• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Trở về tôi cởi quần áo để cô kiểm tra kỹ lưỡng một phen, được không?”
Đều là khi nào, còn một bộ lẳng lơ không đứng đắn bộ dáng, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra...!nhưng mà, thấy Cảnh Nhuế bình an đứng ở trước mặt mình, trong lòng Trì Gia cũng xem như kiên định.
“Chị còn nói giỡn!” Trì Gia mặt lạnh thấp giọng giận dữ với Cảnh Nhuế, trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Cảnh Nhuế dùng đôi tay ôm lấy mặt Trì Gia, dường như xem không đủ mà nhìn chằm chằm nàng, cười đến tươi đẹp.
Trì Gia cũng nhìn chằm chằm, sau khi gặp nhau ở sân bay, trong mắt hai người đã sớm không còn người khác.

Cảnh Nhuế cười lại câu đi trái tim của Trì Gia rồi, trước kia nàng đơn giản chỉ là cảm thấy Cảnh Nhuế cười rộ lên rất đẹp, hiện tại, Trì Gia có loại cảm giác chiếm được hạnh phúc, bởi vì người trước mắt, là thuộc về nàng.
Sân bay mơ hồ người đến người đi, hai người vẫn cứ ái muội dán ở bên nhau, luyến tiếc tách ra.
“Nghĩ cái gì?” Thấy Trì Gia thẫn thờ, lòng bàn tay Cảnh Nhuế nhẹ xoa qua vành mắt xanh nhạt của nàng, rất đau lòng.
Trì Gia lại đem tay bò đến eo Cảnh Nhuế, ôm lấy, nàng dựa đầu vào trên vai Cảnh Nhuế, dán lên cổ nàng.

ôm ấp một hồi lâu, Trì Gia mới chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn lại rung động lòng người, “Nhớ chị...”
Cảnh Nhuế mỉm cười cho Trì Gia một cái ôm, ấm áp lại thâm tình, cô ở bên tai Trì Gia nhẹ nói, “Tôi cũng vậy.”
Cuối cùng không còn cứng miệng nữa, hai người đều thẳng thắn thành khẩn cho nhau.

Thừa nhận một câu thích với nhau, không khó như vậy.
“Ừm...” Trì Gia nhắm hai mắt hừ nhẹ, thanh âm lại nhẹ lại mềm, như là mang theo tủi thân làm nũng, trên mặt tràn ra tươi cười.
Trì Gia cực nhỏ như vậy, trước kia cứ cảm thấy nói này đó quá mức buồn nôn làm ra vẻ, đặc biệt là ở trước mặt Cảnh Nhuế, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Nhưng hiện tại nơi nào còn lo cứng miệng.

Lòng Trì Gia tràn đầy chỉ nghĩ, Cảnh Nhuế có thể trở về là tốt rồi.


Giờ này khắc này, có đáp án, Trì Gia ôm chặt Cảnh Nhuế, không muốn cũng không lại muốn dễ dàng đẩy ra.
cánh tay Cảnh Nhuế ôm lấy Trì Gia cũng dùng sức.

Cảm giác cho nhau nhớ thương trong lòng hiểu rõ lại không nói ra, thực hạnh phúc.
***
Bên ngoài sân bay, bầu trời ngàn dặm.
Cảnh Nhuế để tài xế đi trước, hai người chỉ có thể bắt xe từ sân bay trở về.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
Trì Gia theo bản năng nhìn về phía Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế nghĩ nghĩ, cười nhạt nói, “Đi chỗ của cô.”
“Đi chỗ của tôi?”
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, để sát vào nàng, lấy miệng lưỡi làm nũng dính người nói, “Ừm, tôi bị thương,cô lại nhẫn tâm ném xuống tôi một mình mặc kệ?”
Vừa mới còn yên ổn, lúc này lại nói bản thân bị thương.

Trì Gia mới biết được Cảnh Nhuế có một mặt ấu trĩ quấn người như vậy, ngày thường cô ở trước mặt người ngoài cao ngạo như vậy, thậm chí có chút không coi ai ra gì, sao Trì Gia có thể tưởng được, Cảnh Nhuế lén làm nũng lên tới so với cô gái còn nhỏ hơn mình.
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi.
“Vậy, vậy thì đi chỗ tôi đi.” khi Trì Gia nói những lời này, vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đều vui đến nở hoa, Cảnh Nhuế chủ động đưa ra đến chỗ nàng, nàng một ngàn cái một vạn cái nguyện ý.
“Cô không vui?” Cảnh Nhuế cố ý nhướng mày hỏi lại.
Trì Gia quay đầu, mắt nhìn phía trước, ý cười không nhịn được vây quanh, “Tôi nói không vui khi nào.”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ xe chiếu lên người, gương mặt Trì Gia bị phơi đến hơi nóng, nàng hip mắt, trực tiếp nói địa chỉ của mình cho tài xế.
Ô tô chạy đều đều.
Gió vừa tốt, hơi say, mang theo ấm áp, nhẹ nhàng thổi vào làn tóc Trì Gia, nàng duỗi tay gom lại, đem tóc dài tùy ý kẹp về sau tai, lộ để gương mặt mộc, chỉ là hơi hiện tiều tụy.

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào Trì Gia, càng thêm không ức chế được độ cung trên khóe miệng mình, tựa hồ chưa bao giờ bởi vì người nào đó có thể ở bên cạnh mình, mà vui vẻ thành như vậy.
Có người nhìn chằm chằm mình, Trì Gia tự nhiên cảm giác được, nàng nhìn nơi nơi, cuối cùng cũng quay đầu dừng lại ở trên người Cảnh Nhuế.
Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu.

Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế dương lên khóe môi, phát ra nụ cười từ đáy lòng, ngọt ngào.
Lúm đồng tiền như hoa, chờ được đến giờ phút này không dễ dàng.
Trước kia khi Trì Gia cười với người khác, Cảnh Nhuế đã không biết bao nhiêu lần âm thầm ăn nhiều ít dấm chua, bản thân cô cũng cảm thấy mình đối với Trì Gia quá mức để ý, nhưng cố tình không nhịn được đi để ý.

Nhìn người trước mắt cười, Cảnh Nhuế quyết định, đối với chú cừu trắng này, về sau cô nhất định phải quấn đến chết.
Hôm nay, cuối cùng Trì Gia đã quang minh chính đại nhìn Cảnh Nhuế cái đủ, không do dự cũng không né tránh.

Đến bây giờ Trì Gia còn không nghĩ ra, nàng sao lại mơ màng hồ đồ đi yêu hồ ly tinh này, rõ ràng chán ghét chị ta như vậy...
Cũng không biết bắt đầu khi nào, luôn cứ như vậy muốn gặp chị ta.
Hai người đối diện mặc dù không nói lời nào, trên mặt cũng tràn ngập tươi cười, khi cùng người mình thích ở bên nhau, không tự giác sẽ cười đến thật ngốc.
Ánh mặt trời suốt chặng đường, chiếu làm người lười biếng, Trì Gia lại gấp gáp đến độ cả đêm không ngủ, tinh thần cũng chẳng tốt hơn Cảnh Nhuế là bao, hiện tại Cảnh Nhuế ngồi ở bên cạnh nàng, cuối cùng nàng đã có thể an tâm mà ngủ gật.
Nhắm mắt, mơ mơ màng màng.
Ngủ đến giống như con heo lười.
Cảnh Nhuế nhìn thấy Trì Gia đang nghiêng đầu híp mắt ngủ gà ngủ gật, đơn giản nhẹ nhàng đỡ lấy đầu nàng, để nàng quy củ dựa đầu vào trên vai mình mà ngủ.
Cả đêm không ngủ, còn có thể không buồn ngủ sao? Cảnh Nhuế cũng chỉ nghỉ ngơi được mấy giờ vào buổi sáng, thể lực chống đỡ hết nổi, lúc này cũng là đang cố.
Rũ mắt nhìn gương mặt mệt mỏi của Trì Gia, không tính tinh xảo, nhưng lại làm Cảnh Nhuế rung động không thôi.

Cô nghiêng người khẽ hôn lên trán Trì Gia, sau đó sờ lên tay đằng đó, nắm vào lòng bàn tay của mình.

Mười ngón đan chặt, giống như đang biểu thị công khai chủ quyền.
Trì Gia nửa tỉnh nửa mơ ngủ vài phút, rồi mở bừng mắt, vừa mở mắt là thấy Cảnh Nhuế đang mười ngón đan chặt cầm tay mình, mà chính mình chính dựa vào Cảnh Nhuế trên vai.
“Có phải cả đêm không ngủ hay không?” Cảnh Nhuế nghiêng đầu, giúp Trì Gia vén tóc, động tác cũng tri kỷ dịu dàng như giọng điệu lúc nói chuyện.
Cứ dựa vào như vậy, Trì Gia không bỏ được tránh ra, tỉnh rồi, vẫn là cứ tiếp tục dựa vào trên người Cảnh Nhuế.

Nàng nhìn Cảnh Nhuế mếu máo, “Tôi có thể ngủ được sao! Đã nói tối hôm qua trở về, đột nhiên lại như bốc hơi...”
“Đền cho cô.

Bữa tối còn cả quà tôi nợ cô, tôi đều đền gấp đôi.” Cảnh Nhuế trả lời không hàm hồ chút nào, khi đối diện với lúc Trì Gia như vậy, Cảnh Nhuế cười, ánh mắt càng tràn đầy âu yếm chiều chuộng.
“Ai muốn quà của chị...” Trì Gia cúi thấp đầu, lại buồn nôn nói ra lời nàng không nên nói, nhưng mà trông thấy Cảnh Nhuế đang nắm chặt tay mình, lòng bàn tay ấm áp dán bên nhau.

Nội tâm Trì Gia dâng lên một cổ ấm áp, bề ngoài nàng không thể hiện ra, nhưng lại nắm chặt lòng bàn tay của người kia, đáp lại Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế cúi xuống nhìn, hai người mười ngón quấn quýt, có chút lời nói dù cho còn chưa nói ra, lại cũng hết sức ngọt ngào.
Sân bay cách chung cư còn một khoảng thật dài.

Cảnh Nhuế duỗi tay, lại làm Trì Gia tiếp tục gối đầu lên vai mình, “Cô ngủ trước đi, tới nơi thì tôi gọi cô.”
“Chị không mệt sao?” Trì Gia nghiêng mặt nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, đau lòng hỏi, nên phải là mình chăm sóc chị ấy mới đúng, như thế nào bây giờ lại ngược lại, mình mới là người được chăm sóc?
“Mệt.” Cảnh Nhuế cọ đầu mình lên trên đầu Trì Gia, thoải mái dựa vào, cô nhắm mắt hừ nhẹ, “Cho nên, đêm nay cô phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi với.”
Trì Gia sửng sốt một lát, tránh khỏi một bàn tay của Cảnh Nhuế, ngồi thẳng thân mình, chặn ngang ôm lấy Cảnh Nhuế, làm cho tư thế càng thêm thân mật.
Nàng đột nhiên gắt gao ôm lấy mình, động tác có hơi chút vụng về, Cảnh Nhuế vừa cảm động vừa muốn cười, “Làm sao vậy?”
“Làm tôi sợ muốn chết.” Trì Gia vẫn là nói câu này, nhớ tới vẫn là nghĩ mà sợ.
Cảnh Nhuế ôm lấy cơ thể Trì Gia, dựa sát vào nhau, ngược lại cười nói, “Nếu là mỗi lần đều có thể chủ động như vậy, thật tốt.”
Trì Gia nghe xong, vùi đầu vào trong lòng ngực Cảnh Nhuế, mùi hương nhàn nhạt vẫn rất quen thuộc, nàng phát hiện bản thân mình càng thêm quyến luyến cái hương vị này.
Cảnh Nhuế lại thấp giọng cười nói, “Thích thì sau này để cho cô ôm mỗi ngày luôn.”
Trì Gia phát hiện hình như Cảnh Nhuế nói chuyện vĩnh viễn đều có thể đoán được tâm tư của nàng, nàng không trả lời, nhưng theo bản năng ôm chặt lấy Cảnh Nhuế, làm bại lộ hết thảy.
Thời tiết đẹp, trên đường lại không kẹt xe, mới nửa giờ ô tô là đã đến dưới cổng chung cư.

Tầng 21.

Trì Gia vừa mở cửa, trong nhà vẫn cứ loạn như ổ chó, cũng may Cảnh Nhuế không phải lần đầu tiên tới nơi này, dường như đã quen.
“Chị nghỉ ngơi một lát.” Trì Gia đem quần áo chồng chất trên sô pha ôm ra chỗ khác, lúc này trên sô pha mới vị trí trống, có chỗ để ngồi.
Trì Gia vừa định đứng dậy đi lấy chén nước, không đi được hai bước, tay đã bị Cảnh Nhuế kéo lại, nàng quay đầu lại, “Chị có đói bụng không?”
Buổi sáng ăn một chút, lúc này Cảnh Nhuế cũng không muốn ăn uống gì.
“Không đói bụng, có chút buồn ngủ.” trên mặt Cảnh Nhuế tràn đầy sự mệt mỏi, khi để mặt mộc, quầng thâm mắt có hơi rõ ràng, hậu quả của ngủ không đủ giấc nghiêm trọng, lúc vừa rồi ở sân bay cũng là cố đánh lên tinh thần, lúc này tựa vào sô pha thả lỏng, chỉ cảm thấy đôi mắt đều không mở ra được.
Trì Gia xem thời gian còn sớm, Cảnh Nhuế lại mỏi mệt thật sự, “Tôi lấy áo ngủ cho chị, chị đi tắm rồi ngủ trước một chút.”
“Ừm...” Cảnh Nhuế đáp lời, nhưng thuận thế lại kéo Trì Gia một cái, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Cảnh Nhuế nghiêng người sang, tựa vào gương mặt Trì Gia, lười nhác nói với nàng, “Cùng tôi.”
Vẫn là hồ ly tinh ban đầu, thật là không có lúc nào là không quyến rũ mình được.

Khi gần gũi mà nhìn, trong lòng Trì Gia nổi lên gợn sóng, có loại xúc động muốn hôn môi của cô.
Nghe được cùng nhau tắm rửa, mặt Trì Gia đột nhiên ửng đỏ, ngữ điệu biệt nữu, “Đều mệt mỏi như vậy, chị còn...”
“Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi nói nằm với tôi một lát.” Cảnh Nhuế nhếch miệng, cười đến không ngừng được, một bên vừa vuốt khuôn mặt Trì Gia một bên trêu ghẹo nàng, “Cô có thể đối với tôi thuần khiết một chút hay không?”
“...” Trì Gia cạn lời, bản thân là hồ ly tinh còn dạy mình phải biết thuần khiết? Trì Gia sĩ diện đến chết, thấy Cảnh Nhuế còn cười, tức muốn hộc máu, “Chị câm miệng đi!”
Thấy Trì Gia như vậy, Cảnh Nhuế còn không nhịn được cười đến càng vui vẻ, vẻ mặt vô tội hỏi, “Tôi lại làm sao?”
Ánh mắt lướt qua cánh môi mềm mại của cô, Trì Gia đột nhiên xoay người, đè Cảnh Nhuế ở trên chỗ tựa lưng của sô pha, không kìm được xúc động trong lòng, trực tiếp đưa môi mình qua.
Tư thế ái muội, sau đó, hai người đều an tĩnh.
Ánh mắt giao nhau, tươi cười trên mặt Cảnh Nhuế dần dần thu lại, cô nghiêm túc nhìn đôi mắt Trì Gia, cánh môi người kia gần trong gang tấc, gần thêm một chút nữa, là có thể hôn lên.
Mỗi một lần tới gần đều cố kìm nén, lần này Trì Gia, không tính lại nhịn nữa.

Trước kia số lần nàng chủ động hôn Cảnh Nhuế có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một lần đều là do nóng đầu, chưa từng có một lần nào lý trí tỉnh táo giống như bây giờ.
Trì Gia chậm rãi nhắm mắt, khi muốn ấn môi xuống...!Cảnh Nhuế lại ôm lấy mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng, không cho Trì Gia hôn lại đây.
Trì Gia ngẩn ngơ, sau đó lại nghe được Cảnh Nhuế chậm rãi nói, “Hôn tôi, là phải chịu trách nhiệm.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK