• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trì Gia nghe xong thì hơi sửng sốt, nàng tựa cằm trên vai Cảnh Nhuế, nhìn bóng tối xung quanh, lại cảm giác được Cảnh Nhuế ôm chặt nàng hơn.
Hai người ôm sát vào nhau, thân thể cũng ấm áp hơn không ít.
Ngắn ngủi trong vài phút, cảm xúc dao động lên xuống.
Vừa rồi nhìn thấy một màn kia ở trên lầu thật sự làm cho Trì Gia suy sụp, dù sao nàng cũng bỏ ra rất nhiều dũng cảm để yêu Cảnh Nhuế, nếu bị Cảnh Nhuế làm tổn thương, có lẽ sau này nàng có thể không còn đủ sức để yêu thêm một ai khác nữa…
Tâm trạng dần dần bình tĩnh lại hơn, Trì Gia cũng vươn tay ôm lấy Cảnh Nhuế, tham luyến hít ngửi mùi thơm trên người mà mình yêu nhất, môi nàng dán lên da cổ trắng nõn nhẵn nhụi của Cảnh Nhuế, đột nhiên cắn một miếng, không nhẹ không nặng dường như cắn để phát tiết cảm xúc lúc này.
Cảnh Nhuế hơi nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ về đầu Trì Gia, để mặc cho nàng cắn, thân thể của nàng ở trong lòng ngực cô vẫn không ngừng run rẩy, Cảnh Nhuế có thể hiểu được tâm trạng của Trì Gia giờ phút này, cũng có thể cảm nhận được nàng để ý mình nhiều bao nhiêu.
Cắn đến khi trên da cổ hằn một dấu răng rõ rệt, Trì Gia mới bỏ qua, lúc nhả miệng ra lại nhịn không được khẽ hôn lên đó mấy cái.
“Em là chó sao, còn cắn người.” Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia lên, đau lòng nhìn vành mắt nàng đỏ ửng.
“Chị mới là chó!” Nhìn Cảnh Nhuế, lòng chiếm hữu của Trì Gia lại càng thêm bành trướng, nàng muốn Cảnh Nhuế chỉ thuộc về một mình nàng.

Trì Gia lại rầu rĩ tựa đầu cọ cọ vào cổ Cảnh Nhuế, gắt gao ôm cổ đối phương nhưng không nói lời nào.
Bùi Du cầm áo khoác đuổi theo Cảnh Nhuế, nhưng bước chân cô ta chậm rãi dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước nữa, bởi vì ở dưới lầu, hai người kia đang ở ôm nhau…
Đáy lòng lạnh lẽo, u ám giống như đêm đông.
Bùi Du phát hiện ra Cảnh Nhuế đúng là đã thay đổi, một kẻ hoa tâm có phải một khi thay đổi sẽ thâm tình hơn bất cứ kẻ nào không? Nhưng mà, thâm tình của Cảnh Nhuế lại không dành cho cô ta.
“Chúng ta lên lầu đi.” Cảnh Nhuế chạm vào tay Trì Gia, tay hai người đều rất lạnh, vì thế cô trở tay nắm bàn tay kia vào trong lòng bàn tay mình.
“Lên lầu…” Lúc này Trì Gia mới cảm thấy xấu hổ, nhớ tới lúc nãy Cảnh Nhuế nói mẹ cô đang ở trên lầu, nàng không muốn lần đầu tiên ra mắt phụ huynh mà đã gây ra chuyện náo loạn như vậy rồi.
“Mẹ chị còn đang chờ ở trên lầu, vừa lúc bà ấy cũng muốn gặp em.”
“Muốn gặp em sao?” Trì Gia trợn hai mắt hỏi lại: “Mẹ chị sẽ không chán ghét em chứ?”
Trong lòng Trì Gia bắt đầu thấp thỏm không yên, lúc trước vốn dĩ Trì tiểu thư muốn chuẩn bị cẩn thận rồi mới ra mắt phụ huynh, nàng muốn lưu lại ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt thật tốt, kết quả ấn tượng đêm nay… đoán chừng thực sự làm cho người ta khó quên được.
Lần đầu tiên gặp mặt nàng đã trình diễn vở tuồng ‘bắt kẻ thông dâm’ như thế, có thể không khắc sâu ấn tượng sao được?

“Em sợ sao?”
“Ai sợ chứ.” Trì Gia làm bộ như không có việc gì cả nhưng trong lòng khẩn trương muốn chết.
“Chị đã cho mẹ chị xem ảnh của em rồi, bà ấy nói…”
Trì Gia phản ứng cực nhanh: "Nói cái gì?"
“Bà ấy nói em…” Cảnh Nhuế cố ý hơi nhíu mày một chút.
“Bà ấy nói em như nào?” Trì Gia nóng nảy.
Cảnh Nhuế lúc này mới không nhịn được bật cười, xoa đầu Trì Gia: “Nói em rất xinh đẹp.”
“Thật sao?” Trì Gia bị Cảnh Nhuế trêu chọc như vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nàng liếc nhìn Cảnh Nhuế một cái, tự kỷ nói: “Dì thật sự tinh mắt hơn so với chị rất nhiều.”
Lúc hai người vào thang máy, chuẩn bị đi lên lầu.
“Đợi chút, em trang điểm lại trước.”
“Để chị giúp em.” Cảnh Nhuế kéo Trì Gia vào một góc thang máy, lấy son môi ra, chậm rãi tô lên bờ môi mềm mại của nàng.
Trì Gia oán thầm, tô son môi mà cũng có thể ái muội như vậy sao.
Từ tầng trệt bắt đầu đi lên.
“Dì thích kiểu người như thế nào?” Trì Gia giả vờ như không để ý lắm hỏi Cảnh Nhuế.
“Dịu dàng hiểu chuyện một chút.” Cảnh Nhuế sờ sờ mặt Trì Gia, chậm rãi nói: “Cho nên ở trước mặt mẹ chị, em nhớ kỹ phải giả vờ ra vẻ dịu dàng với chị, biết chưa hả?”
“Bình thường em đối xử với chị vẫn chưa đủ dịu dàng hay sao…” Càng nói về sau giọng của Trì Gia lại càng nhỏ dần như tiếng muỗi bay, nàng nhớ tới cái tát lúc nãy, mà lại nói ra những lời này, quả thật khiến nàng hơi thiếu tự tin.
Cảnh Nhuế im lặng liếc nhìn Trì Gia một cái.
Trì Gia không có lời nào để nói.
Trên lầu, mẹ Cảnh và Bùi Du đều ngồi trong phòng khách.

Lúc bốn người ngồi đối mặt nhau, bầu không khí tự nhiên trở nên gượng gạ.

“Mẹ, đây là bạn gái của con, Trì Gia.”
“Con chào dì.” Trì Gia ngoan ngoãn chào hỏi, nàng nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp, khí thế bảy phần giống với Cảnh Nhuế đang ngồi trước mắt này.

Nói không khẩn trương là giả, còn may Cảnh Nhuế vẫn luôn nắm chặt tay nàng, giúp nàng bình tâm hơn một chút.
Mẹ Cảnh nhìn Trì Gia vài giây, người bên ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh, bà ấy nhàn nhạt cười gật đầu: “Ừ.”
Phản ứng này cũng không thể nói là không nhiệt tình, cũng không thể coi là lạnh lùng nhưng vẫn khiến cho cả người Trì Gia bất an, nàng dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Cảnh Nhuế, một lúc lại liếc nhìn Cảnh Nhuế một cái.
Cảnh Nhuế buồn cười, thật khó có lúc được nhìn thấy Trì tiểu thư ra dáng cô vợ nhỏ mềm mại đáng yêu như thế này.

Cảnh Nhuế lại làm trò trước mặt mẹ Cảnh và Bùi Du, trêu chọc Trì Gia, giọng điệu nuông chiều nói: “Ngốc này, thả lỏng một chút, em không cần khẩn trương.”
“Em… đâu có khẩn trương.” Trì Gia trừng mắt liếc nhìn Cảnh Nhuế một cái, nói chưa dứt lời thì chính nàng đã bị câu nói của mình làm cho càng thêm túng quẫn.
“Vẫn còn mạnh miệng.”
Mẹ Cảnh nhìn hai người trước mắt, ngược lại nở nụ cười, xem ra, con gái của bà ấy thực sự đã bị thu phục rồi.
Cảnh Nhuế bình thường tâm cao khí ngạo như vậy, cũng chưa từng cúi đầu trước người khác, thế nhưng lúc này lại vì một cô gái mà cứ thế mặc áo ngủ chạy đuổi theo.

Mẹ Cảnh hiểu lúc đuổi theo Trì Gia, Cảnh Nhuế đã lo lắng như thế nào, nếu không phải bà ấy tận mắt chứng kiến có lẽ bà ấy cũng không dám tin tưởng.
“Mẹ rất hung dữ sao?” Mẹ Cảnh thấy cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu thì không nhịn được trêu chọc một câu.
Trì Gia nghe vậy thì hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu: “Không… Không phải ạ.”
Cảnh Nhuế cười cười: “Mẹ, mẹ cũng đừng trêu cô ấy nữa.”
Trong lòng bàn tay Trì Gia đã đổ đầy mồ hôi, hóa ra khí thế nữ vương của hồ ly tinh nhà nàng là có di truyền.
“Lần đầu tiên gặp mặt, dì không kịp chuẩn bị gì cả, lần sau dì mời con ăn cơm nhé.” Mẹ Cảnh hiền hòa nói, nếu Cảnh Nhuế đã thay đổi tính tình, nghiêm túc yêu đương, còn chủ động dẫn bạn gái về nhà ra mắt, bà ấy là người làm mẹ tự nhiên cũng nên bày tỏ thái độ một chút.

“Cảm ơn dì ạ.” Nghe mẹ Cảnh nói như vậy, tảng đá trong lòng Trì Gia lúc này rốt cục mới được đặt xuống, nàng thở phào một hơi, trên mặt lập tức nở một nụ cười xinh đẹp như bình thường, khi nói chuyện mỗi chữ đều ngọt ngào.
Nụ cười này lại càng khiến mẹ Cảnh cảm thấy hợp mắt, còn khoa trương nói một câu: “Con thật xinh đẹp.”
Trì Gia cười khanh khách: “Dì cũng thật xinh đẹp, lại còn rất có khí chất.”
Cái miệng nhỏ ngọt như đường, Cảnh Nhuế nhìn Trì tiểu thư nịnh nọt thì nhịn không được nhéo má nàng, ghen tị nói: “Chị nhớ rõ cho tới bây giờ em cũng chưa từng khen chị xinh đẹp, đúng không?”
Bên này mấy người nói chuyện qua lại, Bùi Du ngồi một bên lại càng xấu hổ, nếu có thể rời đi, hiện tại cô ta cũng muốn rời đi ngay lập tức.
Mẹ Cảnh cũng tinh ý cảm thấy điều ấy: “Du Du, buổi tối tâm sự với dì đi.”
Bùi Du lấy lại tinh thần nói: “Vâng, dì.”
“Lúc nãy có chút hiểu lầm, xin lỗi cô.” Cảnh Nhuế nhìn Bùi Du nói.
Bùi Du nhìn Cảnh Nhuế vẫn luôn nắm tay Trì Gia thì không nói chuyện, trên mặt gượng ép nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Trì Gia thấy Bùi Du mặc áo ngủ của Cảnh Nhuế đương nhiên vẫn cảm thấy khó chiu, nhưng mà lúc này, nàng cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nhịn ở trong lòng.
“Có gì hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là tốt rồi.” Cuối cùng vẫn là mẹ Cảnh mở miệng để làm giảm không khí xấu hổ lúc này, bà ấy nhìn Cảnh Nhuế nói: “Con vẫn còn mặc như vậy nữa, mau chạy trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân cảm nặng hơn.”
“Con biết rồi, chúng con đi vào trước, hai người cũng đi ngủ sớm một chút.”
Ánh mắt Bùi Du vẫn theo bản năng liếc nhìn Cảnh Nhuế và Trì Gia, sắc mặt khó coi vô cùng.
Mẹ Cảnh kéo tay Bùi Du qua: “Dì muốn nói với con vài câu.”
“Vâng…”
“Dì biết trong lòng người rất khổ sở nhưng dưa hái xanh không ngọt, tình huống hiện tại của Nhuế Nhuế, con cũng thấy rồi đấy.”
“Vâng,” Bùi Du chỉ hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Con cũng chúc phúc cho cô ấy.”
“Trong tình cảm không ai đi đường vòng cả, cần buông tay thì vẫn nên buông tay.

Trước khi yêu người khác, nhất định phải học được cách yêu thương chính mình trước.” Mẹ Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Bùi Du: “Đứa nhỏ ngốc, tương lai nhất định sẽ có một cô gái tốt đang chờ con.”
Bùi Du cười khổ, bởi vì Cảnh Nhuế, đúng là cô ta đã bỏ lỡ rất nhiều.
***
Bước vào phòng ngủ, cửa vừa đóng lại, Cảnh Nhuế vội ôm lấy Trì Gia, nỏi: “Nếu em đối xử với chị dịu dàng bằng một nửa người khác, chị đã rất thỏa mãn rồi.”
Trì Gia thừa nhận mình ở trước mặt Cảnh Nhuế tính tình rất thối, là dạng bạo hành gia đình điển hình, nhưng lúc này nàng vẫn bỉ ổi cãi lại được: “Đánh là thương mắng là yêu, chị chưa từng nghe qua sao?”

“Cho nên, sau này em vẫn còn muốn đánh chị sao?” Cảnh Nhuế nắm được trọng điểm.
Trì Gia nghẹn lời, thật ra một cái tát kia đến bây giờ nàng vẫn còn đau lòng, trong lòng lại càng không dễ chịu hơn Cảnh Nhuế chút nào, nàng ôm mặt Cảnh Nhuế, nhìn kỹ, một bên má Cảnh Nhuế vẫn còn vết bàn tay hồng hồng: “Chị có đau không?”
Cảnh Nhuế nhìn vào mắt nàng: “Em nói có đau không?”
Trì Gia do dự một lát sau đó ghé tới dịu dàng từng chút một hôn lên mặt Cảnh Nhuế: “Như thế này đã tốt hơn chút nào chưa?”
Chỉ cần một hành động nho nhỏ như vậy thôi, Cảnh Nhuế cong môi lên: “Em cho là thế này đã dỗ chị vui vẻ được sao?”
Trì Gia muốn nói, đêm nay nàng cố ý tới đây vốn dĩ là muốn tới dỗ cô vui vẻ, nhưng mà không nghĩ tới gặp chuyện như vậy, niềm vui bất ngờ biến thành kinh hãi, sau đó còn mơ mơ hồ hồ gặp phụ huynh nữa.
May mắn, tất cả đều thuận lợi.
“Nếu một cái tát có thể khiến em tín nhiệm chị nhiều hơn một chút, chị không thấy đau.”
Trì Gia lại hôn lần lượt hai bên má, tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhuế, thì thào nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Thấy Trì tiểu thư ngoan ngoãn nhận sai, Cảnh Nhuế xoa xoa đầu Trì Gia: “Có gì mà xin lỗi, nếu em không ghen chị mới tức giận.”
Nhắc đến ghen, Trì Gia cảm thấy mình vẫn nên tính toán sổ sách cẩn thận với Cảnh Nhuế, nàng đẩy Cảnh Nhuế ra, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn: “Người phụ nữ kia có quan hệ như nào với chị? Tại sao cô ta lại ở trong này, tại sao cô ta lại mặc áo ngủ của chị?”
Cảnh Nhuế còn chưa kịp trả lời.
Trì Gia thờ phì phì quát: “Có phải cô ta cũng thích chị đúng không?”
Nghĩ đến lúc nàng cho Cảnh Nhuế một bạt tai, người phụ nữ kia còn đau lòng vuốt ve má bạn gái nàng, Trì Gia tức đến mức hận không thể phát tiết ngay tại chỗ.
Trực giác của phụ nữ chính xác đến đáng sợ.
“Chẳng phải chị đã nói, cô ta đi theo mẹ chị tới sao, chỉ là bạn bè bình thường thôi, chị cũng chỉ có một bộ áo ngủ mới, để cho cô ta mặc cũng được.

Chị nếu dám để cho cô ta mặc đồ ngủ mà chị đã từng mặc qua, em không cắn chết chị mới lạ.”
Cảnh Nhuế nói như vậy không sai, nếu thật như vậy, Trì tiểu thư chắc chắn sẽ cắn chết người.
Trì Gia bĩu môi nén giận nói: “Bộ áo ngủ kia là em chọn cho chị, chị còn chưa mặc cho em xem.”
“Vậy chúng ta lại mua một bộ khác.” Cảnh Nhuế kéo Trì Gia ôm vào trong lòng ngực, dỗ dành nàng, bàn tay đăng trên lưng nàng mơn trớn, quyến rũ cười nói: “Em muốn nhìn chị mặc cái gì, chị sẽ mặc cái đó, được chưa?”
“Chị nói xem?” Trái tim Trì Gia nhảy thùng thùng trong ngực, nháy mắt đầu óc tràn ngập những hình ảnh cấm người dưới mười tám tuổi nhìn thấy.
“Em nghĩ cái gì mà cười… dâm đãng như vậy.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK