Thân thể không còn gì đáng ngại. Lạc Tuyết đứng dậy trở về thành U Châu.
Quan binh ở khắp nơi trên đường, bây giờ đang tuần sát coi người Nam Chiếu có lẻn vào không. Đối đầu với một kẻ địch mạnh như vậy, dĩ nhiên là dân chúng cảm thấy bất an. Lạc Tuyết tìm hiểu vài ngày cũng không có tin tức của 'Mạc Bắc Hắc Thất.'. Chẳng lẻ bọn chúng bóc hơi khỏi thế gian này rồi sao? Hay là đã vượt qua biên giới tới chỗ nước Nam Chiếu rồi?
Lạc Tuyết suy xét cả một ngày, cuối cùng quyết định đi Nam Chiếu thử vận may một lần. Có thể nàng sẽ tìm được bảy người đó, sau đó giải quyết mối thù giết phụ thân.
Lạc Tuyết đi ra khỏi nước theo một đội buôn bán, sau ba ngày thì tới Kinh Thành của Nam Chiếu chính là Yên Kinh.
Yên Kinh là một nơi phồn hoa. Mặc dù khí thế kém Thành Uyển An to lớn, nguy nga lộng lẫy. Nhưng mà dù sao dưới chân thiên tử, thương khách qua lại cũng không dứt, cực kỳ náo nhiệt.
Lạc Tuyết đi vào bên trong thành, nhìn hoàn cảnh xung quanh nữa ngày. Nghe được đa số mọi người nói Quốc Vương Nam Chiếu sủng ái nhất chính là công chúa Bình Dao !
Hoàng Hậu của Nam Chiếu đã qua đời nhiều năm. Chỉ để lại cho Quốc Vương một nam một nữ, nam thì từ nhỏ đã được lập làm Thái Tử, một nữ còn lại chính là công chúa Bình Dao. Công chúa Bình Dao này là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài hoa phi phàm. Năm mười bốn tuổi ở nơi tổ chức khoa cử, đưa ra một câu hỏi, làm chấn kinh cả Vua và dân, làm thẹn chết các sĩ tử Nam Chiếu.
Cho nên ánh mắt nhìn người của công chúa Bình Dao cũng khá cao. Người bình thường đều không lọt được vào mắt nàng. Nàng cũng từng nói, nếu như người đến tuổi thành thân, mà người muốn lấy được nàng thì luận về văn hóa giáo dục hay võ công đều phải thắng được nàng, như vậy mới có thể làm Phò Mã! Lời vừa nói ra cũng có vài người tự phụ vào cung diện thánh, yêu cầu thử một lần. Nhưng mà tất cả đều bại trận, cho đến bây giờ công chúa Bình Dao đã mười chính tuổi, mà còn chưa xuất giá.
Nhưng mà nữ nhi của Hoàng Đế làm gì mà lo lắng không gả được? Cho nên mỗi ngày Bình Dao công chúa đều đọc sách, vẽ tranh, đi dạo phố, nghe diễn trò. Tất cả mọi người trong Kinh Thành Yên Kinh này ai lại không biết công chúa thường xuyên đi trên đường chứ?
Nhưng mà khi Lạc Tuyết tới đây thì nàng hoàn toàn không biết. Cho nên sau khi dùng cơm ở một tửu lầu xong, sau đó Lạc Tuyết đi ra dẫn con ngựa trắng của nàng, thì đã thấy một nữ tử xinh đẹp đứng đối diện bình phẩm con ngựa từ đầu tới chân. Bên cạnh còn một tiểu cô nương, nhìn cách ăn mặc rất giống nha hoàn.
Lạc Tuyết không lên tiếng, hứng thú nhìn cô nương này nói 'tùy tiện' nói chuyện với con ngựa trắng rất dịu dàng. Cô nương này tùy ý vuốt lông mao trên lưng ngựa, sau khi vuốt một lúc thì xoay người nhảy lên trên con ngựa. Hô một tiếng 'giá'. Sau đó thì chạy ra ngoài, nha hoàn kia vội vàng đuổi theo: "Chủ tử? Tiểu chủ tử?"
Lạc Tuyết cũng cảm thấy kinh hãi, cái này có được xem là trộm ngựa không? Khóe miệng nhếch lên, nàng chấp ngón trỏ và ngón giữa lại bỏ vào miệng thổi một tiếng, chỉ chốc lát sau con ngựa đó hùng hổ như gió chạy trở về. Đứng trước mặt Lạc Tuyết, đụng nhẹ vào ống tay áo của nàng.
Cô nương đó thấy vậy có chút hiểu rõ, thở phì phò xuống ngựa. Đầu tiên là vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ nhìn công tử áo trắng, rồi ngây ra một lúc. Thiếu niên này rất tuấn mỹ, dung mạo có chút yêu nghiệt, cùng với đôi mắt lạnh lùng. Nàng đi qua đứng đối diện vị thiếu niên đó: "Xem ra đây là con ngựa của ngươi? Bản cô nương nhìn trúng, bây giờ muốn mua nó!"
Lạc Tuyết càng thêm kinh thường, đúng là một nha đầu rất kiêu căng! Nàng có lòng muốn trêu đùa một chút, giọng giống như vui sướng nói: "A...? Cô nương thích con ngựa này sao? Sao còn muốn nhìn xem mà không chịu ra giá luôn?"
"Hừ! Bản cô nương đây có bạc, một ngàn lượng bạc có đủ hay không?" Cô nương này tuy là giọng điệu đầy đắc ý, nhưng mà rõ ràng là bị lời nói của Lạc Tuyết chọc giận, cho nên trong lời nói có chút lạnh lùng.
"Không bán!" Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói
"Hai ngàn lượng."
"Không bán!"
"Mười vạn lượng."
"Không bán!"
"Dùng mạng của ngươi đổi thì thế nào?" Cô nương đó nghiến răng nghiến lợi nói, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Lạc Tuyết cười to, con ngươi càng thêm lạnh lùng, "Tốt. Chỉ cần cô nương có bản lĩnh lấy được mạng của tại hạ. Con ngựa này sẽ thuộc về cô nương!"
"Tốt! Bổn cô nương đây chưa từng gặp qua loại người ngông cuồng như ngươi. Đúng là muốn chết!" Nói xong cô nương đó vung quyền đánh thẳng vào mặt Lạc Tuyết. Lạc Tuyết đứng yên, thân thể ngã về phía sau, vị cô nương này lập tức thay quyền thành chưởng, thành công đánh vào vai trái của Lạc Tuyết. Nơi đó có chút đau, mũi chân Lạc Tuyết nhẹ nhảy lên không. Cô nương bổ nhào vô ích, liền đưa tay qua bên cạnh, rất nhanh nhận kiếm từ trong tay của nha hoàn. Tấn công Lạc Tuyết, Lạc Tuyết hừ lạnh, tay phải tung ra một chưởng 'Du Long Hí Phượng' tránh khỏi một kiếm đồng thời cũng bắt được cổ tay của cô nương đó. Hơi dùng lực, trường kiếm rơi xuống đất kêu 'lạc cạnh'.
Cô tay cô nương đó tay bị giữ chặt, thì dùng tay trái đánh tới. Lac Tuyết nhanh chóng buông tay phải, xoay người một cái, tay áo trống không đã điểm nguyệt đạo của vị cô nương đó. Sau đó cô nương đó không thể động đậy.
"Ngươi. Ngươi mau thả bổn cô nương ra!" Khuôn mặt của cô nương đó đỏ ửng, lớn tiếng trách mắng. Nha hoàn đứng đó, tự biết không phải đối thủ của công tử áo trắng, cũng không dám bước lên, chỉ quát lớn: "To gan! Ngươi dám vô lễ với công chúa! Còn không mau thả công chúa ra!"
"Công chúa?" Mắt phượng của Lạc Tuyết khẽ nhếch lên, "Công chúa sao lại như vậy? Công chúa mà dám ăn trộm ngựa hay sao? Đạo trị quốc của Hoàng Đế Nam Chiếu các người là như vậy đó à?"