• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khói lửa bốc lên, khắp giang sơn, rồng khởi cuốn, ngựa hí dài, kiếm khí Như Sương.

Trên đại điện, Long Ngự Thiên yên tĩnh phát xuống năm chiếu thư cần vương, điều "Thập nhị ưng" theo thông đạo bí mật đưa ra khỏi Kinh Sư, lại lấy tên Thiên Tử Đại Kim, phát xuống thánh chỉ: Bình Nam đại tướng quân Thượng Quan Lôi uổng phí hoàng ân, công khai mưu phản, tội lỗi ngập trời, trẫm quyết sẽ không đưa giang sơn xã tắc, và cuộc sống ấm no của dân chúng ra đầu hàng phản tặc! Trẫm thề tru diệt đảng phái của Thượng Quan gia, cùng cùng chết sống với giang sơn Đại Kim!"

Đạo thánh chỉ này của Long Ngự Thiên, chấn phấn tinh thần tam quân, cũng làm hai quân Đại Lương chính thức khai chiến.

Mà bây giờ nguy hiểm nhất là Uyển An.

Long Ngự Thiên và Long Ngạo Thiên trên tay chỉ có 3000 Ngự Lâm quân cùng một vạn Kiêu Kỵ Doanh có thể điều động, Hoàng Thành bị vây, cửu môn bị cáo, 13000 tinh binh đã đóng được năm ngày rồi, đang cùng người của Thượng Quan Lôi giao chiến không dưới mấy mươi lần, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng, nhưng theo Long Ngự Thiên người của quân đội càng ngày càng ít, hoàng cung cũng sắp bị phá, năm đường cần vương sư đều bị đại quân của Thượng Quan Lôi ngăn lại, không cách nào chạy tới được, hoàng cung đang lọt vào khốn cảnh!

Trong lúc đó, cả Đại Kim, trên dưới đất nước khắp nơi đều là chiến hỏa, dân chúng trôi giạt khắp nơi, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

......

Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm vẫn sống ở "Hồi hồn cốc, đối với biến hóa nghiêng trời lệch đất ở bên ngoài không biết chút nào, cảm xúc Lạc Tuyết đã khôi phục, không khỏi nhớ tới Thượng Quan Lôi, không biết bây giờ đã khởi binh hay chưa?

"Phong Đại Ca, sư công, ta muốn đi Kinh Thành hỏi thăm tình huống một chút, sau đó trở về." Lạc Tuyết lo lắng nói.

"Lạc nhi, ta với nàng cùng đi." Phong Liệt Diễm nói.

"Được. Chúng ta phải đi ngay bây giờ!"

Hai người ra khỏi "Hồi hồn cốc", thấy thảm tượng dân chúng ngoài thành, mới biết, Thượng Quan Lôi đã công khai làm phản!

Phản tặc đến chỗ nào, thành trì chỗ đó bị vùi lấp, máu chảy thành sông, một mảnh hổn độn...

Lạc Tuyết cảm giác máu toàn trên thân đều sôi trào lên, "Phong Đại Ca, ta muốn vào thành cứu hoàng thượng!"

"Lạc nhi, không được, chỉ có hai người chúng ta quá nguy hiểm! Hơn nữa nàng xem, tất cả cửa thành đều bị Thượng Quan Lôi khống chế, chúng ta hoàn toàn không có cách nào vào phòng được!" Phong Liệt Diễm chỉ vào quân đội tuần tra nghiêm mật trên tường thành, vô số cung tiễn thủ đang vận sức chờ phát động tấn công, vội la lên.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể nhìn hoàng thượng rơi vào trong tay lão tặc! Nhìn tình thế hiện tại, đại quân năm vị Hậu gia còn chưa tới, nhất định là đã bị quân đội của lão tặc chặn đường rồi!" Lạc Tuyết dậm chân, trong phút chôc không có chủ ý nào.

“Lạc nhi, trước tiên nàng đừng nóng vội, chúng ta bàn bạc kỹ hơn rồi tính” Phong Liệt Diễm cau mày, chọt kêu lên: “Lạc nhi, chúng ta bây giờ lập tức Liệt Diễm Sơn Trang Tề Châu!”

“Liệt Diễm Sơn Trang?” Lạc Tuyết kinh ngạc, ý tưởng lóe lên trong đầu, “Phong đại ca muốn tìm mật chỉ tiên hoàn lưu lại?”

“Đúng, Lạc nhi nàng thật là thông minh! Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mật chỉ là cái gì, nhưng nhất định sẽ có chỗ hữu dụng. Bây giờ chúng ta đi!” Phong Liệt Diễm xoay người lên ngựa, Lạc Tuyết cũng nhảy lên Truy Phong của nàng, hai người ra roi thúc ngựa chạy về hướng Tề Châu.

Chỉ một ngày, Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm liền đã đến Liệt Diễm Sơn Trang.

Lấy ra mật chỉ, mở ra lớp phong ấn nặng nề, lúc hai người vừa nhìn, không khỏi cảm thấy kinh hãi!

“Trẫm hôm nay ban cho con cháu Phong gia quyền lợi đặc biệt, nếu sau lúc trẫm trăm tuổi, nếu phát sinh tình huống gì, con cháu Phong gia hãy cầm đạo thánh chỉ này, xây dựng quân đội, lấy Nam cung thế gia cầm đầu võ lâm con cháu Bát Đại Thế Gia cập kỳ đều phải nghe theo lệnh của Phong thị, bình định thiên hạ, lấy việc bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Kim làm trọng! Tình huống như vậy có hai trường hợp, một hoàng thượng đương triều ngu ngốc vô năng, tin vào gian thần, giết hại dân chúng; hai nghịch thần mưu phản dồn thiên hạ đại loạn. Khâm thử! Đại Kim Vũ Đức Hoàng đế bốn mươi năm, ngày một tháng mười!”

“Phong đại ca? Tiên hoàng làm sao có thể dự đoán được sẽ có sự việc như thế này? Nam Cung thế gia?” Lạc Tuyết kinh ngạc đem đạo thánh chỉ này đọc qua đọc lại nhiều lần.

Phong Liệt Diễm lắc đầu: “Những thứ này ta cũng không rõ ràng lắm. Chúng ta lập tức đi gặp Nam Cung thế bá!”

“Được!”

Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm nhanh chóng chạy đến dưới chân núi Nam Cung sơn trang, trang đinh thấy người tới là Phong Liệt Diễm, lập tức ôm quyền cung kính nói: “Phong thiếu chủ, trang chủ chúng ta chờ ngài đã lâu!”

Chờ hắn? Phong Liệt Diễm chần chờ một chút, “Dẫn đường!”

Hai người lên núi, đi vào đại sảnh Nam Cung sơn trang, thấy không chỉ có một mình Nam Cung Việt, hơn nữa tất cả người trong gia tộc Nam Cung gia tộc đều đến, đại khái nhìn qua, có khoảng hơn một trăm người!

Lạc Tuyết nhìn một vòng, Nam Cung Nhược Lan cũng ở đây!

Nam Cung Việt đứng ở vị trí cao nhất, nhìn thấy hai người đi vào, kêu lên: “Thế chất! Vân công tử!”

Phong Liệt Diễm ôm quyền bái kiến: “Thế bá!”

Lạc Tuyết nhàn nhạt cười cười: “Trang chủ, Vân Hận Thiên ta hôm nay đến đây tạ lỗi với người! Ngày đó nhiễu loạn đại hội chiêu thân của Nam Cung tiểu thư, xin Trang chủ tha lỗi! Còn nữa, Vân môc còn có chuyện muốn xin Nam Cung tiểu thư tha thứ!”

Nam Cung Nhược Lan đi ra, lúm đồng tiền như hoa, “Vân đại ca, chuyện gì mời huynh nói?”

“Nhược Lan thật ra thì ta là... Ta là...” Lạc Tuyết mới vừa toàn tâm toàn ý lấy hết dũng khí nói với Nam Cung Nhược Lan nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mừng rỡ của nàng, thì không nói được nữa, ấp úng.

Phong Liệt Diễm cảm thấy buồn cười, liền nói tiếp: “Nhược Lan, nàng muốn nói, nàng cũng giống muội, là một nữ tử!”

“Cái… Cái gi? Diễm ca ca huynh nói cái gì? Vân đại ca nàng… Nàng là nữ nhân?” Nam Cung Nhược Lan hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ vào Lạc Tuyết lắp ba lắp bắp xác nhận.

Thấy Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm đều gật đầu, “A!” hét to một tiếng, đi tới Lạc Tuyết trước mặt, lên xuống trái phải quna sát nhiều lần, hơn nữa nhìn về phía bộ ngực của Lạc Tuyết vừa nhìn vừa thông suốt, lúc này mới thật sự tin tưởng, “Oa” khóc lớn lên, xoay người chạy vào hậu đường.

Lạc Tuyết lúng túng mà ánh mắt mọi người cũng hoảng sợ nhìn về phia nàng, nhất là ánh mắt soi xét của Nam Cung Việt!

“Trang chủ, tên thật của ta là Vân Lạc Tuyết, Nhược Lan tiểu thư…’

“Không sao, Nhược Lan suy nghĩ xong sẽ thông suốt. Ngược lại Vân cô nương mới thật sự khiến lão phu bội phục! Ha ha ha… Vân cô nương đúng là thiên hạ đệ nhất nữ nhân!” Nam Cung Việt cười vang nói.

Tất cả mọi người trong Nam Cung gia tộc có người nào chưa nghe tới đại danh của công tử cụt tay Vân Hận Thiên? Mà vào lúc này lần đầu tiên gặp mặt, mới biết đối phương là nữ nhân, không khỏi ngạc nhiên vươn ra ngón tay cái!

Lạc Tuyết nghe thấy Nam Cung Việt khen nàng, liền bình thường trở lại, cười rực rỡ một tiếng, “Cám ơn trang chủ nhân từ đại lượng!”

Sợ hãi đi qua, mọi người lại chuyển đến vấn đề chính.

Phong Liệt Diễm vẫn tò mò, “Thế bá, ngài làm sao biết ta hôm nay tới đây? Hôm nay nhiều người như vậy, có phải trên trang có việc xảy ra?”

“Thế chất, chúng ta đã đợi ngươi mấy ngày!” Nam Cung Việt khôi phục nghiêm túc miệng vẫn nói.

Phong Liệt Diễm nhướng mày, Nam Cung Việt tiếp tục nói: “Hôm nay thế chất, có phải mang theo di chiếu của Tiên hoàng tới?”

Phong Liệt Diễm lại càng thêm cả kinh, "Thế bá làm sao biết được?"

"Vẫn xin mời thế chất trước tiên đọc di chiếu cho chúng ta đã!" Nam Cung Việt nói nói.

"Được!" Phong Liệt Diễm lấy mật chỉ từ trong tay áo ra, "Nam Cung thế gia tiếp chỉ!"

"Nam Cung Việt và Nam Cung nhất tộc tiếp chỉ!" Nam Cung Việt cực kỳ nghiêm túc dẫn đầu quỳ xuống, hơn trăm người cùng nhau theo sát quỳ gối sau lưng.

Phong Liệt Diễm đem nội dung mật chỉ đọc lại một lần nữa.

"Nam Cung Việt lĩnh chỉ tạ ơn! Nhất định không phụ di mệnh Tiên Hoàng!"

"Xem ra Thế bá đã sớm biết Liệt Diễm nhất định sẽ đến tìm ngài!" Phong Liệt Diễm thở dài nói.

Lòng hiếu kỳ Lạc Tuyết càng sâu, xen vào nói: "Xin hỏi Trang chủ, tiên hoàng tại sao lại đem trong trách này giao cho ngài vậy?"

"Hiện tại thời gian cấp bách, lão phu nói tóm tắt. Đó là bởi vì, lúc tiên hoàng còn sống, từng bí mật sắp đặt ám vệ, trong đó lại chọn lão phu và bảy người khác có võ công cao nhất, tám người chúng ta cả đời đều đối với tiên hoàng trung thành và tận tậm, rất được tiên hoàng tin tưởng. Năm năm trước khi tiên hoàng băng hà, tiên hoàng bí mật triệu kiến tám người chúng ta, giao cho chúng ta mỗi người mười vạn lượng hoàng kim, muốn chúng ta rời khỏi hoàng cung, xâm nhập giang hồ, xây dựng Bát Đại Thế Gia môn phái, trở thành một lực lượng tinh nhuệ núp ở dân gian, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bát đại gia ở nơi này trong mấy chục năm phát triển không ngừng lớn mạnh, liên hiệp, có khoảng vạn người!"

"Vạn người này mặc dù không nhiều lắm, nhưng người người có thể một địch trăm, trở thành một chi tinh nhuệ! Từ ngày thứ nhất Thượng Quan Lôi phát động làm phản, bát đại gia chúng ta đã chuẩn bị, chờ người của Phong gia tới truyền chỉ, đây là chuyện năm đó tám người chúng ta ước hẹn với tiên hoàng! Hiện tại lão phu lập tức đi điểm binh, sau nửa canh giờ là có thể nghe theo hiệu lệnh của ngươi xuất phát!"

Nam Cung Việt giải thích một chút, Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm mới bừng tỉnh hiểu ra, tiên hoàng để lại một chiêu như vậy, thật sự rất cao minh!

Ý chí chiến đấu Lạc Tuyết sục sôi, "Phong Đại Ca, vậy là chúng ta có thể cấp cho lão tặc một sự bất ngờ rồi! Như vậy, một lát nữa huynh mang người đến thẳng kinh sư, giúp Hoàng Thành giải vây, hiện tại ta đi Cảnh Châu, tìm Lăng đại ca mượn người, sau đó sẽ đi tìm Trương Thanh, khuyên cha hắn mang binh đến phía bắc, từ phía sau lưng đánh lén đại quân của lão tặc đang ngăn trở năm vị Hầu Gia!"

Phong Liệt Diễm suy nghĩ một chút, cho rằng phong pháp này có thể làm được, có thể tiến hành cùng nhau liền nói: "Được, nhưng mà Lạc nhi, chính bản thân nàng cần phải cẩn thận, có biết hay không? Chúng ta gặp lại ở thành Uyển An!"

Lạc Tuyết gật đầu nhẹ, cho Phong Liệt Diễm một nụ cười an tâm, "Yên tâm đi, Phong Đại Ca, Lạc nhi đã đồng ý gả cho huynh! Ta sẽ không nuốt lời đâu!"

"Ừ, ta cũng vậy sẽ không nuốt lời!" Hốc mắt Phong Liệt Diễm ướt át, muốn ôm Lạc Tuyết một cái, nhưng mà giờ phút này có nhiều người ở chỗ này như vậy, đành phải cố chịu đựng gật đầu một cái.

Lạc Tuyết nhanh chóng giục ngựa đi, chạy về phía Cảnh Châu.

Mà Cảnh Châu bên trong "Nghịch Kiếm Các", Lăng Quân Diệp tất nhiên biết Lạc Tuyết quyết tâm giệt trừ Thượng Quan Lôi, ngay từ lúc vừa bắt đầu làm phản, đã quyết định dẫu có chết cũng muốn cùng Lạc Tuyết đứng ở trên một đường thẳng.

Lăng Quân Diệp triệu tất cả thủ hạ Tây Nam lục lâm, khởi xướng một lần, ở trên giang hồ lăn lộn phần lớn tất cả mọi người đều là chính nghĩa, thấy Tổng Đà Chủ bọn họ muốn thần phục hoàng thượng, đi giết phản tặc, hơn năm ngàn người hoàn toàn không có một người thối lui khỏi, toàn bộ giương cờ tán thành.

Lúc Lạc Tuyết chạy đến, Lăng Quân Diệp đã mang theo hơn năm ngàn người đang tương trợ thủ tướng Cảnh Châu đẩy lùi quân địch, ở cửa thành, tiếng chém giết kêu thành một mảnh, thây ngang khắp đồng, giương mắt nhìn lên, thấy Lăng Quân Diệp một thân quần áo thanh sam xuất chúng, một thanh trường kiếm, Hoành Tảo Thiên Quân(Quét sạch thiên quân), ở trong vận quân, đi lại như Giao Long, không người nào có thể ngăn cản!

Lạc Tuyết hô to một tiếng, "Lăng đại ca, ta tới giúp huynh!" Liền phi thân xông về trong quân, Hỏa Vân Kiếm càng thêm sắc bén, đến mức, gió cuốn lá rách, sát khí nghiêm trang thổi tới ba vạn binh lính Thượng Quan Lôi phái tới công thành!

Lăng Quân Diệp xoay người lại đến bên cạnh Lạc Tuyết, vui mừng nói: "Lạc nhi, làm sao nàng tới nơi này?"

"Lăng đại ca ta tới tìm huynh!" Lạc Tuyết một kiếm bổ xuống một tên binh lính đang muốn đánh lén, rồi mới nói.

“Được! Hôm nay chúng ta cùng đẫm máu sa trường!” Lăng Quân Diệp phóng khoáng mà rống lên, kiếm trong tay càng hung hiểm hơn địa sát xông tới kẻ địch!

Toàn bộ chỉ chiến đấu trong vòng một canh giờ, kẻ địch đánh lâu không được, lại hao binh tổn tướng, ba vạn người còn dư không tới một vạn người, chủ tướng liền hô to, “Lui binh!”

Kẻ địch đánh bại, sĩ khí mọi người cao hơn, thủ tướng Cảnh Châu Thủ đối với sự tương trợ của Lăng Quân Diệp cảm kích cực kì, Lạc Tuyết lấy Ngự Tứ Kim Bài hoàng thượng ban ra, cất cao giọng nói: “Thủ tướng Cảng Châu đại nhân, vì hoàng thượng an nguy Đại Kim làm phiền đại nhân lo lắng thủ thành, vạn lần không thể để kẻ địch mang người vào thành, hiểu chưa?”

Lời nói này của Lạc Tuyết vang vang có lực, vừa mềm lại vừa cứng, Thủ tướng vội dập đầu nói: “Thần nhất định không phụ hoàng mệnh! Thề đem kẻ địch ngăn ở ngoài thành!”

“Tốt!” Lạc Tuyết đỡ Thủ tướng đứng dậy.

“Lăng đại ca, huynh có biết tổng đốc Vân Quý đã xuất binh hay chưa?” Lạc Tuyết xoay người hỏi Lăng Quân Diệp.

“Theo thủ hạ của ta báo lại, Trương Kỳ vẫn chưa xuất binh, hình như đang chờ đợi tình hình như thế nào”.

“Hả? Hắn muốn nhìn đến cuối cùng gió thổi theo hướng nào sao? Hắn muốn đánh là thắng? Hừ, làm sao có thể để cho hắn có chuyện tốt như vậy!” Lạc Tuyết khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Lăng đại ca, chúng ta tự mình đi tìm hắn, khuyên hắn thần phục hoàng thượng, xuất binh bắt giặc!”

“Được!”

Lăng Quân Diệp đem đám thủ hạ của hắn toàn bộ để lại cho Thủ tướng Cảnh Châu, cùng Lạc Tuyết hai người hai ngựa đi tìm Trương Thanh!

Cũng may hai nơi cách nhau cũng không xa, nhưng Lạc Tuyết và Lăng Quân Diệp lại bị binh lính chắn ngoài cửa.

“Làm càn! Dám cản đường bản công tử! Trợn to mắt cho các ngươi nhìn một chút, đây là cái gì!” Lạc Tuyết giơ tay lên liền cho cho binh lính nãy một bạt tai, sau đó lấy ra kim bài, “Bản công tử phụng mệnh hoàng thượng, các ngươi không nhanh đi thông báo cho Trương đại nhân các ngươi!”

Binh lính bị đánh này bị khí thế của Lạc Tuyết làm cho kinh hãi, vội nơm nớp lo sợ tiến vào.

Trương Thanh dĩ nhiên là đi theo cha Trương Kỳ ra ngoài, thấy Lạc Tuyết và Lăng Quân Diệp liền ngẩn người, kêu lên: “Vân công tử? Lăng tổng đà chủ?”

“Vị công tử này là do hoàng thượng phái tới hay sao?” Trương Kỳ nhìn xa trông rộng hỏi thăm.

“Trương đại nhân, đây là lệnh bài của hoàng thượng, đại nhân có thể nhìn cho rõ!” Lạc Tuyết quan tâm đến Trương Thanh, lại đưa kim bài ra.

Sau khi Trương Kỳ nhìn thấy cười, “Ha ha” nói: “Thanh nhi, con biết hai vị khâm sai đại nhân này?”

“Dạ, cha, vị này là Vân công tử chính là ân nhân cứu mạng hài nhi đã từng nói với người!” Trương Thanh chỉ vào Lạc Tuyết giới thiệu. Sau đó chỉ về phía Lăng Quân Diệp, “Còn đây chính là danh chấn Tây Nam Lăng tổng đà chủ”.

“Hả? Hai vị mời vào trong!” Trương Kỳ nghiêng người thủ thế ‘Mời’.

Tiến vào phòng khách, Lạc Tuyết nói thẳng, “Xin hỏi Trương đại nhân, có từng nhận được mật chỉ của Hoàng thượng?” Trương Kỳ không lập tức đáp lại, mà hướng về phía người làm hai bên quát: “Còn không mau dâng trà cho hai vị khách?”

“Không cần!” Lạc Tuyết lạnh lùng cắt đứt, vào lúc này lửa đã cháy đến nơi, còn có thể lo lắng uống trà? Trương Kỳ này chẳng lẽ muốn trì hoãn thời gian?

Trương Kỳ thấy Lạc Tuyết cự tuyệt, giọng điệu không tốt, vội vàng khom người nói: “Trước tiên bổn quan cảm ơn Vân công tử đã cứu mạng tiểu nhi!”

“Ha ha, Trương đại nhân, ngày đó Vân mỗ ra sức cứu trị Trương Thanh, cúng giúp hắn khôi phục võ công, không phải muốn hắn ở chỗ này làm con rùa rút đầu!” Lạc Tuyết cười lạnh, chuyển sang Trương Thanh, “Trương Thanh, ngươi có từng nhớ ngày hôm đó ngươi đã hứa với Vân mỗ chuyện gì không?”

Trương Thanh khom người cúi đầu, ngôn ngữ cung kính nói: “Trương Thanh không dám quên!”

“Thật sao? Ta nghĩ ngươi đã sớm quên đến ngoài chín tầng mây rồi! Trước đây vài ngày, ta đã từng phái người đưa tin cho ngươi, ngươi có nhận được không?” Lạc Tuyết tiến gần tới một bước, chất vấn Trương Thanh.

“Bẩm Vân công tử, Trương Thanh nhận được!”

“Hả? Trong thư tín Vân mỗ viết cái gì?” Lạc Tuyết hỏi ngược lại.

“Sau khi Trương Thanh nhận được thư này, cần giúp đỡ cha nghiêm mật giám thị Bình Nam tướng quân ở Vân Quý, một khi đối phương có mưu đồ bất chính,, lập tức báo lên cho triều đình, khởi binh tiêu diệt. Nếu như Trương Thanh làm trái cam kết đó, Vân Hận Thiên trong vòng trăm ngày nhất định sẽ trừng phạt!” Trương Thanh đọc từng chữ từng câu trả lời.

Lạc Tuyết cười lạnh, “Ngươi ngược lại nhớ rất rõ ràng! Vân mỗ lại hỏi Trương đại nhân, nếu lệnh công tử đã nhận được mật chỉ của hoàng thượng, Trương đại nhân cũng đã nhận được thánh chỉ sát phạt phản tặc của hoàng thượng, vậy vì sao ngươi đến nay vẫn án binh bất động?”

Trương Kỳ mồ hôi lạnh đổ cả người, công tử cụt tay này chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã có thể danh chấn thiên hạ, quả nhiên có chút thủ đoạn! Nhưng vẫn muốn giãy giụa một phen nữa, liền không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Hôm nay Vân công tử phụng hoàng mệnh đến đây, nhưng trên đường đi công tử chắc hẳn cũng thấy, thế lực phản tặc khổng lồ, đến mức, lướt thành đoạt đất, thế như chẻ tre, chỉ bằng một chút binh lực trên tay bản quan, làm sao có thể công phá quân địch? Chẳng bằng bảo toàn thực lực, đợi ngày sau giúp hoàng thượng Đông Sơn tái khởi!”

Lạc Tuyết và Lăng Quân Diệp nghe nói vậy, giận dữ ngút trời, Trương Kỳ này thật sự giảo hoạt! Nhưng ngoài mặt hai người vẫn rất bình tĩnh, Lăng Quân Diệp nhìn về phía Trương Thanh, ánh mắt này lạnh như băng, “Trương đại nhân dưới gối chỉ có một dứa con trai là Trương Thanh đúng không?”

Trương Kỳ hiểu rõ trong thoáng chốc sắc mặt biến thành đen, “Các người muốn dùng Thanh nhi đến bức bổn quan xuất binh?”

“Trương Thanh, ngươi nghĩ chyện này nên làm thế nào cho phải đây?” Lạc Tuyết ngước mắt hỏi.

“Vân công tử, Trương Thanh đã đồng ý với công tử, mặc cho công tử sai khiến, thì sẽ không nuốt lời”. Trương Thanh trịnh trọng nói xong, chuyển sang Trương Kỳ, “Cha, hoàng thượng đối với ngài luôn không tệ, ngài làm quan nhiều năm, lúc này Đại Kim và hoàng thượng gặp nguy nan, giúp hoàng thượng giết địch, huống chim thiên tử đã hạ thánh chỉ nếu ngài không tuân theo, một khi hoàng thượng thắng, Trương gia chúng ta chắc chắn sẽ bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội”.

“Vậy vạn nhất Thượng Quan Lôi thắng thì sao?” Trương Kỳ lạnh nhạt nói.

“Thượng Quan Lôi nhất định sẽ bại! Chúng ta tổ chức một nhóm tinh nhuệ đi về phía kinh sư, ít ngày nữa sẽ công phá cửu môn, bắt được Thượng Quan Lôi! Hơn nữa đại quân Nam Chiếu sẽ lập tức lui binh, giúp đại binh ta phản kích phản tặc, bây giờ ngươi không khởi binh, ngày khác đến cứu giá không đến phiên ngươi nữa!” Lạc Tuyết tiến lên một bước khuyên nhủ.

Trương Kỳ vẫn còn chần chờ, quay lưng lại không nói nữa.

Lạc Tuyết dứt khoát nói ra một câu ngoan độc, cảnh cáo một lần cuối cùng, “Trương đại nhân, muốn dứt thì nên dứt! Nhưng nếu lầm thời cơ, ngươi chính là thớt thịt kẹp giữa hai phe, bất luận ai thắng ngươi đều không sống được! Còn không bằng hiện tại hướng tới minh quân, tìm một con đường ra!”

“Ngược lại, nếu như Trương đại nhân vẫn còn khăng khăng một mực như vậy, đừng nói tới khoảng cách hiện tại giữa ta và ngươi gần như thế này, cho dù trong trăm vạn quân, Vân mỗ muốn lấy đầu cha con ngươi, cũng dễ như trở bàn tay!”

Trương Kỳ bị những lời nói này của Lạc Tuyết làm cho chấn động mồ hôi từng giọt thi nhau rơi, liếc về phía Trương Thanh, Trương Thanh gật đầu khẳng định một cái, "Cha, Vân công tử nói như thế cũng không phải nói ngoa, thương tích của ta là do Tây Vực đầu đà gây nên, ba năm không có người nào có thể cứu được, bởi vì không có ai có đủ nội công chữa thương cho ta, võ công Vân công tử xuất thần nhập hóa, nếu hắn muốn giết chúng ta, chúng ta tuyệt đối không sống được!"

"Người sống một đời, trung nghĩa làm đầu, nếu phụ thân vẫn không đồng ý, chính là bất trung đối với hoàng thượng, bất nghĩa đối với ân nhân! Xin phụ thân nghĩ lại!"

Trương Thanh trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Trương Kỳ, vái ba lạy, "Nếu như hài nhi không khuyên được phụ thân, thì lúc này xin cáo từ phụ thần, đi theo Vân công tử ra chiến trường giết địch! Lấy cái chết đền nợ nước!"

Trương Kỳ ngừng lại một chút, thở dài nói: "Thôi! Thôi! Bổn quan tuân theo ý chỉ hoàng thượng, lập tức xuất binh!"

Nói xong, Trương Kỳ dập đầu trước Lạc Tuyết, nói: "Trương Kỳ lúc trước ngu độn, hôm nay mới tỉnh ngộ, xin công tử thứ tội! Kính xin công tử ngày sau ở trước mặt hoàng thượng nói giúp cho Bổn quan!"

"Trương đại nhân xin đứng lên, Vân mỗ đồng ý vớingươi!" Lạc Tuyết vui mừng nhướng mày, một tay đỡ Trương Kỳ dậy.

"Nếu như thế, Bổn quan lập tức xuất chinh! Trước tiên đánh phá phản tặc hai tỉnh lân cận Vân Quý, cùng đại quân chư hầu đánh từ hai mặt, giải trừ đại quân bọn họ đang bị vây hãm!" Trương Kỳ ngay lập tức tinh thần toả sáng, lấy binh phù trong hộp gấm ra, cam kết với Lạc Tuyết.

"Được!" Lạc Tuyết kích động nhướng mày.

Hai người cũng không nóng lòng trở về Uyển An, mà kiên trì nhìn đại quân khởi binh xong mới lên đường đến Uyển An.

"Lăng đại ca, chúng ta đi nhanh lên một chút, tranh thủ thời gian có thể gặp mặt Phong Đại Ca bên ngoài Thành Uyển An, trợ giúp hắn công thành!" Lập tức Lạc Tuyết quất roi vào ngựa chạy nhanh trong gió lạnh.

"Được, chúng ta bắt giữ Lão tặc Thượng Quân, dâng lên hoàng thượng!" Lăng Quân Diệp hào khí ngất trời mà hét lên.

Hai bóng dáng một xanh một trắng giống như tia chớp nhanh chóng biến mất trên đường.....

....

Trong hoàng cung, Long Ngự Thiên đứng ở trên thành, nhìn một nhóm rồi một nhóm người địch tấn công vào, trên trán nổi gân xanh, đang muốn xông ra, bị Long Ngạo Thiên đưa tay ngăn lại, "Hoàng huynh, huynh bây giờ không thể đi ra ngoài, vẫn chưa tới thời điểm cuối cùng!"

"Quân đội chúng ta mặc dù đã đem trọng binh của lão tặc ngăn chặn bên ngoài không thể vào được Uyển An, nhưng vẫn bị bọn họ kiềm chế, không cách nào cứu giá, theo thế công như vậy của lão tặc, không tới một ngày, Hoàng Thành nhất định phải PHÁ...!" Long Ngự Thiên chau mày, oán hận nhìn tình huống chiến đấu kịch liệt phía dưới.

"Hoàng huynh, tình hình sẽ nhanh chóng đảo ngược!"12 ưng" vừa mới đưa tin tức tình báo tới, Phong Liệt Diễm mang theo Bát Đại Thế Gia võ lâm cùng với hắc bạch hai nhà tới tự nguyện hưởng ứng nghĩa quân, đã đánh tan quân địch cản đường, đang đi đến kinh sư! Hoàng huynh, điều huynh phải làm bây giờ, chính là vững vàng ngồi ở trong cung, để tránh dao động lòng quân!" Long Ngạo Thiên nói đến tin mừng này, kích động không thôi.

"Hả? Thật? Phong gia quả thật là phúc tinh Đại Kim! Đúng rồi, Lạc Tuyết đâu? Nàng là không phải ở chung một chỗ với Phong Liệt Diễm sao?" Long Ngự Thiên nhớ tới Lạc Tuyết, vội vàng hỏi.

"Lạc nhi không có ở đây, hiện tại cũng không biết nàng ở nơi nào!" Long Ngạo Thiên lo lắng không ít hơn so với Long Ngự Thiên, hiện tại thời kỳ chiến loạn, tin tức phong tỏa khắp mọi mặt, tin tức vừa rồi chính là do thủ hạ của hắn liều chết đưa vào.

Long Ngự Thiên nói đến Lạc Tuyết, đột nhiên nghĩ đến một nhà Lê Sinh Niên, hỏi vội: "Vậy người nhà Lê Thị Lang thì sao?"

"Hoàng huynh yên tâm, vợ chồng Lê Thị Lang đã được thần đệ đón vào cung, nhưng Lê Minh Hiên kiên trì muốn đi ra trận giết địch, cho nên Thần Đệ phái hắn trấn thủ cửa cung." Long Ngạo Thiên trả lời.

"Ừ. Chỉ sợ lão tặc ngộ nhỡ bắt Lê Minh Hiên uy hiếp Lạc Tuyết, thì làm sao bây giờ?" Long Ngự Thiên nghĩ đến chỗ này lại càng thêm lo lắng, hắn thà rằng không bảo vệ được giang sơn này, cũng không muốn thấy Lạc Tuyết có chuyện!

Long Ngạo Thiên trầm mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trước.

Đột nhiên trên cửa thành, khói báo động bay lên, nơi xa trên đường lớn, tiếng vó ngựa vang, Hoàng Sa Phi Dương (Cát vàng cuộn bay), vạn con tuấn mã phi như bay, Long Ngự Thiên và Long Ngạo Thiên không thấy rõ, nhưng nhìn từ xa đã thấy ngọn có chữ "Long" được treo lên, thì biết rõ là Phong Liệt Diễm đã đến!

Lạc Tuyết và Lăng Quân Diệp vừa đúng lúc chạy tới, một vạn người có thể tới đây nhanh như vậy, bởi vì người người được trang bị ngựa tốt, một vạn con ngựa đứng ở dưới thành, người ở trên ngựa tư thế oai hùng, cầm nhiều loại binh khí, đằng đằng sát khí nhìn về trên cửa thành bất cứ lúc nào cũng có thể Tiến Hành Công Kích phản tặc!

Thượng Quan Lôi nghe tiếng, một mặt sai người nhanh chóng công phá năm cửa cung còn lại, bắt giữ hoàng thượng, một mặt khác dẫn theo tinh binh chạy tới cửa thành, tra xét tình hình địch.

Từ trên cao nhìn xuống dưới, Thượng Quan Lôi thấy người dẫn đầu là Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết, thù mới hận cũ khiễn cho hắn đỏ cả mắt, hướng về sau kêu một tiếng, “Dẫn tới!”

Lê Minh Hiên bị trói gô đẩy tới trên cửa thành, Thượng Quan Lôi đắc ý hướng về phía dưới quát: “Vân Lạc Tuyết, ngươi nhìn xem đây là ai?”

Lạc Tuyết nhìn lên, quá sợ hãi, là Minh Hiên!

“Minh Hiên!” Lạc Tuyết hô lớn nói.

“Lạc nhi! Bình tĩnh chớ nóng!” Phong Liệt Diễm vội vàng an ủi Lạc Tuyết, “Trước xem tình huống rồi đã nói!”

Lạc Tuyết liền ngước mắt nói: “Thượng Quan Lôi, ngươi muốn như thế nào?”

“Ta muốn ngươi lập tức lui binh! Đầu hàng ta, nếu không ta lập tức cho người đem thủ cấp Lê Minh Hiên ném xuống!” Thượng Quan Lôi cuồng vọng đến cực điểm.

Lạc Tuyết sắc mặt tái xanh, nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như khảm vào lòng bàn tay, lạnh lùng quát: “Thượng Quan Lôi, ngươi cho rằng ta lui binh, ngươi có thể giết hoàng thượng, tự mình xưng đế sao? Ngươi cho rằng Nam Chiếu quốc thật sự cùng ngươi liên minh sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Thượng Quan Lôi vừa nghe giận quá, “Ngươi dám làm loạn tâm quân của ta?”

Thượng Quan Lôi vừa nói xong, chỉ thấy một phó tướng vội vàng chạy tới, ghé vào lỗ tai nói: “Đại tướng quân, tình huống có biến, Nam Chiếu thái tử lui binh rồi! Hơn nữa mười vạn binh phái đi ngược lại tương trợ quân địch, hiện đã triển khai phản kích quân ta kịch liệt, 30 vạn đại quân ta đã không thể đỡ, đã rút lui về Vân Quý, hiện tại xin chỉ thị đại tướng quân bước kế tiếp nên làm gì bây giờ?”

“Tổng đốc Vân Quý Trương Kỳ hiện tại có xu hướng gì?” thư vừa tức vừa giận, gầm nhẹ nói.

“Bây giờ vẫn chưa biết”

Ngay từ lúc phó tướng của Thượng Quan Lôi nói câu kia Lạc Tuyết đã sử dụng ‘Thính tâm công’ nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người, vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, nói nhỏ với Phong Liệt Diễm: “Phong đại ca, Nam Chiếu đúng hẹn đã bắt đầu phản công rồi!”

“Thật tốt quá, Lạc nhi!”

“Thượng Quan Lôi, ta nói cho ngươi biết! Tổng đốc Vân Quý Trương Kỳ đã kết hợp với năm đại quân của chư hầu tấn công người của ngươi, Nam Chiếu quốc sở dĩ lâm trận quay giáo, là do chúng ta đã thương lượng xong, muốn ngươi chết không nơi chôn thân! Nếu như ngươi còn muốn sống, ngay lập tức thả Lê Minh Hiên ra!” Lạc Tuyết cao giọng đe dọa.

“Ha ha ha… Chỉ sợ bây giờ hoàng thượng đã rơi vào tay của ta, ta có hai lá bài là Lê Minh Hiên và hoàng thượng, xem ngươi lấy cái gì đấu cùng ta!” mặt Thượng Quan Lôi vặn vẹo, cắn răng, điên cuồng cười lớn.

“Tỷ tỷ, tỷ không cần lo cho đệ, nhanh tiến vào bên trong thành, hoàng cung cửu môn đã không giữ được rồi, ngàn vạn lần không thể để hoàng thượng bị phản tặc làm hại! Tỷ tỷ! Mau giết Thượng Quan Lôi!” Lê Minh Hiên giãy giụa thề sống chết nói với Lạc Tuyết.

“Minh Hiên!” Lạc Tuyết nóng nảy, mắt thấy Thượng Quan Lôi đột nhiên rút chùy thủ từ trong ngực ra, đâm vào bả vai Lê Minh Hiên, máu theo chủy tủ chảy xuống, Lê Minh Hiên cắn môi, không rên một tiếng, dùng hết hơi sức toàn thân hô to: “Tỷ tỷ, nhanh chóng công thành! Mau! Mau!”

Lạc Tuyết run sợ, tay chân lanh lẽo, Thượng Quan Lôi nói: “Vân Lạc Tuyết, ngươi thấy không? Nếu như nguwoi không lui binh đầu hàng, mỗi lần ta đếm đến ba, ta sẽ đâm lên người Lê Minh Hiên một đao, ta sẽ khiến Lê Sinh Niên đoạn tử tuyệt tôn!”

“Đừng!” Lạc Tuyết nghe thấy câu nói này của Thượng Quan Lôi, dường như phát điên, Lê gia đối với nàng ân trọng như núi, nàng có thể không để ý đến sống chết của đệ đệ sao?

Giữa lúc Lạc Tuyết đang do dự, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang “ông ông ông”, đối đầu kẻ địch mạnh, những người khác mặc dù nghe được tuy nhiên cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ sợ gặp phải ám toán của kẻ địch, nhưng Lạc Tuyết chỉ nghe âm thanh, thì đã biết bầy ong trong “hồi hồn cốc” bay tới!

Nhất định là Ngọc Trần Tử đến rồi! Nội tâm Lạc Tuyết mừng như điên, lặng lẽ đem ngọc tiêu giấu trong cánh tay trái lên miệng, thổi lên “Khúc đau lòng” hướng dẫn đàn ong công kích kẻ địch.

Chỉ thấy trên trời đàn ong bay dày đặc, lướt qua vạn người bay tới phía cửa thành, trong phút chốc truyền đến các loại tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt vậy. Thượng Quan Lôi cũng bị cắn, mấy tên thủ hạ đang nắm lấy Lê Minh Hiên cũng buông ra, một mình chạy trối chết, trong nháy mắt mành chỉ treo chuông, Lăng Quân Diệp đã bay lên trời, phóng nhanh về phía Lê Minh Hiên!

Ngọc Trần Tử cũng đi theo đàn ong vừa tới, đợi Lăng Quân Diệp lôi được Lê Minh Hiên trở về, Lạc Tuyết nhanh chóng thay “Ly tâm khóc”, đàn ong di chuyển, Phong Liệt Diễm hô to với nghĩa quân phía sau: “Công thành!”

Vạn cao thủ giang hồ tràn vào, những người công thành cần phải dùng tới thang mây, những người khinh công tốt trực tiếp bay lên, những người có khinh công bình thường thì mượn lực của tường thành để đi lên, thanh thế to lớn, thiên hạ ít có!

Cửa thành được mở ra, “Giết…”, “Giết…”. Mọi người hô to tiến vào bên trong thành, quả nhiên người người có thể một địch trăm, toàn quân Thượng Quan Lôi bị diệt, nhưng Thượng Quan Lôi lại không thấy!

Mà sau khi cứu được Lê Minh Hiên cũng bị đàn ong công kích, đã trúng nọc ong, bất tỉnh nhân sự.’

Lạc Tuyết lo lắng rơi lệ, hô to: “Sư công! Sư công! Nhanh đưa thuốc giải cho con!”

“Nha đầu, cho!” Ngọc Trần Tử lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, đổ thuốc giải ra đưa cho Lạc Tuyết.

Sau khi Lê Minh Hiên ăn thuốc giải xong, Lạc Tuyết đứng dậy nói: “Sư công, hiện tại bên trong thành quá loạn, xin ngài hãy mang Minh Hiên đến ‘Hồi hồn cốc’ trị thương, đợi sau khi nội loạn được dẹp yên, con sẽ trở lại đón Minh Hiên!”

“Được! Nha đầu, con nhất định phải cẩn thận! Sư công chờ con!” Ngọc Trần Tử gật đầu, sờ sờ khuôn mặt kiên định của Lạc Tuyết, dặn dò.

Đưa mắt nhìn Ngọc Trần Tử ôm Lê Minh Hiên rời đi, Lạc Tuyết không còn nỗi lo nữa, “Xoạt” một tiếng rút Hỏa Vân Kiếm ra, Phong Liệt Diễm đã dẫn người tấn công vào trong, chỉ có Lăng Quân Diệp vẫn ở bên cạnh Lạc Tuyết, hai người dùng khinh công vào thành, khí thế ép người tiến vào quân địch!

Trận này đột nhiên biến hóa, toàn bộ phe phái của Thượng Quan Lôi bị giết, dư nghiệt nộp vũ khí đầu hàng, những phản loạn đã công phá ngũ môn hoàng cung sau khi nghe thấy đại quân của hoàng thượng đã vào thành, lòng quân lập tức tan rã, mà hoàng thượng Long Ngự Thiên và Trang Thân vương Long Ngạo Thiên cố thủ cùng chịu khổ với binh lính nhiều ngày, tinh thần lập tức tăng lên nhiều, mở cửa cung ra, cùng nghĩa quân bắt loạn quân Thượng Quan Lôi.

Long Ngự Thiên gặp được Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm, Lăng Quân Diệp, thấy ba người họ không có việc gì, nên đã nói năng có khí phách hơn, “Thiên hạ Đại Kim có mấy người. lo gì không yên ổn? Trẫm thay tất cả dân chúng Đại Kim cảm tạ các ngươi!”

Long Ngự Thiên vung long bào, trịnh trọng vái ba lạy trước ba người Lạc Tuyết, ba người kinh hãi vội đỡ Long Ngự Thiên đứng dậy, Lạc Tuyết nói: “Hoàng thượng không cần như vậy! Chỉ cần hoàng thượng một lòng lấy dân làm trời, lấy ổn định của thiên hạ làm đầu, chính là phúc khí của chúng ta rồi!”

“Ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Lúc năm người đang cười nói vui vẻ, nhưng mà Nhạc Cực Sinh Bi, bọn họ đã nhất thời thậm chí đã quên chủ mưu của tai họa này là Thượng Quan Lôi rồi!

Sau một khoảng thời gian Thượng Quan Lôi ẩn nấp đàn ong, giấu thân dưới mấy chiến sĩ đã chết, đợi đến khi Lạc Tuyết đem bầy ong rút lui về cốc, mới thừa dịp hỗn loạn được mấy tên thủ hạ bảo vệ đến hội hợp với Thượng Quan Mạc đang tiến đáng ở hoàng cung cửu môn, bởi vì hắn trốn rất mau, chỉ bị đuôi ong đâm một chút, cho nên chỉ bị trúng một chút nọc ong.

Hai cha con ẩn vào chỗ tối, mặt bôi đầy máu, nên không bị phát hiện.

"Mạc nhi, bây giờ phụ thân đi ra ngoài, dẫn lực chú ý của quân địch, con thừa dịp hỗn loạn chạy đi!" Thượng Quan Lôi đã ôm quyết tâm quyết tử nói.

"Không được, con không thể để cha lại được, còn có muội muội nữa làm thế nào bây giờ? Chúng ta sống ở cùng nhau, chết cùng một chỗ!" Thượng Quan Mạc mặc dù ác, nhưng cũng là một người vô cùng có hiếu, liền dùng sức lắc đầu nói.

"Mạc Nhi, con xem!" Chợt Thượng Quan Lôi chỉ vào năm người Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết đứng ở trên cửa thành: "Cầm tên!"

"Cha, người định bắn người nào?" Thượng Quan Mạc đem tên tới hỏi.

Thượng Quan Lôi từng có danh xưng là "Phi tướng quân”, ý là tài bắn cung cực chuẩn, Lệ Vô Hư Phát, bách phát bách trúng, đều không là nói chơi, cho nên Thượng Quan Mạc chau mày lại hỏi câu này.

"Hừ! Hiện tại giết hoàng thượng cũng vô ích, cha muốn giết tên nghiệt chủng của mẹ con và Vân Thiên Ca, nếu không phải nàng, này giang sơn bây giờ đã thuộc về gia tộc Thượng Quan chúng ta!" Ánh mắt Thượng Quan Lôi Âm ngoan độc thẳng tắp trừng mắt về phía Lạc Tuyết trên tường thành, tên đã lắp lên trên cung!

"Đúng! Giết nàng! Mẹ con bởi vì nàng mà chết, muội muội cũng điên rồi, là nàng lại khiến cho chúng ta cửa nát nhà tan, giết nàng!" Thượng Quan Mạc cũng thống hận cắn răng gầm nhẹ.

Thượng Quan Lôi nhẹ buông tay, tên lén bắn ra, giống như Tử Thần bay về phía Lạc Tuyết!

Mà trên tường thành năm người đều không hay biết có một mũi tên đã phóng ra, Lạc Tuyết đứng ở giữa Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp, năm người đang thảo luận về trận thắng này, Lăng Quân Diệp phản ứng đầu tiên, khi hắn thấy rõ mục tiêu là Lạc Tuyết thì hét lớn: “Lạc Tuyết cẩn thận!” Hơn nữa cả thân thể đã nhào tới trên người của Lạc Tuyết!

Tên bắn lén ngay giữa lưng, thân thể Lăng Quân Diệp dựa vào trên người Lạc Tuyết chậm rãi ngã xuống đất!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên giống như tia chớp xông về cha con Thượng Quan Lôi, một người một kiếm, mang theo tất cả tức giận tấn công về phía hai người!

Không tới mười chiêu, hai cha con Thượng Quan uy chấn triều đình nhiều đã dễ dàng bị mất mạng, máu, nhuộm đầy đất…

Thượng Quan gia ở trong lịch sử Đại Kim từ đó vẽ lên dấu chấm.

Lạc Tuyết ôm lấy Lăng Quân Diệp, tinh thần đại loạn, kêu khóc: “Lăng đại ca? Lăng đại ca? Huynh không được chết!”

“Lạc nhi… nàng yên tâm… ta không chết được… Nàng là truyền nhân của thần y mà… Lạc nhi … có lẽ lúc này… ta mới có dũng khí… ngay trước mặt nói cho nàng biết… Ta yêu nàng… Lạc nhi… Không có nàng… thế gian không còn bất luận kẻ nào… có thể đi vào trong lòng của ta… Nếu không chiếm được lòng của nàng … ta liền cam nguyện vì nàng mà chết… như vậy nàng có thể vĩnh viễn … nhớ ta… có phải hay không….”

Lăng Quân Diệp mấp máy đôi môi mang theo nụ cười dịu dàng thâm tình nhìn Lạc Tuyết rơi lệ vì hắn, đứt quãng nói lời yêu nàng từ nội tâm.

Lạc Tuyết vừa khóc vừa kiểm tra thương thế Lăng Quân Diệp, mũi tên này đã từ phần lưng xâm nhập vào trái tim, Long Ngự Thiên đỡ Lăng Quân Diệp lên, dùng một tay rót chân khí vào, bảo vệ tâm mạch Lăng Quân Diệp, vội vàng hỏi: “Lạc nhi, còn có thể cứu được hay không?”

Lạc Tuyết trong lòng sụp đổ lắc lắc đầu, “Chỉ còn lại một chút chân khí, thương tổn tới chỗ yếu, ngũ tạng đã rách, hết cách xoay chuyển rồi!”

“Lăng đại ca, van cầu huynh không cần chết, không cần chết, huynh không được bỏ lại ta như vậy…” Lạc Tuyết ôm Lăng Quân Diệp hơi thở đang càng ngày càng yếu, khóc không thành tiếng.

“Lạc… Nàng có thể… hôn ta…. một chút… một cái là tốt rồi… Lăng đại ca…. chết cũng không tiếc…” Lăng Quân Diệp dùng sức mở mắt, ánh mắt mê ly trong đó có một tình yêu bỏng cháy.

Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên đã chạy về, thấy tình huống Lăng Quân Diệp như thế, đều đau đớn nhắm nghiền hai mắt.

Lạc Tuyết dịu dàng hôn lên môi Lăng Quân Diệp, nói lời xin lỗi, trong con ngươi Lăng Quân Diệp thoáng hiện hạnh phúc, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt…

“Lăng đại ca…”

“Lăng huynh… ”

Tiếng la bi thống vang vọng đất trời, tiếng vọng quẩn quanh ba ngày…

Trận này Bình Loạn phản loạn này, thay đổi từ một nữ tử, trong tay áo uyên ương cầm binh phù, khí thế nuốt sơn hà định thiên hạ Truyền Kỳ!

Sau lần chiến loạn cứu vớt muôn dân trăm họ này, một vị nữ tử, phẫn nam trang hành thiên hạ, tư thế hào hùng, đẫm máu sa trường, tạo nên một huyền thoại ở cửu chân!

Trong trận đánh này có một cuộc truy đuổi tình yêu, một vị nam tử đứng sau lưng âm thầm ẩn nhẫn yêu, cũng trở thành giai thoại của nữ nhi trong thiên hạ…



Lạc Tuyết ôm nội tâm đau đớn, cùng Phong Liệt Diễm hộ tống linh cữu Lăng Quân Diệp trở về Cảnh Châu.

Long Ngự Thiên trấn giữ Kim Loan điện, xử lí tàn cuộc.

Long Ngạo Thiên nhìn Lạc Tuyết đau lòng vì Lăng Quân Diệp, nhưng nàng lại ở trong một lồng ngực nam nhân khác tìm sự an ủi, hắn biết rõ, hắn đã hoàn toàn mất đi nàng…

Long Ngạo Thiên tự mình dẫn người đi thanh tra và tịch thu tài sản phủ Bình Nam đại tướng quân, thấy Thượng Quan Vũ Điệp.

Thượng Quan Vũ Điệp đã hoàn toàn điên rồi, trong miệng không ngừng kêu: “Mẹ? Mẹ? Khuynh Nhã? Các ngươi ở nơi nào? Tại sao đều không để ý ta?”

Long Ngạo Thiên chậm rãi đến gần, gọi: “Vũ Điệp, ngươi còn nhớ ta không?”

Thượng Quan Vũ Điệp xoắn sợi tóc, trợn to hai mắt nhìn Long Ngạo Thiên một lúc lâu, mới nói: “Ngươi có phải phu quân của ta không? ừ, ngươi không phải, phu quân của ta là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng rất hung dữ! Hắn thích như vậy”.

Thượng Quan Vũ Điệp nói qua lại học dáng vẻ nhíu mày thường ngày của Long Ngạo Thiên, sau đó lại hi hi ha ha tại chỗ kêu: “Mẹ? Mẹ? Khuynh Nhã?”

Sau khi Long Ngạo Thiên chứng kiến Thượng Quan Vũ Điệp như thế, đột nhiên cảm thấy nàng cũng rất đáng thương, cánh tay trái nàng đã phế bỏ, nếu ngay đến cả Lạc Tuyết cũng nể tình tỷ muội cùng mẹ không nhẫn tâm giết nàng, hắn hận để làm gì nữa? Hơn nữa, nàng đã điên rồi, nhận được báo ứng như vậy, còn có cái gì để so đo nữa?

Nghĩ đến Khuynh Nhã không ngừng khóc tìm mẹ, Long Ngạo Thiên mềm lòng, đem Thượng Quan Vũ Điệp mang về Trang vương phủ, phái thêm hai hạ nhân cùng đến ở trong biệt viện, danh hiệu vương phi bị xóa bỏ!

Lý Đại Thạch thị nghĩ rằng con trai vinh hiển thì mẹ cũng được nhờ. Sẽ được lên vị trí vương phi, bị Long Ngạo Thiên quả quyết cự tuyệt, cũng tuyên bố, “Vương phi Trang Thân Vương phủ chỉ có một người là Vân Lạc Tuyết, nhưng nếu Lạc Tuyết không trở lại, thì vinhc viễn để trống!”



Ở Cảnh Châu Lạc Tuyết gặp lại Lăng Băng Nguyệt, Băng Nguyệt đã từ trong miện Lăng Quân Diệp biết thân phận của Lạc Tuyết, hình như có lẽ đã qua một thời gian, nên đã ung dung đối mặt với thân phận nữ nhi của Lạc Tuyết.

Lăng Quân Diệp chết đi, Lăng Băng Nguyệt bị đả kích rất lớn, khóc chảy khô nước mắt, “Đại ca là người thân duy nhất của muội trên thế giới này, nhưng huynh ấy lại bỏ muội đi, đi một mình”.

“Băng Nguyệt, về sau Phong đại ca sẽ giống như thân ca ca chăm sóc muội, muội thoe ta về sống ở Liệt Diễm sơn trang, có được không?” Phong Liệt Diễm che giấu khóe mắt bi thống nói.

“Phong đại ca! Vân… tỷ tỷ!” Băng Nguyệt nhào vào ngực hai người, khóc không thành tiếng.

“Băng Nguyệt, sau khi chúng ta chôn cất đại ca muội xong, muội hãy mang theo thư của ta, đến Liệt Diễm sơn trang trước, có được không? Chờ Phong đại ca xử lý hết mọi chuyện, sẽ trở lại!” Phong Liệt Diễm vỗ bả vai Băng Nguyệt, nói.

Lạc Tuyết đứng ở trước mộ Lăng Quân Diệp, đứng một ngày.Mặc cho gió rét lạnh lùng, run lẩy bầy, cũng không trở về.

“Lăng đại ca, tình cảm ta nợ huynh, rất nhiều rất nhiều, mặc dù huynh chưa từng nói rõ, ta cũng biết huynh đã âm thầm vì ta mà làm rất nhiều chuyện, huynh đã cứu ta một mạng, bản thân lại ra đi, nói ta làm thế nào an lòng đây?”

Tiễn Lăng Quân Diệp xong, lòng Lạc Tuyết lập tức trở nên trống rỗng, lúc Lăng Quân Diệp còn sống, nàng luôn coi thường hắn, hắn luôn là người cuối cùng mà nàng nghĩ đến, ngày ấy lúc phá thành, khi đứng trên cổng thành thời điểm mũi tên kia đâm vào lưng hắn, Lạc Tuyết mới cảm thấy mình đau lòng, đau đến mức không biết làm sao, đau đến mức hối hận mình đã từng bỏ qua hắn như vậy.

Mà hắn cho tới bây giò chưa từng lấy tình yêu để bức bách nàng, mà theo đuổi nàng, cho nàng tự do, hắn yêu nàng, không kịch liệt như Long Ngạo Thiên, không quả quyết như Long Ngự Thiên, càng không nhu tình như Phong Liệt Diễm, hắn chỉ dùng chính phương thức của hắn lặng lẽ yêu nàng, vì nàng làm tất cả.

“Lăng đại ca, huynh nói đúng, cả đời này Lạc Tuyết Tuyết cũng không quên huynh… tên của huynh vĩnh viễn đều trân quý trong lòng ta”.



Lạc Tuyết cho rằng tất cả đều kết thúc, cho nên nàng muốn đi “Hồi hồn cốc” thăm Minh Hiên, đưa hắn trở về bên cạnh cha mẹ.

Phong Liệt Diễm vẫn luôn bên cạnh Lạc Tuyết, hai người lên đường đến thành Uyển An.

Đến “Hồi hồn cốc”, Ngọc Trần Tử đã gần trị hết độc cho Lê Minh Hiên, Lạc Tuyết muốn Lê Minh Hiên trị hết độc rồi mới trở về.

Đợi đến khi Lạc Tuyết yên tĩnh, nàng mới cảm giác được thân thể mình biến hóa.

Tránh Phong Liệt Diễm, Lạc Tuyết tìm đến Ngọc Trần Tử, sác mặt lúng túng nói: “Con còn một tay không thể bắt mạch cho chính mình, người xem cho con một chút”.

“Cái gì? Nha đầu, con không thoải mái chỗ nào?” Ngọc Trần Tử nghi hoặc, đặt tay lên cổ tay Lạc Tuyết.

Đầu tiên, Ngọc Trần Tử chau mày, sau một lúc, lại dãn ra, mừng rỡ mà nói: “Nha đầu, con mang thai! Trong bụng có bảo bảo!”

“Cái gì? Con thật sự có đứa bé?” Lạc Tuyết cả kinh, quả nhiên như nàng dự đoán, bởi vì kinh nguyệt của nàng đã lâu chưa tới.

“Cũng đã gần hai tháng! Nha đầu, về sau con cần chú ý thân thể mình một chút! Chuyện này, sư cồn sẽ dặn dò Phong Liệt Diễm”. Ngọc Trần Tử nói xong, liền hưng phấn muốn đi ra ngoài, Lạc Tuyết nhanh chóng kéo lại, nói: “Sư công, không thể nói cho Phong đại ca. Ai cũng không thể nói, chỉ người biết, con biết là tốt rồi”.

“Tại sao? Nha đầu, con không phải muốn gả cho Phong Liệt Diễm sao?” Ngọc Trần Tử lui trở về, không hiểu nói.

“Không phải, sư công, con vẫn cảm thấy mọi chuyện chưa dẹp yên. Thái tử Nam Chiếu bên kia, con sợ còn có biến cố, tóm lại, người không nên nói với ai, xem một chút tình hình rồi nói”.

“Được rồi, Lạc nhi, vậy chính con phải cẩn thận! Cũng không thể đụng võ nữa, tránh tổn thương đứa bé!” Ngọc Trần Tử đồng ý.

“Dạ”

Lạc Tuyết ra nhìn ngoài cửa sổ, Phong Liệt Diễm đang cười vẫy tay với nàng, Lạc Tuyết cũng cười khe khẽ, tay phải chạm lên bụng, tự lẩm bẩm, “Bảo bảo, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để con bị bất cứ thứ gì làm tổn thương”.

Tất cả đúng như dự đoán của Lạc Tuyết, Long Ngạo Thiên rất nhanh đưa tin tức: Đại quân Nam Chiếu quốc chưa hoàn toàn rút về Nam Chiếu, mà là đóng quân trên biên giới Đại Kim, cũng đưa tới chiến thư cho hoàng đế Đại Kim!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK