Vẻ mặt Lạc Tuyết vẫn còn biểu cảm không thể nào tin, Phong Liệt Diễm bước nhanh đi đến trước mặt nàng, lặp lại: "Vân Thiên?"
"À? Ờ." Lạc Tuyết ngước mắt thuận miệng lên tiếng. sau đó cũng không biết nên nói gì cho phải, hôm đó ở Liệt Diễm Sơn Trang, hai người bọn họ không phải đã nói hết rồi sao? Tuy rằng Phong Liệt Diễm lúc ở Trang vương phủ đã kêu một tiếng kia đã cứu nàng, nhưng nàng cũng không rõ lắm vì sao Phong Liệt Diễm lại đi theo nàng đến Trang vương phủ hắn có mục đích gì đây?
Phong Liệt Diễm thấy Lạc Tuyết đối với hắn cũng không tở vẻ gì là vui mừng, hai mắt không khỏi tối sầm lại, đôi môi khẽ nhếch lên mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra miệng. Xoay người hướng quầy kêu lên: "Chưởng quỹ, lấy cho chúng ta một bàn rượu và thức ăn thật ngon !"
"Vân Thiên, chúng ta đến ngồi bên kia đi!" Phong Liệt Diễm nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, rồi sau đó đi đến một cái bàn mới được thu dọn lại.
Lạc Tuyết dừng một chút, thấy trong ánh mắt Phong Liệt Diễm chợt lóe lên một chút chán nản, không biết tại sao, trong lòng của nàng lại cảm thấy hơi đau lòng, nhưng hắn là đặc biệt đến tìm nàng sao? hay là vô tình gặp được? Nghĩ vậy nên đã vội vàng đi theo, ngồi xuống.
Phong Liệt Diễm cũng trầm mặc, hai người nhìn chằm chằm đối phương. Điều này cũng làm cho Lạc Tuyết có chút không hiểu, lúc Phong Liệt Diễm ở trước mặt nàng rất ít khi im lặng, hôm nay làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ Liệt Diễm Sơn Trang xảy ra chuyện gì? Lạc Tuyết căng thẳng trong lòng, bật thốt lên: "Phong Đại Ca? huynh tại sao lại đến U châu?"
"Phong Đại Ca? Ừ, rất tốt đã một khoảng thời gian không được nghe đệ kêu ta như vậy, bây giờ nghe, cảm thấy thật là thân thiết. Đệ gọi như vậy, chứng tỏ Vân Thiên đệ sớm đã không còn tức giận huynh nữa, phải không?" Phong Liệt Diễm ngẩn người một chút, trong mắt lập tức xuất hiện một nụ cười ấm áp như xuân, lo lắng trên mặt trở thành hư không.
Lạc Tuyết thật sự choáng váng, bởi vì lý do này? Nàng Liếc mắt, trịnh trọng nói: "Phong Đại Ca nói quá lời rồi, tiểu đệ từ lần đầu tiên xuất cốc, người đầu tiên gặp chính là huynh, Phong Đại Ca đối với tiểu đệ chăm sóc tận tình, thành tâm đối đãi, hôm đó là do Vân Thiên không đúng, hiểu lầm Phong Đại Ca rồi, cái này hướng Phong đại ca bồi tội!"
Dứt lời, nhận lấy chén tiểu nhị đang muốn để xuống trên bàn, rót cho mình một chén, ngửa đầu uống hết, uống liên tiếp ba chén mới dừng lại. ánh mắt Phong Liệt Diễm hơi ướt, cũng uống liền ba chén, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng không còn ngăn cách nữa.
"Phong Đại Ca, Vân Thiên còn phải cảm tạ huynh kia đêm hôm đó đã gọi đệ giúp đệ tránh được, nhưng mà Phong Đại Ca không phải đang ở Tề Châu sao? Tại sao lại xuất hiện ở Trang vương phủ?" Lạc Tuyết hỏi vấn đề đang thắc mắc trong lòng.
"Huynh đoán được đệ có lẽ sẽ đến Trang vương phủ, trong lòng lo lắng, nên muốn đến xem một chút, không ngờ thật sự gặp được đệ. Chỉ là sau đêm hôm đó, đệ đi nơi nào? Huynh nghĩ là đệ sẽ đến Cảnh Châu tìm Lăng huynh, nên đã đến Cảnh Châu đợi đệ rất nhiều ngày, Lăng huynh cũng phái người tìm ngươi khắp nơi, cũng không có tin tức của đệ. Sau đó, Lăng huynh nói đệ từng đến nghịch Kiếm Các là vì hỏi thăm một nhóm người được gọi là "Mạc Bắc Hắc Thất", thế nhưng nhóm người này lúc này đã đến Nam Chiếu quốc rồi, huynh lại đoán đệ có thể sẽ đi U châu hoặc là trực tiếp đi Nam Chiếu quốc tìm bọn hắn, nên đã tìm đến đây." Phong Liệt Diễm giải thích, "Trên thực tế, ngày hôm qua huynh cũng đã đến thành U Châu rồi, tìm hiểu xung quanh tin tức của đệ, ban đầu tính nếu ngày mai vẫn không tìm thấy đệ, thì sẽ đến yên kinh của Nam Chiếu Quốc, không ngờ tối hôm nay lại nghe thấy nơi này xuất hiện nam tử mặc áo trắng, cánh tay trái trống rỗng, vội vàng tới đây, vậy mà, thật sự là đệ!"
Lạc Tuyết sau khi nghe xong, lỗ mũi lại có chút chua xót, Phong Liệt Diễm lại có thể hao tổn công sức tìm kiếm nàng, điều này làm cho trái tim đã lạnh nhiều năm của nàng lần nữa dấy lên một tia ấm áp, nỗ lực nhắm mắt lại, trong lòng thở dài, sư công, ngươi nói đúng, đi ra ngoài, Lạc nhi đã chết đi mới có thể sống lại, hôm nay, Lạc nhi đã cảm thấy!
Phong Liệt Diễm nhìn chằm chằm Lạc Tuyết một hồi lâu, nhìn vẻ mặt đang ẩn nhẫn của nàng, liền thì thào nói: "Vân Thiên, đệ không biết đâu, lúc vừa rồi ở trên đường, nghe được tin tức có thể là đệ, huynh kích động cỡ nào đâu, khi thấy đệ toàn thân áo trắng xuất hiện trước mặt huynh. Nếu như đệ hỏi tại sao ta muốn đến tìm đệ, huynh cũng không thể hiểu rõ, không thấy được đệ, huynh sẽ lo lắng đệ có gặp nguy hiểm hay không, mặc dù võ công của đệ cao cường, nhưng mà trên đời này có rất nhiều tiểu nhân gian xảo, huynh sợ kinh nghiệm giang hồ của đệ vẫn chưa đủ, bị người ta tính kế, trong lòng tâm sự nặng nề, huynh sợ trái tim của đệ chìm sâu vào tăm tối không có cách nào tự kềm chế. . . . . . Tóm lại, huynh lo lắng rất nhiều điều. Cho nên, huynh liều mạng cũng phải tìm được đệ, ở bên cạnh, như vậy có thể xem là một lý do đúng không!"
Những câu nói rất bình thường này, lại khiến Lạc Tuyết kinh ngạc. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trong quán rượu ở Tề Châu, hắn như mang theo ánh mặt trời, một chút tính cách bá đạo của nam tử, giờ phút này, lại giống như một người bình thường rơi vào võng tình, nhìn về phía ánh mắt của hắn "Hắn" thổ lộ tâm sự, liều mạng? Làm bạn? Nhừng lời này như khiến Lạc Tuyết hoang mang, cuộc đời này của nàng, còn có thể yêu ư? Hoặc là, cả đời này, nàng còn có tư cách để được người khác yêu ư? Một phi tử bị người đời phỉ nhổ là hồng hạnh xuất tường, một nữ nhân bị mất một cánh tay, không có nhà để để về, một nữ nhân đã từng bị sẩy thai, vẫn còn ước mong gì chứ?
Một giọt lệ theo khóe mắt Lạc Tuyết rơi xuống, bàn tay có chút rung rung, môi đỏ mọng khẽ thở dài: "Phong Đại Ca, Vân Thiên là một nam nhân, có thể được Phong Đại Ca quan tâm như người thân, đúng là phúc ba đời, nếu có một ngày Phong đại ca gặp nạn, Vân Thiên nhất định liều chết giúp đỡ! Nhưng, Phong Đại Ca, về sau không cần quan tâm Vân Thiên nhiều như vậy, một người một đường, chủ yếu vẫn là tự bản thân trải qua, không phải sao? Huống chi, Phong Đại Ca tuổi đã không nhỏ, cũng nên cưới thê tử, để nhà họ Phong có hậu duệ, còn nữa, sản nghiệp Phong gia vẫn còn cần huynh đi xử lý, cho nên không cần tìm Vân Thiên nữa, Vân Thiên mệnh cứng rắn, ông trời đã thương để cho đệ sống thêm vài chục năm, thật sự, xin Phong Đại Ca ghi nhớ!"
Con ngươi Phong Liệt bỗng nhiên tối xuống, nắm lấy tay Lạc Tuyết, vội vàng nói: "Vân Thiên, đệ nói gì vậy? Đệ đây là đang muốn đuổi huynh đi sao?"
Lạc Tuyết cả kinh, vội muốn rút tay phải về, lại bị Phong Liệt Diễm nắm chặt hơn, Lạc Tuyết chau mày lại nói: "Phong Đại Ca, hai chúng ta đều là nam nhân, huynh mau buông đệ ra, tránh cho làm cho người ta chê cười !"
Phong Liệt Diễm nghe được hai chữ "Nam nhân" này, bỗng nhiên ngẩn người, hắn đang làm gì? Hắn đến tột cùng đang làm cái gì? Bọn họ chỉ là bạn tốt không phải sao? Nghĩ đến điểm này, Phong Liệt Diễm cố gắng áp xuống những cảm xúc khó chịu trong lòng, buông ra Lạc Tuyết, cố làm thoải mái nói: "Vân Thiên, thật xin lỗi, là huynh quá vọng động rồi. huynh quan tâm đệ, cũng chỉ là đem đệ trở thành huynh đệ tốt của huynh thôi, đệ không nên quá lo lắng như vậy, Phong Đại Ca muốn đi cùng đệ, nhưng mà cũng chỉ là muốn cùng đệ cùng nhau hành tẩu giang hồ mà thôi, về phần gia nghiệp, sẽ có người thay huynh xử lý, đệ cũng không cần lo lắng, còn chuyện lấy vợ, trong lòng huynh biết rõ. Cho nên, đệ hãy thu lại những lời mà đệ vừa nói đi!"