Phong Liệt Diễm rốt cuộc thở dài một hơi, không cần nữa nghiêm túc ở chỗ này nữa, liền mỉm cười khom lương làm đại lễ với Ngọc Trần Tử, nói: "Phong Liệt Diễm bái kiến lão tiền bối!"
"Lão tiền bối gì chứ? Ngươi là cháu của Như Mi, cũng chính là cháu của ta, ngươi cũng giống hắn đều kêu ta là sư công đi!" Ngọc Trần Tử vuốt chòm râu bạc trắng nói.
"Dạ, sư công!" Phong Liệt Diễm vui mừng gọi.
"Sư công? Người quá thiên vị!" Lạc Tuyết thấy Phong Liệt Diễm vẻ mặt hả hê nháy mắt với mình, không khỏi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên giận trách.
"Sư công thiên vị như thế nào? Nếu là năm đó người Như Mi gả là ta, thì tiểu tử này chính là cháu của ta rồi !" Ngọc Trần Tử vội che chở Phong Liệt Diễm.
"Đúng vậy Vân Thiên, đệ không nên hẹp hòi như vậy chứ!" Phong Liệt Diễm vỗ vỗ bả vai Lạc Tuyết bộ dáng rất rộng lượng.
Lạc Tuyết liền nghiêm mặt, "Sư công, con không ở với người nữa, con đi thăm cha con!"
Lạc Tuyết lên xuống vài lần người đã đến phía sau thạch thất rồi.
Phong Liệt Diễm thấy thế, vội la lên: "Vân Thiên? Đệ đừng giận ta!" nói xong muốn đuổi theo Lạc Tuyết, bị Ngọc Trần Tử ngăn lại.
"Liệt Diễm, ngươi. . . . . . Rất quan tâm Thiên nhi chúng ta phải không?" Ngọc Trần Tử nghiêm trang hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Phong Liệt Diễm, hắn không cho phép bất kỳ người nam nhân nào tổn thương Lạc Tuyết một lần nữa, cho nên, chuyện này đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.
Phong Liệt Diễm thấy Ngọc Trần tử đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, lại không dám nói đùa, cũng nghiêm chỉnh đáp: "Dạ, sư công, Liệt Diễm quan tâm Vân Thiên, hơn nữa Liệt Diễm chăm sóc đệ ấy cả đời. Xin sư công cho phép!"
"Chăm sóc cả đời?" Ngọc Trần Tử nheo mắt lại, lần nữa mở mắt ra ánh mắt sắc bén bắn về phía Phong Liệt Diễm, "Ngươi biết nàng là loại người nào không? Ngươi lại dám nói muốn chăm sóc nàng cả đời?"
Phong Liệt Diễm nghĩ là Ngọc Trần Tử bởi vì hai người đều là nam nhân nên tức giận, cảm thấy thê lương, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở cúi đầu về phía Ngọc Trần Tử sau đó mới nói: "Sư công, nếu người đã cho phép Liệt Diễm gọi người là sư công, Liệt Diễm cũng coi người như người thân vậy, hôm nay Liệt Diễm trịnh trọng đem lời trong lòng nói cùng người."
"Con thích Vân Thiên, nhưng con biết ở trong mắt người bình thường chuyện này không thể nào chấp nhận được, bởi vì hai chúng con là nam nhân, vì nguyên nhân này nội tâm của con đã đấu tranh rất lâu, cũng đã cố gắng tiết chế tình cảm của chính mình, nhưng chuyện tình yêu từ cổ chí kim không ai có thể đoán trước được, con đã không khống chế được bản thân mà động tâm vì đệ ấy, cũng chỉ có thể buông thả bản thân, con cũng biết rõ, bởi vì con cố chấp, nên mang đến phiền muộn cho Vân Thiên, đệ ấy thậm chí muốn rời khỏi con, vĩnh viễn không gặp lại, mà con thật sự làm không được."
"Sư công, về điểm này, con xin thỉnh tội với người, bất kể người trừng phạt con thế nào..con cũng sẽ không dị nghị. Người là người thân nhất trên đời này của Vân Thiên, cho nên con đến đây để gặp người ngoài chuyện bà nội giao phó, còn muốn chính mình giải thích cho người nghe.”
Phong Liệt Diễm xúc nói đến chỗ này, sau đó "Bùm" một tiếng quỳ xuống, "Liệt Diễm chỉ cầu sư công cho phép con vĩnh viễn chăm sóc Vân Thiên, con quyết sẽ không ngăn cản đệ ấy cưới vợ sinh con, tự chăm sóc cuộc sống của mình . cho dù. . . . . . người cho con từ xa nhìn đệ ấy cũng tốt. . . . . ."
Ngọc Trần Tử nghe xong bây giờ đại khái hiểu rõ, thấy Phong Liệt Diễm thật sự không biết nha đầu Lạc Tuyết là nữ tử! Azz, thật đúng là khổ tiểu tử này! Muốn cùng hắn nói rõ mọi chuyện ư? Ngộ nhỡ hắn biết thân phận của Lạc Tuyết, ngược lại xem thường nha đầu đó thì làm thế nào?
Ngọc Trần Tử suy nghĩ một lúc lâu, cũng đem Liệt Diễm nhìn thật kỹ từ đầu đến chân mấy lần, mới chậm rãi mở miệng nói: "Liệt Diễm, ngươi cũng ngươi đang nói cái gì? Chỉ bằng những lời này của ngươi, lão phu có thể lấy tính mạng của ngươi rồi!"
"Ha ha, sư công, Liệt Diễm biết mình đang làm gì. Không có Vân Thiên ở bên cạnh, Liệt Diễm sống không bằng chết, thay vì như vậy, còn không bằng chết ở trên tay sư công!" Phong Liệt Diễm tự giễu nói.
Ngọc Trần Tử vẻ mặt có chút xúc động, nhưng mà hắn vẫn chưa yên tâm, lại nói: "Nhưng nếu có một ngày ngươi phát hiện Thiên nhi không phải bộ dáng như lúc này ngươi nhìn thấy, ngươi sẽ làm sao?"
"Sư công người quá lo lắng, con thích là chính bản thân đệ ấy chứ không liên quan đến bất cứ thứ gì. Đệ ấy không phải cái bộ dáng này? đệ ấy còn dáng vẻ nào chứ? Đệ ấy là nam nhân con cũng thích, tại sao phải sợ đệ ấy biến thành nữ nhân chứ? nếu đệ ấy thật sự là nữ nhân, con vui mừng còn không kịp nữa còn có thể tức giận được sao?" Phong Liệt Diễm lắc đầu nói.
"Hả? sư công hỏi ngươi...trong nhà ngươi đã có thê nhi chưa?" Ngọc Trần Tử chợt nhớ lại điều gì, hỏi vội.
"Liệt Diễm đến nay không có một thê một thiếp một đứa con." Phong Liệt Diễm trả lời cặn kẽ, cũng không hiểu sư công hỏi hắn chuyện này có tác dụng gì.
"Ha ha ha! Sư công yên tâm đem Thiên nhi giao cho ngươi! Dù sao cũng tốt hơn so với tên Vương Gia kia!" Ngọc Trần Tử vỗ vỗ bả vai Phong Liệt Diễm vui mừng cười nói.
"Vương Gia? Sư công nói đến Trang Thân Vương?" Phong Liệt Diễm nghe thấy lời nói của Ngọc Trần Tử chứa hàm ý, vội hỏi thăm nói.
"Ngươi cũng biết? Là Lạc. . . . . . à là Thiên nhi nói cho ngươi?" Ngọc Trần Tử nhất kích động xuýt nữa gọi tên thật của Lạc Tuyết nhưng đã rất nhanh chóng chuyển lại.
Nhưng cho dù là như vậy, nhưng khiến trong lòng Phong Liệt Diễm nổi lên sự nghi ngờ, "Sư công, Vân Thiên có phải có chuyện gì quan trọng gạt con? Mà người cũng đang giúp đỡ đệ ấy?"
"Thiên nhi có chuyện quan trọng? tại sao ta không biết? Không được, tìm thời gian ta phải hỏi hắn một chút mới được!" Ngọc Trần Tử thầm than, Phong gia tiểu tử tâm tư đúng thật là rất kín đáo, cũng may mà Lạc Tuyết có thể giấu diếm lâu như vậy.
Phong Liệt Diễm chưa từ bỏ ý định nói tiếp: "Sư công còn chưa nói có phải là Trang Thân Vương hay không? Hơn nữa Liệt Diễm còn muốn biết giữa Trang Thân Vương và Vân Thiên có quan hệ gì?"
"Ai nha, vấn đề của ngươi tại sao lại nhiều như vậy? Ta không không trả lời được, chính ngươi đi hỏi Thiên nhi đi!" Ngọc Trần Tử bối rối, đối với vấn đề Phong Liệt Diễm hỏi đã không chống đỡ không được, vội đẩy sang người Lạc Tuyết.
"Sư công! Đệ ấy không chịu nói cho con biết!" Phong Liệt Diễm nóng nảy, kéo ống tay áo Ngọc Trần Tử nói.
"Vậy thì sư công lại càng không thể nói được, nếu không “hắn” sẽ trở mặt cùng ta đấy! Chính ngươi đi ra phía sau tìm “hắn” hỏi đi, sư công còn có việc không thể bồi ngươi được!" Ngọc Trần Tử trên đầu đã toát đầy mồ hôi, chỉ vào gian thạch thất kia xong đã không thấy bóng người đâu nữa.
"Sư công!" Phong Liệt Diễm đưa tay ngăn cản, nhưng hắn làm sao có thể cản được, nhìn tốc độ khinh công hắn cũng chỉ có thể Lực Bất Tòng Tâm mà thôi! Nhưng Ngọc Trần Tử thái độ vừa muốn nói lại thôi, hắn lại lại càng muốn biết chuyện xưa của Vân Thiên, quyết định bình tĩnh đi theo hướng Ngọc Trần chỉ.
Ngọc Trần Tử trở lại trong nhà, không nhịn được thở dài nói: "Nha đầu này lại tìm việc cho lão già này, không có chuyện gì lại mang tiểu tử này tới kiểm tra lão già ta đây?" Ngọc Trần Tử ở trong phòng thong thả đi qua đi lại, đột nhiên vỗ đùi, "Không đúng, là ta muốn Lạc nhi dẫn hắn tới mà! Ai nha, lại quên mất chuyện quan trọng nhất rồi !"
Ngọc Trần Tử lại vội vàng chạy ra ngoài, nghĩ đến chuyện Như Mi, dưới chân không khỏi nhanh thêm vài phần, vừa đi vừa kêu: "Phong Liệt Diễm! Ngươi mau ra đây!"