sau mới khẽ hỏi: “…Chúng ta?”
“Ừm, chúng ta.”
“….”
Tháng tám năm sau.
“Pizza nhỏ” Cất tiếng khóc chào đời, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái tên định mệnh này.
4.
Về sau
Rất nhiều năm về sau, “Pizza nhỏ” đã trưởng thành thành một cậu thiếu niên có phần kiêu ngạo.
Cậu kính trọng nhưng không thân thiết với cha cậu —— mặc dù nửa cuộc đời đã sống như truyện truyền kỳ trong sách nhưng đa số thời gian người đàn ông đó không hề có dáng vẻ của người cha, nhất là khi có mẹ ở đó.
Hơn nữa trong sách luôn nói về vẻ đẹp của thời gian, vốn cậu không tin, mãi cho đến sau này phát hiện bên cạnh mình có hai ví dụ thực tế: Mẹ ôn tồn lễ độ, đoan trang xinh đẹp, khá hoàn hảo, thế nhưng còn cha thì xưa nay chẳng làm gì đứng đắn cả.
Cậu càng lớn càng dễ bị người ngoài hiểu lầm là anh em với người đàn ông đó.
Sau khi “Pizza nhỏ” được mười sáu tuổi, cha mẹ cậu dọn đến trang viên đầy hoa đỗ quyên, chỉ khi nào được nghỉ dài hạn cậu mới đến đó.
Trang viên rất lớn, cậu có thể đi đâu thì tùy nhưng có một chỗ không được đến.
Đó là một hành lang dài.
Người giúp việc trong trang viên nói, chỉ có cha mẹ cậu mới có mật mã nơi đó.
Nơi đó cất giấu bí mật về chuyện tình của cha mẹ cậu mà cậu từng nghe qua vô số phiên bản.
Thế là cậu đành phải rời đi, đi đến bãi cỏ bên bờ sông sau trang viên, nơi cha mẹ cậu “giám sát.” Ở đó không có xây gì đặc biệt khác ngoài nghĩa trang với hai bia mộ đối diện nhau.
Qua tuổi bốn mươi lập tức xây mộ cho mình, loại chuyện này rõ ràng chỉ có thể là suy nghĩ kỳ lạ không theo lẽ thường của cha cậu.
Hết lần này tới lần khác về mấy vấn đề không theo nguyên tắc này mẹ luôn chiều theo cha.
Có điều lần này, hiếm khi Lâm Đường, cũng chính là “Pizza nhỏ” không nói gì.
Bởi vì cậu biết lý do cha xây mộ.
Mấy tháng trước mẹ của cậu bệnh nặng một trận, cha chăm sóc suốt gần như không nghỉ ngơi chút nào.
Đoạn thời gian đó tinh thần và sức lực đều hao tổn rất nhiều.
Tuy rằng sau này không có gì nguy hiểm nhưng không lâu sau khi Lâm Thanh Nha hồi phục, Đường Diệc cho người chọn một mảnh đất phía sau trang viên chuẩn bị sẵn mộ, xem như là hợp táng, là hai ngôi mộ đối diện nhau kia.
Văn bia do tự hai người họ viết rồi tìm thợ thủ công khắc.
Của Lâm Thanh Nha viết một hàng chữ trịnh trọng:
Em yêu anh, cầu mong thế giới cũng sẽ yêu thương anh, Đường Diệc.
Lâm Đường thấy rất thích, tấm bia ấy sạch sẽ, lời tỏ tình trên đó cũng giống như mẹ, đẹp đẽ dịu dàng và thuần khiết.
Nhưng của Đường Diệc lại trống không.
Thợ thủ công đang tranh luận với Đường Diệc: “Thật xin lỗi, tôi thực sự không làm được, anh Đường đừng làm tôi khó xử.”
Đường Diệc bày ra vẻ nghiêm túc: “Tại sao không làm được?”
Thợ thủ công: “Đây là bia mộ, phải khắc văn bia.”
Đường Diệc: “Tất nhiên tôi biết.”
Thợ thủ công cầm bản thảo trong tay: “Nếu anh biết thì không nên yêu cầu tôi khắc bài luận ba ngàn chữ của anh lên tấm bia nhỏ như vậy!”
“…”
Đường Diệc lập tức bày ra vẻ mặt “Anh khiến tôi thật thất vọng.”
Thợ thủ công tức giận đến bỏ đi.
Lâm Đường cảm thấy có lẽ mình là người đàn ông có tâm lý trưởng thành duy nhất trong nhà này, chỉ có thể đuổi theo xin lỗi và tiễn thợ thủ công rời đi.
Đợi khi cậu trở về, người giúp việc ở trang viên đang thu dọn tàn cuộc.
Trong ánh mặt trời lặn phía xa xăm, bóng hình thân thiết càng lúc càng xa.
Lâm Đường hỏi: “Không khắc à?”
Người giúp việc đáp: “Ông Đường đã tự khắc xong rồi ạ.”
Lâm Đường ngạc nhiên nhìn qua: “Dài như vậy làm sao có thể...”
Giọng nói tắt dần.
Ánh chiều tà phủ một lớp màu vàng nhạt trên bia mộ.
Vết dao trên bia mộ rất sắc bén nhưng mũi dao lại dịu dàng ——
“Anh dùng cả một đời dẫu dài dằng dặc hay ngắn ngủi,”
“Tỏ tình với em.”
***
【Kết thúc】
Danh Sách Chương: