• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trì Gia rả rích như mưa hôn từng chút một lên hai bên má Cảnh Nhuế rồi chảy dài đến cổ, áo sơ mi đơn sắc chạy xuống mặt đất.

Da thịt cô trắng như tuyết, bộ ngực phập phồng.

Một màn trước mắt khiến tâm Trì Gia lâng lâng bay cao, nàng nôn nóng cúi đầu hôn, hôn đến vô cùng nghiêm túc.

Tay Cảnh Nhuế đỡ lấy gáy Trì Gia, nhẹ nhàng xoa, tùy ý để nàng vùi đầu vào trêu chọc trên bộ ngực mình, mắt hơi mở hé đầy hưởng thụ.

Từ trước đến nay co đều không thể chống đỡ được mỗi khi Trì Gia chủ động chạm vào mình như thế này.

Bên cửa sổ, gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua nhưng không thổi hết được lửa nóng của hai người lúc này.

“Em gấp cái gì…” Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia lên chậm rãi hôn, khi hai đôi môi chạm vào nhau đều mang khát vọng cuốn lấy nhau.

Trì Gia bị cô trêu chọc, tâm ngứa ngáy đến khó nhịn được.

Trằn trọc một hồi lâu.

Cảnh Nhuế giẫm lên váy dài bị cởi ra chảy xuống mặt đất, đặt Trì Gia trên tường, trêu chọc nàng: “Đêm nay chị sẽ cho em xem chị giày vò em như thế nào.


Cảm giác một khi đã tới không thể quay đầu.

“Em muốn ở trên…” Trì Gia ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, nàng bị hôn đến không thể nổi, lúc này vẫn còn sĩ diện muốn chết, cố gắng đứt quãng nói chuyện.

“Ăn bánh ngọt trước.

” Nói xong, Cảnh Nhuế lấy một ly pha lê, môi son nhấp một ngụm, chậm rãi đút cho Trì Gia.

Thoáng chốc, hương vị của rượu xông khắp khoang miệng.

“Còn muốn uống không?” Cảnh Nhuế nhẹ nhàng xoa cánh môi dưới của Trì Gia, bởi vì hôn quá lâu nên lúc này hồng nhuận no đủ, ướt át hơn so với bình thường.

Trì Gia thừa nhận tính cách mình không hăng hái tranh giành, kể cả khi ở trên giường, nhưng mỗi khi Cảnh Nhuế ngoắc ngoắc ngón tay, linh hồn nhỏ bé của nàng đều bị câu đi mất.

“Ừm.


” Trì Gia được Cảnh Nhuế đút một ngụm rượu thì chủ động hé môi tiếp nhận, Cảnh Nhuế đút cho nàng bao nhiêu, nàng uống bấy nhiêu,
Sự thật chứng minh, uống rượu với lượng vừa phải đúng là có trợ giúp cho viêc… ve vãn nhau.

Mặc kệ Cảnh Nhuế hôn bao lâu, Trì Gia cũng không chán, dưới sự kích thích của cồn, cảm xúc của nàng càng nhanh chóng bay lên.

Kem bơ ngọt ngào, mát lạnh cọ trên thân thể, Trì Gia đỏ từ mặt đến cổ: “Cảnh Nhuế… Chị không biết xấu hổ…”
“Chị sẽ ăn từng miếng từng miếng một,” Cảnh Nhuế ghé đến bên tai Trì Gia, cười khẽ, giọng nói gợi cảm câu người: “Chị sẽ ăn sạch em.


Trì Gia quay đầu, rốt cuộc không nói nên lời, kể cả lúc này nàng cảm thấy thẹn thùng nhưng thực sự nàng cũng không muốn Cảnh Nhuế dừng lại.

Cuối cùng, Trì tiểu thử chỉ có thể yếu ớt rên rỉ tự như một con cừu non mặc người giày vò.

Qua đêm nay, mỗi lần Trì Gia nhìn bánh ngọt kem bơ, đã không thể nhìn thẳng được nữa.

Cảnh Nhuế cười cười, yêu thảm dáng vẻ động tình của Trì Gia, rõ ràng sung sướng như lũ quét tràn đến nhưng nàng lại nhíu mày, cắn môi, dùng hết sức cố nén lại.

Chẳng qua giãy dụa cố kìm nén cũng không có tác dụng.

“Bảo bối, kêu cho chị nghe.


Trì Gia cắn răng nghẹn: “Ừm…”
“Ngoan, em kêu thành tiếng đi.

” Cảnh Nhuế hôn lên môi nàng, dùng lưỡi dễ dàng cạy mở khớp hàm nàng.

Cả người được thả lỏng, Trì Gia cái gì cũng không muốn để ý nữa, không ngừng thở dốc, nàng cắn lên vai Cảnh Nhuế: “Chị chậm lại một chút…”
Đêm khuya, một trận chiến lâu dài khẳng định sẽ không dễ dàng kết thúc.

Hai thân thể quấn quýt, tham luyến nhiệt độ của nhau, vành tai, tóc mai đan xen vào nhau.

Trì Gia đặt Cảnh Nhuế nằm trên chăn nệm mềm mại, ánh đèn soi sáng không gian trong phòng, nàng tinh tế ngắm nhìn Cảnh Nhuế, tâm động không thôi.

Dịu dàng, cường thế luân phiên nhau.


“Bảo bối…” Cảnh Nhuế mặt đối mặt với Trì Gia, cả gian phòng quanh quẩn âm thanh vui sướng.

Mới đầu, Trì Gia nghe cô gọi như vậy đều cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng về sau dần dần mở lòng tiếp nhận cô, có đôi khi ngày hôm sau hai người rời giường, giọng nói đều khàn khàn.

Ngày mai là ngày nghỉ, đêm nay Trì Gia hoàn toàn cho phép dung túng bản thân, nàng biến đổi nhiều cách hung hăng ‘bắt nạt’ hồ ly tinh, đến khi nào sức lực chưa cạn kiệt nàng sẽ không bỏ qua.

“Từ lúc nào em…” Đôi mắt Cảnh Nhuế mê ly nhìn Trì Gia, cổ họng uyển chuyển đứt quãng nói không nên lời: “… học được những cái này?”
“Không khiêm tốn hiếu học một chút, sau này làm sao có thể thỏa mãn được chị chứ?” Trên thực tế, Trì tiểu thư vẫn luôn bất mãn việc mình phải vặn vẹo eo làm thụ, cho nên mới khiêm tốn học hỏi như thế.

“Chị còn lo lắng không cho em ăn no được… Giống như một con cún con đòi ăn…”
“Còn không phải bởi vì chị sao.

” Trì Gia nén giận nói, trước kia nàng thực sự cảm thấy mình cũng không có nhu cầu gì, kết quả khi gặp phải Cảnh Nhuế, giống như… mở cảnh cửa một thế giới mới.

“Vậy về sau chúng ta lại luyện tập nhiều hơn.


Trì Gia oán thầm, bọn họ luyện tập như vậy còn chưa đủ sao? Lại luyện tập nhiều hơn nữa thì đúng là miệt mài quá độ.

Sau đó, Cảnh Nhuế ôm sát thân mình Trì Gia, nhắm mắt lung tung hôn lên cổ nàng, tâm trí đắm chìm trong giờ khắc này không thể kiềm hãm được.

Hai người đơn giản tắm rửa sạch sẽ, sau đó Cảnh Nhuế ôm Trì Gia nằm ở trên giường, ra sức một đêm rốt cuộc bây giờ mới có thể đi ngủ.

Trên làn da trắng sứ của hai người đã in đầy dấu hôn, Trì Gia mềm mại vùi ở trong lòng ngực Cảnh Nhuế, nhịp tim cả đêm không ngừng loạn nhịp cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nói tới điều mà nàng hưởng thụ nhất cũng không phải một khắc kia được đưa lên đến đỉnh, Trì Gia cảm thấy đó chính là giây phút sau khi cả hai đã phóng túng, lúc này chỉ tham luyến mà ôm nhau, trong đôi mắt của Cảnh Nhuế, chỉ có nàng.

Có lẽ giữa hai người bọn họ đã từng khuyết thiếu rất nhiều ánh mắt dịu dàng như thế cho nên Trì Gia đặc biệt lưu luyến cảm giác như vậy.

Sau mỗi lần vắt kiệt sức lực, nàng đều ôm vuốt ve khuôn mặt Cảnh Nhuế, ngây ngốc ngắm nhìn cô thật lâu, Cảnh Nhuế hỏi nàng làm sao vậy, nàng đều miễn cưỡng nhõng nhẽo làm nũng, sau đó chờ hồ ly tinh đến dỗ dành.

Hai người bọn họ đều giống như hồ ly tinh.


Được làm nũng người mình thích thật sự rất hạnh phúc, ngay cả Cảnh đại tiểu thư bình thường luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không dễ chọc nhưng ở trước mặt Trì Gia, đôi khi cô cũng bày ra vẻ mặt làm nũng đáng yêu của một cô gái nhỏ.

Trì Gia cược rằng sẽ không có ai dám tin tưởng, ban ngày Cảnh Nhuế một thân khí chất nữ vương nhưng buổi tối khi ở trên giường, cô sẽ mặt dày sống chết ôm lấy nàng, vô cùng lẳng lơ nói ‘muốn hôn.


“Vợ…” Trì Gia đột nhiên khí huyết dâng trào, đột nhiên ngọt ngào gọi Cảnh Nhuế một tiếng sau đó không biết xấu hổ học theo giọng điệu của Cảnh Nhuế: “Muốn hôn…”
Nói xong, Trì Gia hi hi ha ha cười không ngừng, ai mà biết được Cảnh Nhuế lớn bằng này tuổi rồi thế mà cũng dám nói những lời này ra miệng.

Có một nguyên nhân khác khiến cho Cảnh Nhuế cũng rất thích Trì Gia khi ở trên giường, bởi vì sau khi hai người lăn giường xong, miệng lưỡi Trì tiểu thư mềm mại nhất, đáng yêu đến không chịu được.

Giống như hiện tại.

“Ừ…” Cảnh Nhuế nâng cằm Trì Gia lên, dán tới… có cầu tất có cung.

Được bạn gái cực phẩm như vậy hôn đến thoải mái, Trì Gia cảm thấy mình cũng nên đòi lại cái gì đó mới phải, nàng dịu dàng mút đôi ánh môi Cảnh Nhuế, hương vị ngọt ngào tràn khắp khoang miệng.

“Tiểu hồ ly tinh.

” Cảnh Nhuế mới buông môi Trì Gia ra không quá vài giây, nhưng trong lòng vẫn chưa đã thèm vì thế lại cúi đầu tiếp tục hôn.

Một hồi lâu sau.

“Chẳng phải chị nói em là cọp mẹ hay sao?” Trì Gia bắt đầu tính toán sổ sách với Cảnh Nhuế.

“Cọp mẹ cũng có lúc đáng yêu.


“Vậy vẫn là cọp mẹ.


“Không còn cách nào khác, chị yêu cọp mẹ mất rồi…”
Trì tiểu thư tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Cảnh Nhuế ôm mặt Trì Gia, mạnh mẽ hôn chúc ngủ ngon, sau đó mới tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, Trì Gia có thói quen ôm chặt Cảnh Nhuế, quả nhiên buổi tối được ôm cô, nàng ngủ rất ngon.

Khó được ngày cuối tuần ngủ thẳng đến khi tự tỉnh.

Lúc Trì Gia mở mắt ra thì phát hiện trong lòng ngực mình ôm gối đầu, Cảnh Nhuế đã rời giường.

Trì Gia ngồi dậy vặn vẹo cái eo, ánh mắt liếc nhìn qua, mới phát hiện đầu giường có đặt một bức ảnh chụp chính mình.


Nàng cầm lên xem, bức ảnh chụp năm ngoái khi nàng lên đài quan sát Phong Sơn ngắm mặt trời lặn.

Góc độ này, ảnh chắc chắn do Cảnh Nhuế chụp.

Trì Gia đặt bức ảnh lại chỗ cũ, trong lòng nghĩ ngợi một chút, sau đó ngây ngô cười.

Lúc này ánh mắt trời đã tràn đầy vào trong phòng, Trì Gia nhìn đồng hồ, nàng đã ngủ thẳng một giấc tới giữa trưa ngày hôm sau.

Trên người chỉ đơn giản mặc một chiếc áo T-shirt dài, Trì Gia vén chăn lên bước xuống giường, chân trần dẫm lên ánh mặt trời mà đi, thảm nhung bên dưới chân vừa mềm lại ấm áp.

Nàng đến trước cửa sổ sát đất, gió xuân ấm áp lượt nhẹ qua mặt, nàng hít thở thật sâu một hơi không khí trong lành mới mẻ, mắt hơi híp lại nhìn ra xa, mặt hồ dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ như ngàn ánh sao.

Tâm trạng tốt cho nên tất cả cảnh vật trước mặt đều rất đẹp.

Cảnh Nhuế nhẹ nhàng bước chân đi tới cửa phòng ngủ, thấy Trì tiểu thư đang đứng trước cửa sổ như đã đi vào cõi thần tiên, cô khẽ cười một tiếng, chậm rãi tới gần bóng dáng yểu điệu thướt tha kia.

Trì Gia nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, nàng còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã rơi vào lòng ngực Cảnh Nhuế, mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi.

“Em tỉnh dậy rồi sao?”
Trì Gia vừa mới quay đầu lại, một cái hôn ngọt ngào dừng trên môi nàng, nàng hỏi lại Cảnh Nhuế: “Lúc chị rời giường sao không gọi em dậy?”
Cảnh Nhuế suy nghĩ một chút, cười nhẹ đáp: “Chị sợ bị ai đó mắng.


“Nói cứ như em là cọp mẹ thật vậy…” Trì Gia biết lời này của Cảnh Nhuế có ý gì, trước kia mỗi lần mình rời giường đều hay nổi cáu với Cảnh Nhuế.

Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Trì Gia, cảm thấy tay nàng hơi lạnh, lại nhìn thấy dưới chân nàng trống không thì thúc giục: “Em nhanh đi thay quần áo trước đi, rồi xuống lầu chị làm đồ ăn ngon cho em.


“Được.


Hai người vẫn ở chung như vậy.

Hai người nhàn nhã nói chuyện vài câu vụn vặt, chỉ như thế thôi nhưng không hiểu sao nàng vẫn có thể cảm thấy thật hạnh phúc rồi, Trì Gia vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc đó, nàng xoay người nói với Cảnh Nhuế: “Em phát hiện ra…”
"Cái gì?"
“Chị rất có tố chất làm vợ.


Trước kia không quá hiểu nhau, Trì Giả chỉ cảm thấy Cảnh Nhuế lẳng lơ như hồ ly tinh vậy chỉ thích hợp nói chuyện yêu đương, thế nhưng mỗi ngày ở chung với nhau, suy nghĩ của Trì Gia cũng dần thay đổi, ngoại trừ nói chuyện yêu đương, trong lòng nàng còn mong đợi nhiều hơn…
“Ý của em là…” Cảnh Nhuế vuốt ve mái tóc Trì Gia, cong môi cười nói: “Em muốn gả cho chị sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK