“Em nghĩ cái gì đấy?” Cảnh Nhuế nghe Trì Gia suy nghĩ miên man thì giả ngu trêu ghẹo nàng.
Lại là chiêu này.
Trì Gia đã quen Cảnh Nhuế như vậy, rõ ràng cả hai ăn ý suy nghĩ cùng một chuyện nhưng lại nói giống như chỉ có trong đầu nàng mới chứa đầy suy nghĩ bậy bạ như vậy.
“Chị cho rằng em và chị đang nghĩ cái gì?” Trì Gia dương dương tự đắc ngẩng đầu, bắt đầu chơi chữ với Cảnh Nhuế.
Bình thường Cảnh Nhuế chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay nàng sẽ mắc câu ngay, Trì Gia quyết định đêm nay nàng phải kiên cường một lần, quyết không để bản thân dễ dàng mắc câu như vậy, thế nào cũng phải khiến cho hồ ly tinh không thể nhịn được nữa mới được.
Cảnh Nhuế rất thích trêu chọc Trì Gia, càng thích cô lại càng không thể khống chế nổi bản thân mà dựa lại gần nàng, đây cũng coi như một hình thức khác của câu nói “Chị yêu em”.
Bởi vì yêu nên mới có cảm giác đặc biệt dành cho người đó.
Cảnh Nhuế thích nhìn Trì tiểu thư mạnh miệng, thích nhìn nàng động tình nằm ở dưới thân mình, mặt đỏ thẹn thùng khẽ rên rỉ, cũng thích nhìn nàng đè trên người mình gấp gáp đòi hôn môi…
Mặc kệ như thế nào, Cảnh Nhuế đều yêu.
Cảnh Nhuế cười cười, liếc nhìn Trì Gia một cái, sau đó lại thướt tha yêu kiều mà đi về hướng phòng tắm, từ lúc Trì Gia nói cô là hồ ly tinh, mỗi lần cô ở trước mặt Trì Gia, đúng là chưa bao giờ có lỗi với cái danh xưng này.
Không phải là câu dẫn, Cảnh Nhuế chỉ đặc biệt câu dẫn một mình Trì Gia.
Trì Gia đi vào phòng ngủ lấy váy ngủ cho Cảnh Nhuế, lúc mở cửa tủ quần áo ra, nàng mới phát hiện, không biết từ lúc nào, trong căn nhà này đã có dấu vết cuộc sống của hai người.
Nàng chọn một bộ váy ngủ gợi cảm nhất.
“Đây là khăn tắm và áo ngủ.” Trì Gia treo quần áo và khăn tắm lên giá treo đồ trong phòng tắm, nàng cảm thấy hôm nay Cảnh Nhuế hơi mệt mỏi, bèn xoay người đi đến bên bồn tắm lớn, xả đầy một bồn nước ấm, dịu dàng nhắc nhở: “Chị ngâm tắm một lúc cho thoải mái nhé.”
Đều là những chuyện nhỏ vụn vặt nhưng Cảnh Nhuế thấy Trì Gia vì mình mà để ý đến những điều nhỏ nhất, nàng bận tới bận lui, còn nghiêm túc thử xem nước đã đủ ấm chưa, loại săn sóc giống như một thói quen này làm cho cô hết sức cảm động.
Khi gặp được Trì Gia, lần đầu tiên Cảnh Nhuế để bản thân chậm rãi cảm thụ sự chân thành ấm áp của tình cảm.
Trì Gia sưởi ẩm đáy lòng cô, chậm rãi xâm chiếm cả trái tim cô.
Trì Gia tuy không biết nói những lời ngọt ngào, tâm tư suy nghĩ lại giấu kín dưới đáy lòng nhưng hành động sẽ không mờ hồ.
Tính cách nàng ngang bướng, nhưng lúc này nàng rốt cục cũng ngang bướng trong phương diện tình cảm, càng ngang bướng lại càng dễ rơi vào tay giặc.
Nước vẫn đang chảy ào ào vào trong bồn tắm lớn.
Lúc Trì Gia đứng thẳng thắt lưng, nàng cảm giác được sau lưng rơi vào trong một vòng ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, đáy lòng Trì Gia cảm thấy ngọt ngào, nàng rất thích Cảnh Nhuế ôm nàng như vậy.
“Trì tiểu thư, hôm nay em làm sao vậy?” Cảnh Nhuế đứng từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Trì Gia, tư thế ái muội dán chặt lên lưng nàng, nửa đùa nửa thật nói với Trì Gia: “Trở nên không giống như mọi khi.”
Giọng nói của Cảnh Nhuế vừa ấm áp lại tinh tế như hơi nước ấm dày đặc trong gian phòng tắm, Trì Gia nghe xong đáy lòng mềm nhũn, nàng hưởng thụ cái ôm ấm áp của hồ ly tinh, nói: “Em trước nay vẫn như vậy.”
Có lẽ là do hôm nay phải nghe những lời nói hỗn tạp, trong lòng Trì Gia rất loạn, nên lúc này nàng rất muốn ở trên người Cảnh Nhuế đòi an ủi nhiều hơn nữa.
“Ừ, hiện tại chị cảm thấy… Rất hạnh phúc.” Cảnh Nhuế hơi hé mắt, hai má dán lên sườn mặt Trì Gia, cọ cọ lên làn da nhẵn nhụi mịn màng của nàng, cảm xúc vui sướng bộc lộ ra ngoài.
Trì Gia trộm liếc nhìn trong gương, nhìn dáng vẻ nàng và Cảnh Nhuế ôm nhau giống như một đôi vợ chồng son, trên mặt Cảnh Nhuế đang nở một nụ cười hạnh phúc, khiến nàng cũng cảm thấy lúc này mình đang rất hạnh phúc.
“Có em làm bạn gái của chị, chị đương nhiên hạnh phúc rồi.” Trì Gia bỉ ổi cười hề hề, cảm giác thật tốt đẹp.
Cảnh Nhuế nắm lấy tay Trì Gia, hai mắt khép hờ, thì thầm nói, giống như đang nói cho chính mình nghe: “Thật may chị không buông tay em…”
Thật may chị không buông tay em.
Câu nói này rơi vào trong tai Trì Gia là một lời thổ lộ thâm tình động lòng người.
Trì Gia bỗng nhớ tới lần đó Cảnh Nhuế nói với nàng “Chị yêu em”, nàng đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế, hỏi: “Chị yêu em nhiều bằng nào?”
Một câu nói này làm cho không khí giữa hai người đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“Hôm nay em phát sốt sao?” Cảnh Nhuế cười cười, cố ý giơ tay áp vào trán Trì Gia.
“Còn nói em không hiểu tình thú, hôm nay muốn nói chuyện tình thú thì chị lại nói em không bình thường, chị rốt cuộc muốn như thế nào…” Cái vấn đề này, Trì Gia cũng vừa mới theo bản năng mà muốn hỏi thôi, hỏi xong tự nàng cũng nổi một tầng da gà, quả nhiên nàng không hợp nói những lời nũng nịu âu yếm như thế này.
Nhưng nàng muốn nghe Cảnh Nhuế nói, giống như một liều thuốc an thần có thể làm ổn định lại tâm trạng bất an lúc này của nàng.
Nghe Trì Gia oán giận nói, Cảnh Nhuế không khỏi buồn cười, cô cũng nghiêm túc đăm chiêu một lúc, sau đó kéo tay phải Trì Gia, đặt lên ngực mình, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Trì tiểu thư: “Toàn bộ nơi này đều là em.”
Mấy tháng trước, Cảnh Nhuế sẽ không bao giờ nghĩ mình có thể một lần lại một lần nói “Chị yêu em” với một người nào được, hơn nữa, còn nói trong lòng chị chỉ có mình em.
Lòng bàn tay giống như có thể cảm giác được nhịp đập trong lồng ngực cô, Trì Gia đã có được đáp án mà mình muốn nghe.
Chẳng qua hai người đứng đắn không được vài giây…
“Chỗ này…” Trì Gia nói xong, lòng bàn tay chuyển đến trán Cảnh Nhuế, nhếch môi cười nói: “Rất mềm, rất thoải mái.”
Không khí nháy mắt thay đổi hương vị.
“Tay em để ở chỗ nào đấy?” Cảnh Nhuế cũng nhẹ giọng cười nói, nhưng vẫn mặc kệ Trì Gia làm càn, lúc này ánh mắt cô cũng trở nên mông lung, cảm giác dần dần dâng trào.
“Để ở… Chị thích em để ở chỗ nào.” Trì Gia xấu xa cười, nàng ngẩng đầu chuẩn xác hôn lên môi Cảnh Nhuế, một cái hôn nhẹ nhàng mà ôn nhu giống như đang nhấm nháp món đồ ngọt mà nàng yêu thích nhất.
“Hồ ly tinh nhỏ, coi như em có bản lĩnh…” Cảnh Nhuế sờ sờ khuôn mặt Trì Gia, tiếp tục ôm thắt lưng nàng, đầu hơi nghiêng, nhắm mắt dán vào môi Trì Gia, dùng sức mút vào, không cho môi lưỡi của nàng rời ra một chút nào.
Bản lĩnh của Trì tiểu thư vẫn còn ở phía sau, sau khi được hôn đến mềm nhũn, nàng đẩy Cảnh Nhuế lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt hiển nhiên mà ngây thơ nói một câu: “Em không quấy rầy chị tắm rửa nữa”, nói xong thì đi ra ngoài.
Bình thường Cảnh Nhuế chắc chắn sẽ kéo nàng lại trêu chọc đến chết đi sống lại, lúc này nàng đã trêu chọc hồ ly tinh đến mặt đỏ tai hồng.
Tuy rằng Trì Gia cũng rất muốn nhưng nàng chắc chắn trăm phần trăm là Cảnh Nhuế lúc nãy còn khó kìm nén hơn so với nàng.
Một khi lòng dạ hẹp trỗi dậy, phụ nữ đều rất đáng sợ.
Cảnh Nhuế tắt vòi sen tắm, chậm rãi ngồi xuống bồn tắm lớn, họ Trì này đúng là không thể trêu vào được.
Vừa mới bị Trì Gia trêu chọc như vậy, lúc này Cảnh Nhuế đã không còn tâm tư để ngâm bồn tắm nữa.
Ngâm không được vài phút, Cảnh Nhuế đã đứng dậy lau khô người, mặc bộ váy ngủ lên người rồi đi ra phòng ngủ.
“Nhanh như vậy chị đã ngâm tắm xong rồi sao?” Trì Gia rảnh rỗi không có việc gì nằm trên giường chơi di động, hai cái chân thon thả trắng noãn vểnh cao.
Cảnh Nhuế lạnh mặt nhìn Trì Gia, đi đến cạnh giường bên kia vén chăn lên nằm xuống, không trả lời đối phương.
Trì Gia cười hì hì, cũng mặt dày chui vào trong chăn, ôm Cảnh Nhuế.
“Đừng đụng vào chị.” Cảnh Nhuế đẩy nhẹ Trì Gia, chỉ lạnh nhạt đáp trả nàng bằng mấy chữ kia, hoàn toàn không còn chút nhiệt tình nào như lúc ở trong phòng tắm nữa.
“Không muốn, em phải ôm chị ngủ.” Trì Gia lười nhác làm nũng, nàng ở bên Cảnh Nhuế một thời gian nên biết chỉ cần nàng làm nũng Cảnh Nhuế sẽ chịu thua, mỗi lần đều bách phát bách trúng.
“Trì Gia…” Cảnh Nhuế nhẹ nhàng tránh Trì Gia, chẳng qua dáng vẻ tránh né lại càng giống như liếc mắt đưa tình, nếu cô thật muốn đẩy ra thì cũng chỉ đẩy một chút.
“Ừm…” Trì Gia lại càng không kiêng nể gì, vẫn cố tình hừ nhẹ một tiếng làm nũng, ngược lại tay chân lại càng ôm chặt lấy Cảnh Nhuế, quang minh chính đại đùa giỡn lưu manh Cảnh Nhuế.
Mỗi lần như vậy, Cảnh Nhuế quả thực không có cách nào với Trì Gia, mắng không mắng được, lại nhớ tới bộ dạng lưu manh bỉ ổi của Trì Gia lúc nãy ở trong phòng tắm làm cho Cảnh Nhuế tức đến buồn cười.
“Mệt mỏi thì đi ngủ sớm đi, ngày mai chị còn phải đến công ty.” Trì Gia giả vờ buồn ngủ uể oải nói, thật ra lúc này nàng tỉnh táo hơn so với bất kỳ ai.
Còn có thể làm gì được nữa, Cảnh Nhuế tắt đèn, thế thì cứ trực tiếp đi ngủ thôi.
Cảnh Nhuế vừa mới nhắm mắt, Trì Gia dịch tới cọ cọ ở cổ cô, hơi thở ấm áp từ khoang mũi vừa vặn thổi vào làn da cổ mẫn cảm nhất, thân thể mềm mại thơm mát của Trì Gia dán sát thân thể cô, nhất thời làm cho Cảnh Nhuế khó lòng kiềm chế được.
“Thơm quá…” Trì Gia giống như con chó nhỏ hít ngửi mùi hương trên cổ Cảnh Nhuế, nhưng mà nàng chỉ ngửi một chút rồi thành thật yên tĩnh nằm ngủ.
Trong đêm tối, các giác quan đều phóng đại.
Cảnh Nhuế cưỡng ép nhắm chặt mắt, nhưng lúc cánh môi và ngực Trì Gia cọ cọ vào thân thể cô thì cô lại sắp không cưỡng chế nổi nữa.
Trì Gia cảm giác được Cảnh Nhuế nhẹ nhàng cử động, tiếng ma sát trên chăn đệm rất nhỏ thì nghẹn cười, nhưng vẫn tiếp tục giả bộ ngủ.
Tiếp tục giả bộ như vô tình trêu chọc hồ ly tinh.
Lại một lát sau.
"Bảo bối…" Cảnh Nhuế nhỏ giọng kêu Trì Gia.
Rốt cục nhịn không được nữa rồi.
Giọng nói của cô trong đêm tối gợi cảm đến lạ thường, khiến Trì Gia hận không thể giây tiếp theo xoay người đặt Cảnh Nhuế dưới thân, muốn cô.
"Làm sao thế?" Trì Gia hừ nhẹ một tiếng trả lời Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế sờ soạng tìm môi Trì Gia, nghiêng người hôn từng chút một, môi lưỡi quấn quýt khiêu khích nàng.
Trì Gia còn ra vẻ rụt rè, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng để mặc kệ cho Cảnh Nhuế cạy khớp miệng mình để hôn, nàng chỉ ngẫu nhiên chủ động đáp trả lại cô hai cái.
Có lẽ là sợ chính mình hôn không đủ nghiêm túc, Trì Gia bị Cảnh Nhuế ôm mặt, cảm giác được môi lưỡi nóng bỏng của Cảnh Nhuế tiến vào bên trong khoang miệng mình.
Đáy lòng Trì tiểu thư cũng bắt đầu rục rịch.
Hai người triền miên hôn mút môi nhau, giữa đêm tối yên tĩnh, thanh âm phát ra quanh quẩn bên tai, mị hoặc vô cùng.
Một nụ hôn nồng nhiệt gợi lên lửa nóng.
“Ừm…” Nghe Cảnh Nhuế rên rỉ một tiếng, Trì Gia chủ động hôn, đổi khách thành chủ.
Cảnh Nhuế nắm chặt tay Trì Gia đặt lên trên người mình…
Rõ ràng là phong cảnh quen thuộc nhưng mỗi lần thưởng thức, lại hưởng thụ cảm xúc khác nhau.
Vườn hoa ấm áp, hoa nở xuân về.
“Chị cứ như vậy, em không nhịn được mất…” Trì Gia bị Cảnh Nhuế câu dẫn đến đỏ bừng mặt, tay nàng bị Cảnh Nhuế dắt theo.
Nơi đó rất ấm áp.
“Ai bảo em nhịn?”
“Vừa nãy chị còn không cho em động vào chị.” Trì Gia không nặng không nhẹ cắn cắn môi dưới của Cảnh Nhuế.
“Hiện tại có muốn chị…” Cảnh Nhuế thở dồn dập, ôm lấy cổ Trì Gia, quấn quýt một lát: “Bảo bối, muốn chị đi…”
Tách! Trì Gia mở đèn.
Nàng nhìn người bên gối, bộ dáng lúc động tình đẹp đến động lòng người, tim Trì Gia gia tốc, nàng cúi đầu hôn lên môi Cảnh Nhuế.
Từng chút một bò lên, quấn chặt không rời…
Tình nùng ý mật.
“Chẳng phải em cố ý sao…” Thân mình Cảnh Nhuế khẽ run lên, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm người nằm trên thân thể mình.
“Chị nói cái này là tình thú.”
“Em lại học cái xấu…”
“Em học theo chị.”
Trì Gia đột nhiên dùng sức…
Lúc trên giường, Cảnh Nhuế vẫn luôn không keo kiệt thanh âm của mình, giống như đang cổ vũ Trì Gia.
“Em giỏi không?”
Cảnh Nhuế cười, ngửa đầu hôn Trì Gia một cái: “Ừ… Giỏi lắm…”
Lại một vòng chìm đắm trong say mê.
Quấn quýt nhau tới hơn mười hai giờ đêm, nụ hôn của hai người dần dần bớt nhiệt tình hơn, cả căn phòng chỉ còn lại ôn nhu hương.
“Mệt không?” Trì Gia đau lòng ôm Cảnh Nhuế.
“Chúng ta có lúc nào không mệt không?” Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia cười nói: “Hiện tại em đã thèm khát như vậy, chị thật sự lo lắng sau này không cho em ăn no được.”
“Em thèm khát còn không phải do chị sao.” Trì Gia oán trách ngược lại Cảnh Nhuế.
“Sao lại trách chị chứ?”
“Rất lẳng lơ, em chịu không nổi!”
“Chịu không nổi cũng phải chịu, sau này em còn phải chịu nhiều.”
“Ừ.” Trì Gia vùi đầu trong lòng ngực Cảnh Nhuế, nàng rất thích nghe Cảnh Nhuế nói chuyện sau này, giống như nàng có thể nhìn thấy được tương lai trước mắt.
Cảnh Nhuế xoa đầu Trì Gia, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, trong lòng lại lo lắng, cuối cùng vẫn nói cho Trì Gia biết: “Mẹ chị hiện tại đang ở thành phố L, chắc sẽ ở một thời gian, hôm nào chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”.
Danh Sách Chương: