• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nức nở nũng nịu khiến thanh âm tiểu công chúa mềm mại, mơ hồ nghe không rõ.

Nhất định là hắn nghe lầm rồi, là hắn vọng tưởng nên mới nghe lầm, tiểu công chúa sao có thể nói là nghĩ đến hắn.

Tạ Vụ Hành nắm đầu vai Vụ Nguyệt càng chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay nổ lên dữ tợn, tơ máu tràn đầy đôi mắt lạnh băng, cười tự giễu.

Nàng đã không dưới một lần không cần hắn, chỉ có hắn như chó điên cắn mãi không buông mà thôi.

Lệ khí lan tràn trong ngực, lại giống như chưa hết hy vọng, hèn mọn mong chờ, có lẽ hắn không nghe nhầm.

"Công chúa lặp lại một lần nữa." Thanh âm khàn khàn nhưng cực kì vững vàng.

Tạ Vụ Hành thậm chí không dám ngước lên quan sát thần sắc của nàng, sợ điều hắn luôn mong cầu biến mất quá nhanh.

Vụ Nguyệt uỷ khuất khóc nức nở, nói cũng nói rồi nàng không sợ nữa, một hơi tuôn trào: "Lúc ta xỏ lỗ tai là nhớ đến ngươi, biểu tỷ bảo ta ở chung với Lục đại nhân nhiều một chút, nhưng ta lại luôn nhớ đến ngươi..."

Bàn chân nhỏ dưới váy khẽ giậm, "Nhưng... tại sao ta lại nghĩ đến ngươi chứ..."

Nhớ thương một tên thái giám, nàng nhất định điên rồi, tim đập nhanh, khó thở, khẩn trương, tất cả những triệu chứng biểu tỷ nói nàng đều có, chẳng nhẽ nàng thật sự thích một tên thái giám.

Trong lòng Vụ Nguyệt phát lạnh, miệng cũng bẹp ra.

Nếu ma ma biết nhất định bị doạ ngất đi, nàng ăn nói với mẫu phi như thế nào bây giờ, Vụ Nguyệt càng nói càng mất hết can đảm, đôi mắt hồng hồng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ trong gương, nàng cũng không biết Tạ Vụ Hành có bao nhiêu phần động tâm,

Lần này hắn xác định tự mình nghe rõ ràng, mắt đen chớp loạn mê man, ngay sau đó một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng, khiến trái tim hắn như sống lại, toàn thân hắn kích động, tay chân bủn rủn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác không biết phải làm sao.

"Đều tại ngươi, đều tại tên thái giám vô liêm sỉ nhà ngươi... khiến ta trở nên không bình thường." Vụ Nguyệt nắm chặt tay, "Ngươi liếm tay của ta còn chưa đủ... hiện tại còn liếm tai ta..."

Trong gương, hai người vẫn duy trì tư thế cực kì ái muội, cảm giác tức giận cùng xấu hổ khiến thần kinh Vụ Nguyệt trở nên yếu ớt, nàng muốn nâng tay che mắt nhưng lại không có sức, chỉ có thể trốn tránh nhắm mắt lại.

"... Ngươi còn khiến ta không còn chút sức lực đối phó nào cả..."

Từ trong cổ họng tràn ra từng thanh âm tủi thân, nước mắt im lặng chảy xuống, một đường lạnh lẽo chảy thẳng vào tim Tạ Vụ Hành, hắn hoảng hốt, vội buông tai nàng ra.

Vành tai sưng bỏ bị chà đạp không nhìn ra hình dáng, vết bị trâm cài đâm qua lại tứa ra chút máy, chung quanh đã xuất huyết.

Tạ Vụ Hành khẽ kéo khoé môi, đáy mắt tràn đầy hối hận, hắn nâng ngón tay mơn trớn theo vành tai nàng, động chạm nhẹ nhàng khiến Vụ Nguyệt mẫn cảm co quắp thân mình.

Mắt đen khẽ hóp lại, trong miệng hắn còn dư vị chưa tan đi, ngọt quá mức khiến hắn gợi lên dục vọng.

Vừa rồi vì quá phẫn nộ mà hắn có chút thô bạo, trong nháy mắt nghe được lời nàng lệ khí liền tản đi, nhưng dục vọng thì không, ngược lại càng thêm điên cuồng.

Tiểu công chúa là của hắn, chứ không phải của bất kì ai khác.

Tạ Vụ Hành cắn nát môi mình, một giọt máu chảy ra khuyếch tán trong miệng hắn, giao hội cùng một chỗ với hương vị của nàng, kích thích dục vọng nguyên thuỷ kêu gào trong thể xác hắn.

Ánh mắt hắn chạm đến hàng nước mắt loang lổ trên mặt nàng, bỗng nhiên thanh tỉnh.

Nàng khóc!

Tạ Vụ Hành vội áp chế sự ngang ngược trong mình, tiếng nói không kiềm được có chút run rẩy, "Công chúa có đau không?"

Sao có thể không đau chứ, cảm giác tê rần biến mất liền nhói đau từng hồi, hắn còn cắn nàng, giống như muốn nuốt nàng vào bụng.

Tạ Vụ Hành nhìn vành mắt ẩm ướt phiếm hồng của Vụ Nguyệt, "Những lời Công chúa vừa nói... là thật sao?"

Vừa xấu hổ vừa giận dữ, mí mắt Vụ Nguyệt run lên, bỗng nhiên đứng bật dậy, đẩy Tạ Vụ Hành khỏi phòng, "Ngươi đi ra ngoài!"

Cánh tay nàng thì có bao nhiêu sức lực chứ, giờ phút Tạ Vụ Hành vẫn là luyến tiếc nàng nên cũng không có làm gì, liền cứ như thể để mặc hắn đẩy nàng ra khỏi phòng.

Tiếng cửa loảng xoảng, Thuận Ý vừa quay đầu đã nhìn thấy Chưởng ấn vị đẩy từ trong ra, sau đó rầm một tiếng cánh cửa đóng lại trước mắt hắn.

Thuận Ý bị doạ nhảy dựng, trong lòng cũng lạnh đi một nửa.

Thấy Chưởng ấn nhìn mình, da đầu hắn cũng muốn run lên.

Vừa rồi Chưởng ấn sắc mặt âm trầm đến đây, hắn đã biết không ổn, hiện tại còn bị Công chúa đuổi ra ngoài, chỉ sợ lúc này sẽ ồn ào một trận lớn.

"Đi mang một chậu nước đến đây, sau đó tìm nhà chùa lấy chút kim sang dược."

Nghe Tạ Vụ Hành phân phó, Thuận Ý không dám trì hoãn, vội đi múc nước.

Chờ hắn quay trở lại, Tạ Vụ Hành vẫn đứng lù đù trước cửa, tựa hồ chưa từng cử động.

Thuận Ý đi lên trước, "Chưởng ấn, mang tới rồi ạ."

Tạ Vụ Hành gõ nhẹ cửa, "Công chúa."

Trong phòng không có tiếng đáp lại, Tạ Vụ Hành lại nói, "Vết thương trên tai Công chúa phải xử lý, để nô tài vào đi, giúp Công chúa bôi thuốc."

Thật lâu sau, mới nghe thấy bên trong có tiếng ồm ồm nhỏ nhẹ truyền ra, "Không cần ngươi."

"Vậy nô tài gọi Tâm Đàn đến."

Thuận Ý nhìn Tạ Vụ Hành, xong lại bận bịu chạy đi tìm Tâm Đàn.

"Công chúa, nô tài rất vui." Tạ Vụ Hành cúi đầu nhẹ giọng nói, hắn khẽ cong môi, "Chưa bao giờ vui như vậy."

Cách một cánh cửa, Vụ Nguyệt đưa tay che hai má nóng bừng, tỉnh táo lại nàng liền hối hận, sao lại nói ra hết rồi.

Mà những lời nàng vừa nói, không phải ý tứ chính là thích Tạ Vụ Hành hay sao.

Xấu hổ mãnh liệt khiến tim nàng đập loạn, ngay sau đó lại giống như đứa nhỏ làm sai không biết phải xử lý thế nào, trong mắt tràn đầy giãy dụa, sao nàng có thể thích hắn.

Tâm Đàn nhanh chóng từ phòng nghỉ phía sau chạy tới, thấy Tạ Vụ Hành liền quỳ gối hành lễ: "Bái kiến Chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành nói: "Đi xử lý vết thương trên tai Công chúa."

"Tai?" Tâm Đàn lo lắng, sao Công chúa lại bị thương trên tai rồi.

Thuận Ý đứng bên cạnh vốn đã nghi ngờ đầy một bụng, chỉ là hắn không dám hỏi mà thôi.

"Là vì xỏ lỗ tai."

Nghe Tạ Vụ Hành nói vậy, Tâm Đàn bừng tỉnh: "Vậy phải đeo khuyên tai lên mới được, bằng không lỗ sẽ liền lại."

"Không để lại lỗ tai." Tạ Vụ Hành thản nhiên nói.

Tâm Đàn lại càng hoang mang, "Vậy sao còn xỏ..."

"Nếu Công chúa hỏi, ngươi cứ nói, không cần bất kì vật thô tục nào điểm xuyết, Công chúa trong lòng nô tài vĩnh viễn là người đẹp nhất."

Thanh âm Tạ Vụ Hành không lớn không nhỏ, vừa đủ để Vụ Nguyệt nghe thấy. Ở trong phòng nàng còn đang tìm cho mình đủ loại lý do để trốn tránh, chỉ bằng một câu nói toàn quân tan rã.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tâm Đàn đẩy cửa đi vào, "Nô tài đến bôi thuốc cho Công chúa ạ."

Vụ Nguyệt xuyên qua khe cửa nhìn người bên ngoài, sau đó nhanh chóng dời mắt, gật đầu nhè nhẹ.

Tâm Đàn đi vào cẩn thận nhìn lỗ tai Công chúa, mới phát hiện sưng rất to, còn thấm máu, kỳ thật đã bị thương nhẹ, làn da Vụ Nguyệt vốn mềm mại, cho nên trông liền có vẻ nghiêm trọng.

Tâm Đàn nhúng ướt khăn nhẹ nhàng lau qua cho nàng, vải vóc ma sát làm Vụ Nguyệt đau nhói, nhịn không được hít một hơi.

Tâm Đàn vội nhẹ tay hơn, lau sạch rồi mới cầm kim sang dược lên, đang định bôi lại nhịn không được hỏi, "Vậy... nô tỳ bôi thuốc ạ...?"

Vụ Nguyệt nhìn đôi hoa tai đã sớm bị lãng quên trên bàn, nàng đưa tay sờ lên tai còn lại, cắn môi không đáp.


Ngoài phòng, Tạ Vụ Hành cũng đang đợi nàng trả lời.

"Bôi đi."

Ánh mắt hắn lộ ra ý cười.

Cho đến tận cuối ngày, Vụ Nguyệt vẫn cố thủ trong phòng không ra, nàng cũng không biết Tạ Vụ Hành đi từ lúc nào, dù sao đến hôm sau, hắn đã không còn ở trong chùa.

Qua thêm hai ngày, Thái hậu liền hạ lệnh bãi giá hồi cung, nghe nói là Hoàng thượng cho người đến truyền lời, Thái hậu mới đồng ý.

Rốt cuộc cũng có thể hồi cung, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Hạ Lan Loan, nàng đẩy cửa sổ xe ngựa nhìn về phía Pháp Hoa tự xa xa, cảm khái, "Lúc trước ta còn nghĩ ở trong cung khó chịu, bây giờ lại ước mau chóng trở về."

Nàng quay người nhìn về phía Vụ Nguyệt, thấy vẻ mặt biểu muội tâm sự nặng nề, thở dài: "Hai ngày nay muội làm sao thế hả?"

Vụ Nguyệt rũ mắt lắc đầu, nàng không biết phải nói thế nào, tựa hồ chuyện rất đáng sợ.

"Vì Lục Bức Nghiễn?" Hạ Lan Loan đoán qua loa.

Vụ Nguyệt nghe vậy liền ngẩn ra, a đúng rồi, còn Lục Bức Nghiễn nữa.

Tạ Vụ Hành bên kia trước không nhắc tới, nhưng nàng có thể xác định mình cùng Lục Bức Nghiễn không có tình cảm khác, cũng nên nói rõ ràng với hắn mới phải.

Vụ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Loan, "Biểu tỷ, chốc lát có thể đi cùng muội đến chỗ Lục đại nhân không?"

Hạ Lan Loan vẫn tưởng rằng muội muội với Lục Bức Nghiễn có vài phần tình cảm, khó trách mấy ngày nay không yên lòng, vì thế lập tức đáp ứng.

Trở lại hoàng cung, hỏi thăm cung nhân mới biết Lục Bức Nghiễn ở điện Vũ Anh, Vụ Nguyệt liền cùng Hạ Lan Loan đi qua đó.

Lục Bức Nghiễn đang vùi đầu viết tờ trình, Thanh Phong đi vào cười ha hả nói: "Chủ tử, ngài đoán xem ai tới?"

"Ai?" Lục Bức Nghiễn đầu cũng không ngẩng lên, mi tâm thoáng qua chút chán nản.

Tư Đồ Thận chết, Tạ Vụ Hành nhanh chóng thay thế trở thành Chưởng ấn Ti Lễ giám, hai xưởng tuy hai mà trở thành một, quyền lực đều nằm trong tay hắn. Tư Đồ Thận tuy không phải người lương thiện gì nhưng ít nhất hắn không phải kẻ ngoan độc không từ thủ đoạn.

Hoàng thượng lại cực kì tín nhiệm hắn, trong triều kẻ nịnh nọt quả là nhiều không đếm xuể.

Thanh Phong nhìn ra tâm tình chủ tử nhà mình không vui, hắn cũng không nhiều lời, "Ngũ Công chúa đến."

Bàn tay đang cầm bút Lục Bức Nghiễn khẽ nhúc nhích, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, mi tâm giãn ra cười: "Ta ra đón."

Đi ra đại điện, quả nhiên nhìn thấy Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan đứng chờ ở hành lang.

Nhìn thấy Lục Bức Nghiễn, Vụ Nguyệt tiến lên vài bước, "Lục đại nhân."

Lục Bức Nghiễn liếc mắt qua lỗ tai trống không của Vụ Nguyệt, ánh mắt hơi ảm đạm, giây lát sau lại cười nói: "Không ngờ Công chúa đã về rồi."

"Vừa về đến nơi." Vụ Nguyệt hơi mím môi, sau đó đưa hộp gấm đang cầm trong tay cho hắn, "Ta nghĩ, vẫn nên đem cái này trả lại cho Lục đại nhân."

Ý cười trên mặt Lục Bức Nghiễn hơi thu lại, "Quà đã tặng ra ngoài, sao có thể thu hồi."

Vụ Nguyệt nói, "Lục đại nhân, ta không đeo hoa tai là vì không có lỗ tai."

Lục Bức Nghiễn từ trước vẫn luôn không dám mạo phạm nhìn thẳng vào nàng, giờ phút này mới nhìn kĩ, hắn phát hiện trên vành tai Vụ Nguyệt quả thật không có lỗ tai, nhưng mà, trên vành tai trái dường như có một chấm máu nhỏ.

Vụ Nguyệt nhìn hắn cười hối lỗi, "Ngày ấy ta nghĩ thử xỏ một chút, nhưng làm được một nửa, vẫn là cảm thấy không thích..."

Câu kế tiếp không cần nói nữa, Ngũ công chúa đối với hắn rõ ràng là không có tình cảm.

Hạ Lan Loan đang vểnh tai nghe ở một góc thấy vậy lập tức trừng lớn mắt, nàng như thế nào có thể ngờ được, Vụ Nguyệt đến tìm Lục Bức Nghiễn là để cự tuyệt hắn.

Lục Bức Nghiễn trong phút chốc như bị giội gáo nước lạnh, nói không cảm thấy gì là giả, hắn sống 20 mươi năm cơ hồ đều thuận buồm xuôi gió, không ngờ rằng lần đầu động tâm với một nữ tử lại gặp phải trắc trở.

Hắn không phải người lỳ lợm, cắn mãi không buông nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Công chúa có người trong lòng rồi sao?"


Vụ Nguyệt nghe hắn hỏi vậy liền hốt hoảng.

Nếu Vụ Nguyệt không có người trong lòng, hắn cho rằng mình hoàn toàn có cơ hội, Lục Bức Nghiễn dịu dàng nói: "Ta đã nhớ kĩ Công chúa không thích hoa tai, vậy Công chúa có thể cho ta một cơ hội, tìm hiểu xem Công chúa thích cái gì không?"

Vụ Nguyệt nhất thời không biết đối phó chuyện này như nào, nàng nắm chặt tay, đặt hộp gấm xuống bàn đá bên cạnh, "Xin lỗi, Lục đại nhân..."

Dứt lời liền vội vàng rời đi, Hạ Lan Loan vội đuổi theo, Lục Bức Nghiễn đứng tại chỗ, thần sắc cô đơn nhìn theo nàng đầy trìu mến.

Rời khỏi Vũ Anh điện, Hạ Lan Loan gấp gáp hỏi: "Muội xác định, không thích Lục Bức Nghiễn?"

Vụ Nguyệt lắc đầu.

"Muội không thử tiếp xúc thêm xem sao a..." Hạ Lan Loan quả thực tiếc nuối vô cùng.

"Phải thử mới biết được." Vụ Nguyệt bỗng nhiên nói.

Hạ Lan Loan còn tưởng đã thuyết phục được nàng, lòng vừa nhảy lên thì câu kế tiếp của Vụ Nguyệt đã khiến nàng ấy khẩn trương.

"Không phải với Lục đại nhân."

Hạ Lan Loan hoài nghi, Vụ Nguyệt có từng cùng nam tử khác tiếp xúc qua sao, nàng quả thật không rõ ràng, không phải Lục Bức Nghiễn vậy thì có thể là ai.

Vụ Nguyệt giấu trong lòng không thể nói cùng ai, chỉ có thể giãi bày với biểu tỷ, nàng cắn cắn môi, ngập ngừng: "Muội đối với một người, có cảm giác tim đập rộn ràng, nhưng lại không dám xác định có phải thích hay không, mà người kia thì lại tuyệt đối không thể."

Thần sắc Hạ Lan Loan trở nên nghiêm túc, "Ai?"

Gò má Vụ Nguyệt đỏ lên, nàng cắn cắn cánh môi đỏ như hoa, trong mắt tràn đầy phiền muộn giãy dụa cùng xấu hổ không nói nên lời.

Hạ Lan Loan nhìn vẻ mặt rối rắm muốn nói không dám nói của nàng, cẩn thận suy nghĩ lại, nghĩ kĩ xem nàng cùng từng ai tiếp xúc.

Cũng không có mà, nàng ấy có chút không hiểu biểu muội này, cả ngày cùng nhau chơi đùa ầm ỹ, xunh quanh cũng chỉ có từng ấy người, Lan ma ma, Vân phi, Cố Ý Uyển, ngay cả cái bóng nam nhân còn chẳng có.

Còn có một người lúc nào cũng thấy treo tên trên miệng, cũng coi như có dính dáng chút ít tới hai chữ nam nhân, nhưng tuyệt đối không thể nào... Trong lòng Hạ Lan Loan lộp bộp.

Vụ Nguyệt quanh co nửa ngày cũng không nói ra, kéo ngón tay, nhẹ giọng cả giận nói: "Biểu tỷ đoán xem..."

Hạ Lan Loan nhìn nàng như vậy liền dự cảm tám chín phần mười là người mà nàng ấy nghĩ đến, bỗng chốc cảm thấy trước mắt như sụp xuống, "Muội đừng để ta phải đoán, muội không được hồ đồ."

Vụ Nguyệt không phải thực sự động lòng với tên thái giám kia đi...

Hạ Lan Loan như vậy khiến Vụ Nguyệt tim như chìm xuống đáy, vẻ mặt đưa đám, "Biểu tỷ cũng cảm thấy không được sao...?"

"Nhưng chính tỷ nói những cảm xúc này không thể khống chế được mà..." Vụ Nguyệt cúi đầu, rầu rĩ nói, như là đã làm sai chuyện rất lớn, "Muội... cũng không xác định..."

Hạ Lan Loan không nhịn được dáng vẻ đáng thương này của Vụ Nguyệt, một mặt không yên lòng một mặt khác lại tự thuyết phục mình, thái giám thì làm sao, thái giám cũng là người.

Nàng ôm bả vai Vụ Nguyệt an ủi, "Không sao không sao... không phải còn chưa xác định sao? Chúng ta chờ chắc chắn rồi lại nói..."

Vụ Nguyệt lo lắng gật đầu, nàng không biết mình có thật sự thích Tạ Vụ Hành hay không, lại lo nghĩ không biết phải làm sao.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tạ Vụ Hành đi từ Dưỡng Tâm điện ra, Trọng Cửu lập tức tiến lên đón.

Tạ Vụ Hành nhìn sắc trời, "Công chúa hồi cung chưa?"

"Bẩm Chưởng Ấn, Công chúa đã trở lại Chiếu Nguyệt lâu." Trọng Cửu kể lại chi tiết chuyện Vụ Nguyệt đi gặp Lục Bức Nghiễn trả lại hoa tai, sợ Chưởng ấn tức giận, hắn nhanh miệng nói: "Công chúa còn nói muốn gặp Chưởng ấn."

Tiểu công chúa chủ động muốn gặp hắn.

Ngày ấy tiểu công chúa khóc lóc nói những lời kia, cơ hồ không có giây phút nào hắn không nghĩ tới, không có lúc nào không ở trong cơ thể hắn càn quấy, không biết mệt mỏi.

Qua nhiều năm như vậy, không, là từ khi hắn có kí ức cho tới nay, hắn vẫn luôn tin rằng, cuộc đời này vẫn là một màu đen u tối, là vũng bùn nhão, hắn chán ghét tất thảy, là tiểu công chúa đem đến tia sáng cho hắn, mãi cho đến lúc này, hắn mới thấy, cuộc đời này cũng không quá chán ghét như vậy.

Tạ Vụ Hành đi đến Chiếu Nguyệt lâu thì thấy Vụ Nguyệt ngồi thất thần bên cạnh cửa sổ, ánh chiều tà dát mỏng lên người nàng, ánh sáng nhu hoà mờ ào, bên tóc mai vài sợi tóc phảng phất bay, bộ dáng yên tĩnh xinh đẹp làm hắn thấy không chân thật.

"Công chúa..." Tạ Vụ Hành vội vàng mở miệng.

Vụ Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, lúc này hắn mới khẽ cười, là thật...

Vụ Nguyệt nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Thuận Ý, "Đóng cửa lại, không cho ai vào."

Ánh mắt Tạ Vụ Hành khẽ động, Vụ Nguyệt tranh trước nói, "Ngươi không được nói gì hết."

Thuận Ý thấy Chưởng ấn nghe lời, nào dám trì hoãn, vội vàng đóng cửa lui xuống.

Hoàng hôn khiến trời vốn đã sẩm tối, cửa lớn đóng lại, ánh sáng trong phòng lại càng yếu ớt, hình dáng Tạ Vụ Hành cũng hư thực không rõ, chỉ có con mắt thâm tình vẫn khoá chặt lấy nàng là rõ ràng vô cùng.

Vụ Nguyệt mím đôi môi khô khốc, đứng lên đi qua chỗ hắn.

Từng bước một tưởng chừng rất trấn định, nhưng kỳ thật tim nàng đã sớm nhảy tới cổ họng, nàng tự an ủi chính mình, chỉ là xác nhận xem có thật sự đã thích hắn hay không mà thôi.

Trước đây đều là thình lình phát sinh, nàng muốn thử xem, khi nàng tự mình chuẩn bị sẵn sàng, liệu sẽ còn rối loạn như vậy nữa không.

Mới đến gần trước mặt Tạ Vụ Hành, hơi thở quanh người hắn áp lại, giống như con thú ngủ đông đợi thời cơ sẽ nhào lên, Vụ Nguyệt lên tiếng: "Ta bảo ngươi làm cái gì, thì ngươi làm cái đó."

Tạ Vụ Hành không đáp, ánh mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu.

Ngày ấy tiểu công chúa khóc đến lợi hại, tuy rằng thừa nhận trong lòng có hắn, chỉ là nàng luôn ngoan ngoãn như vậy, sao dám làm ra chuyện lớn mật, ước chừng chưa thể tiếp thu ngay được, hắn cần phải nhịn lại...

"Ôm ta~"

Tạ Vụ Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, Vụ Nguyệt chớp mắt, lại hạ lệnh, "Ôm ta!"

Tạ Vụ Hành nâng tay đỡ sau eo nàng, lòng bàn tay chậm rãi dùng sức kéo thân thể run rẩy của Vụ Nguyệt ép vào lòng mình.

Vụ Nguyệt nhắm chặt mắt, cảm giác nóng hổi từ lòng bàn tay hắn truyền sang hông nàng dâng lên, dọc theo xương sống lan tràn vào lồng ngựv, so với lần trước không hề giảm bớt, ngược lại còn kịch liệt hơn.

Nàng siết chặt tay áo Tạ Vụ Hành, đầu ngón tay run rẩy bám lấy vai hắn, sau đó giơ lên cao hơn, cánh môi khẽ mở, miệng nhỏ thở ra một hơi mềm mại, nói tiếp: "Giống như lần trước, liếm..."

Vụ Nguyệt mím môi, gian nan nói, "Liếm... tay ta..."

Tạ Vụ Hành rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay vô lực bám trên vai hắn, mỗi câu Vụ Nguyệt nói ra đều đốt lên một đốm lửa nhỏ trong mắt hắn.

Yêu cầu như này, tiểu công chúa có thể không cần làm nhưng làm lại làm đến mức này, hắn vui vẻ cực kì.

Tạ Vụ Hành cầm lấy tay Vụ Nguyệt, đưa bàn tay mềm mại của nàng đến bên môi, thành kính hôn từng ngón tay, không bỏ qua bất kì một tấc nào, trằn trọc từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay.

Hắn rũ mắt, tiểu công chúa tựa trong ngực hắn, đôi con mắt sũng nước lộ ra vẻ kiều mị, khoé miệng vô thức khẽ nhếch, cái lưỡi hồng nhạt liếm môi, hơi thở như lan.

Tiểu công chúa có biết mình đang làm gì không? Tạ Vụ Hành nhìn nàng chăm chú, vừa mút vừa cắn lòng bàn tay mềm mại.

Vụ Nguyệt như bị sét đánh trúng, nàng run lên, nước mắt đã thấm ướt, nàng chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị cướp đoạt, cổ tay bị Tạ Vụ Hành nắm chặt, một đường hôn xuống giống như đốt lửa, ý thức nàng mông lung, toàn thân giống như chim nhạn lạc cánh, lập tức ngã xuống lại bị Tạ Vụ Hành ôm chặt lấy, tấm lưng nhỏ yếu vô lực ngả về sau, mái tóc như lụa rối tung.

Ý thức Vụ Nguyệt mê ly, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hình như nàng thật sự thích hắn rồi.

"Còn muốn tiếp tục không?" Tạ Vụ Hành tham lam dừng môi ở cổ tay nàng, hơi thở thô bạo, hắn đương nhiên không muốn ngừng, nhưng cả người tiểu công chúa đều run rẩy, mạch đập loạn xạ.

Con ngươi mê ly của Vụ Nguyệt dần thanh tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Vụ Hành.

Trong phòng đã tối hẳn, Tạ Vụ Hành cúi thấp đầu cách nàng rất gần, vài sợi tóc dừng trên trán, mắt hắn tối đến mức doạ người, con ngươi trầm đục nổi lên vài phần sắc bén, đuôi mắt phiếm hồng, môi mỏng dán lên cổ tay nàng mơ hồ thấm ra nước, vẻ thanh lãnh đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại sự xinh đẹp mê ly tràn đầy dục khí.

Đầu óc Vụ Nguyệt như bất tỉnh, mỗi lần nghĩ đến những lời nói trong thoại bản, hôn môi khi nước bọt dung hoà lẫn nhau là cảm giác rất vui vẻ, nàng liền cảm thấy cả người không tự nhiên.

Con ngươi mê man nhìn môi Tạ Vụ Hành, ma xui quỷ khiến nghĩ, nếu mình thật sự thích hắn, nhất định sẽ không chán ghét hắn.

Đột nhiên nàng cảm thấy cả người khô nóng, từ cánh môi truyền ra âm thanh vụn vỡ mờ ảo, "Tạ Vụ Hành... hôn... hôn môi ta..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK