• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai nàng chỉ còn tiếng ong ong, Vụ Nguyệt không nghe thấy gì nữa, trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng.

Ánh mắt nàng ướt nhẹp, tầm mắt ngày càng mơ hồ, trái tim giống như bị ai đó nắm chặt, càng nắm chặt lại càng đập mạnh hơn, khiến nàng say đắm.

Vụ Nguyệt giống như cá sắp chết, gian nan nuốt từng ngụm nước bọt để làm giảm đi cảm giác khô rát ở cổ họng, nàng gắng sức muốn hô hấp nhưng lại không hít được ngụm khí nào.

Càng ngày càng khô nóng, càng ngày càng khát khao.

Củi khô lửa bốc thiêu cháy đáy lòng nàng, cảm giác khao khát được lấp đầy sinh ra từ tận đáy lòng đánh úp nàng không phòng bị, Vụ Nguyệt không rõ đến tột cùng là nàng muốn cái gì, chỉ cảm giác như nàng sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Nàng nhất định là sắp chết.

Nước mắt không ngừng thấm ra chảy xuống mặt bàn, Vụ Nguyệt bất lực muốn tự cứu chính mình, nhưng ý đồ nhỏ của nàng lập tức bị phát hiện.

Bàn tay ở mắt cá chân nàng đột nhiên nắm chặt.

Tạ Vụ Hành vẫn duy trì tư thế cúi đầu, đuôi mắt hắn đỏ bừng, vẻ ngoài hắn đẹp đẽ lại có cảm giác yếu đuối khiến người ta dễ dàng hiểu nhầm.

Năm ngón tay hắn dùng sức như muốn khẳm Vụ Nguyệt vào trong huyết nhục, nơi bị tay hắn nắm nhanh chóng đỏ lên, lòng bàn tay như hoá thành dây leo có ý thức, dọc theo cẳng chân Vụ Nguyệt quấn lên trên, trói buộc khắp nơi khiến nàng không có cách nào chạy thoát.

"Công chúa trốn cái gì." Âm thanh nhạt nhẽo nhưng lại khí thế bức người. "Nô tài còn chưa nếm xong."

Cổ họng hắn phun ra hơi nóng như hoà vào cùng đốm lửa nhỏ trên người Vụ Nguyệt, từng tấc da thịt bị thổi qua đều muốn run lên, cảm giác bất lực khiến nàng khóc không thành tiếng.

Tạ Vụ Hành xé bỏ tầng cản trở cuối cùng, chốn yếu ớt nhất nhưng lại mê hoặc nhất lộ ra trước mắt hắn, tơ máu trong mắt hắn vằn lên dữ tợn.

Ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu công chúa từ sắc bén bị tâm ma nghiền tới mức đỏ bừng, "cánh môi" trước mắt hắn mềm mại run rẩy, thật khiến người ta đau lòng trìu mến, nhưng giờ phút này, bản tính dã thú trong thể xác hắn đã hoàn toàn chiếm lĩnh lý trí.

Tiểu công chúa vẫn khóc, khiến tim hắn mềm mại, nhưng cử chỉ lại điên cuồng vô cùng.

Tạ Vụ Hành kề sát, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào viên trân châu lung linh, ngay sau đó không hề thương tiếc mà ngậm lấy hai "cánh môi" nũng nịu của tiểu công chúa.

Đừng nói là hôn, hắn giống như đang nhấm nháp, so với hôn còn hung hãn hơn nhiều, ẩm ướt triền miên, liếm mút như muốn nuốt vào trong miệng.

Vụ Nguyệt không chỉ bị trói buộc chạy không thoát, mà nơi non mềm của nàng cũng bị hắn làm cho nóng lên, run rẩy, hơn nữa cảm giác này không ngừng lan ra, truuyền đi khắp kinh mạch, khiến suy nghĩ của nàng trở nên không rõ ràng, giác quan bị phóng đại, khiến nàng muốn trốn tránh.

Cho đến tận khi "cánh môi" của nàng nàng bị lưỡi hắn cạy ra, suy nghĩ mê man của Vụ Nguyệt mới chợt tụ lại, con ngươi đẫm lệ trợn tròn, mi mắt run rẩy như chú bướm nhỏ chịu thất kinh, vội vàng muốn lùi lại.

"Đừng động!" Mệnh lệnh trầm thấp.

Khi hắn nói, răng nanh sắc bén không biết là vô tình hay cố ý cọ qua nơi mềm mại, kích thích Vụ Nguyệt so với gió giật mưa rào còn mãnh liệt hơn, cảm giác tê dại dọc theo xương sống truyền đi toàn thân, thân thể vốn yếu ớt không chịu nổi bất cứ kích thích nào của nàng nhanh chóng xụi lơ.

Tạ Vụ Hành thuận lợi mở ra miệng bầu rượu hắn đã mơ ước từ lâu, đầu lưỡi bị nơi tư mật của nàng run rẩy bao bọc lại kích thích hô hấp hắn cũng run lên, lưỡi hắn dùng sức càn quấy đi vào, tham lam liếm mút từng giọt nước ngọt ngào.

Vụ Nguyệt đã hoàn toàn mất ý thức, tất cả giác quan của nàng đều tràn ngập hơi thở của Tạ Vụ Hành, giống như bị sét đánh trúng khiến nàng không còn tỉnh táo, nàng vốn đang cắn chặt ngón tay mình không biết đã buông ra từ lúc nào, vô ý thức khẽ nức nở.

Tạ Vụ Hành đối với tiếng nức nở của nàng hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, mãi cho đến khi hắn cảm thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong miệng mình mới ngừng lại, chậm rãi thu hồi đầu lưỡi, vẽ loạn "cánh môi" sưng đỏ của tiểu công chúa từng sợi bạc, nhìn qua bên trong còn lẫn chút tơ máu, yêu mị dụ hoặc.

Tạ Vụ Hành nheo mắt, so với nàng mắt hắn cũng đỏ không kém, hắn chậm rãi mút thêm một chút, đem toàn bộ tơ máu kia vào trong miệng, yếu hầu liên tục nuốt xuống, máu nóng trong kinh mạch toàn thân điên cuồng nhảy lên.

Tạ Vụ Hành khép mắt lại, chân nàng đặt trên đầu vai hắn cuộn tròn lại, hắn ngiêng đầu qua, nhẹ nhàng ngậm vào miệng thưởng thức.

Trong chớp mắt, thái dương hắn lại nảy lên rõ ràng chưa đủ làm hắn bình tĩnh, chưa đủ thoả mãn dục vọng trong hắn, nhưng nếu còn tiếp tục, tiểu công chúa sẽ không chịu nổi.

Tạ Vụ Hành cắn lưỡi suy xét, thật lâu sau, hắn liếc mắt xuống dưới thanh sam rộng rãi nhìn con quái thú ngẩng cao đầu.

Ác ý nhíu mày. Kiên nhẫn chút, sau này sẽ cho ngươi nếm.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Không biết qua bao lâu Vụ Nguyệt mới gom được ý thức của mình về, nhưng cả người nàng vẫn chìm trong cảm giác mê man không thể bình tĩnh, thân thể cũng khe khẽ thút thít khóc.

Thời điểm bị hắn ôm lên đầu gốc, ngay cả sức lực giơ tay lên nàng cũng không có, hô hấp nhẹ nhàng khiến người vừa hồ đồ kia đau lòng không thôi.

Tiểu công chúa nằm trong lòng hắn đôi mắt tràn đầy sương mù, ướt ướt hồng hồng. Trên khuôn mặt cũng có vệt nước mắt chưa khô hoà với mồ hôi, sợi tóc tán loạn dính trên mặt, cánh môi bị nàng cắn đầy dấu răng, còn mơ hồ thấy máu.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành sâu hơn, đáng thuơng đến mức không gì có thể so sánh được.

Hắn đè xuống sự điên xuồng suýt nữa thoát cương, nâng tay vén sợi tóc dính trên mặt nàng ra sau mang tai.

Ngón tay hắn lơ đãng chạm qua vành tai nàng, giờ phút này Vụ Nguyệt đã yếu ớt đến mức dù chỉ chạm nhẽ cũng khiến nàng co quắp lại, đồng thời từ trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm khe khẽ.

Cảm giác tiểu công chúa lại run lên, Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn đôi mắt chưa tan sương của nàng, nghĩ đến vừa nãy, lúc nàng khóc lớn nhất cũng là lúc nàng cho hắn nếm thứ nước ngọt ngào nhất.

Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng đảo lưỡi: "Công chúa có thích lễ vật này không?"

Con ngươi sũng nước của Vụ Nguyệt đang thất thần chợt loé lên một chút, tro tàn vốn chưa hoàn toàn dập tắt lại một lần nữa cháy lên, da thịt nàng giấu dưới làn váy bên ngoài không nhìn thấy được cũng đỏ hồng.

Ban đầu là nàng sợ, nhưng sau đó lại không khống chế được mà khóc lớn, hơi nước trong mắt Vụ Nguyệt càng đậm hơn, nàng ảo não tại sao mình lại đồng ý chuyện hoang đường như vậy, thế nhưng nàng còn cảm thấy thoải mái.

Vụ Nguyệt cắn chặt mmooi, cho dù nàng thành thật đến mức độ nào cũng không thể nói ra chữ "thích".


Tạ Vụ Hành cẩn thận quan sát từng biểu cảm của nàng, cuối cùng cười nói: "Nô tài rất thích."

Hắn như có như không thè lưỡi liếm môi khiến Vụ Nguyệt xấu hổ đến nỗi thở không nổi, nàng nhắm chặt mi, hàng mi run rẩy, lặng lẽ khép chặt chân lại, kết quả lại cảm nhận được sự ẩm ướt bên dưới, hoảng sợ thả lỏng.

Giả vờ như không nghe thấy, nàng muốn trốn tránh, ngón tay siết chặt vạt áo Tạ Vụ Hành, trắng nhợt đáng thương.

Tạ Vụ Hành nhìn nàng bao lâu thì hắn có suy nghĩ muốn tiếp tục làm nàng khóc bấy lâu. Nhưng hắn phải khống chế lại, có lẽ bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào, đứng trước Vụ Nguyệt hắn đều sẽ phát dục.

Thật sự giống như súc sinh chưa trải qua thuần hoá. Nhưng hiện tại, hắn thật sự muốn làm súc sinh.

Hắn ước mình không sợ tiểu công chúa khóc, không sợ nàng ầm ĩ, không sợ nàng không để ý đến hắn nữa, chỉ một lòng một dạ muốn chiếm lấy nàng. Thế nhưng hắn lại sợ.

Tạ Vụ Hành có chút tiếc nuối níu lưỡi.

Liếc nhìn khối ngọc hắn tốn bao nhiêu ngày đêm khắc ra bị ném ở một bên, cũng chỉ vì dụ dỗ nàng lần này.

Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại, hắn nhếch môi cười, ánh mắt thì như chìm trong trầm mê.

Đặc biệt nhớ lại tư vị mất hồn vừa rồi, Tạ Vụ Hành nghĩ, dù hắn có tốn bao nhiêu thời gian cũng không sao, chỉ cần là tiêu trên người Công chúa, đều không phí phạm.

*

Đưa người về Chiếu Nguyệt lâu xong cũng đã là đêm khuya.

Rời xa ánh nến Chiếu Nguyệt lâu sau lưng, Tạ Vụ Hành dần dần đi vào bóng đêm, thân ảnh hắn như hoà vào làm một với bóng tối.

Trọng Cửu đi phía sau hắn, bất chợt nghe thấy một thanh âm truyền tới, "Tam hoàng tử cũng nên hồi kinh thôi."

Trọng Cửu trả lời: "Từ Dụ Sơn nhổ trại trở về, hành quân trên đường sẽ bị trì hoãn một chút, ước chừng nửa tháng sẽ vào kinh ạ."

"Dặn Huyền Thanh Tử nắm chặt chuyện Hoàng thượng uống thuốc, mấy cái lô đỉnh kia không dùng được nữa thì kiếm thêm hai cái khác." Tạ Vụ Hành thản nhiên phân phó xong, bổ sung thêm một câu: "Đừng quên tiết lộ cho Tam điện hạ mấy câu."

"Tiểu nhân không hiểu." Trọng Cửu nói.

Chẳng lẽ lại nói cho Tam hoàng tử, Chưởng ấn nịnh nọt mê hoặc Hoàng thượng, thu được quyền hành vào tay làm nịnh thần sủng tín sao?

Tạ Vụ Hành hỏi lại: "Vì sao Hoàng đế lại sủng tín một tên hoạn quan?"

Thấy Trọng Cửu ấp a ấp úng không đáp, hắn tự trả lời: "Bởi vì hoạn quan vô hậu, không thể tạo ra người thừa kế quyền lực, chỉ có thể phụ thuộc vào hoàng quyền, một khi hoàng quyền mất đi thì kết cục sẽ bị đánh về nguyên trạng."

"Tam hoàng tử biết rõ, chỉ cần hắn chưa ngồi được lên ngôi vị Hoàng đế thì sẽ chưa hoàn toàn nắm được Hoàng quyền, hắn vẫn phải kiêng kị chúng ta." Tạ Vụ Hành không để ý vê ngón tay, "Ngươi đoán xem, hắn sẽ không chèn ép cảnh cáo chúng ta."


Trọng Cửu gật đầu, không thể nghi ngờ đúng là như vậy.

Chưởng ấn trung thành với Tam điện hạ nhưng hiện tại quyền lực lớn mạnh, Tam điện hạ nhất định sẽ sợ mình không thể khống chế Chưởng ấn.

"Đổi lại là ngươi, biết đối phương gặp may được sủng, có thể hay không trong lòng càng chắc chắn, bởi vì người này một khi thoát khỏi khống chế thì bất cứ lúc nào cũng có thể bắt chẹt hắn, khiến hắn thất sủng."

Trọng Cửu gật đầu, nhất thời không phản ứng kịp, Chưởng ấn lưu lại nhược điểm trong tay Tam hoàng tử, nhưng thực chất lại thiết lập cạm bẫy đợi hắn.

Tạ Vụ Hành nhìn ánh trăng sáng tỏ trên đầu, ẩn ý than nhẹ: "Thật sự chờ không kịp a~"

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Có lẽ là do đêm qua sóng triều mãnh liệt, hôm sau thời tiết cũng chuyển lạnh, hàn ý cuối thu bắt đầu bao phủ.

Sáng sớm con đường đi thỉnh an Thái hậu đặc biệt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Vụ Nguyệt hành lễ xong thì ngồi xuống nâng tách trà nóng uống một hớp, mới cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít.

Chốc lát sau Cố Ý Uyển cũng đến, hai người nhìn nhau cười, Vụ Nguyệt chú ý tới Cố Ý Uyển hơi mất hồn mất vía, tựa hồ như có điều muốn nói lại thôi.

Đang thấy kì quái, liền thấy nàng ấy đứng lên đi ra giữa điện, quỳ xuống đất nói với Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, Ý Uyển có một chuyện muốn thỉnh cầu Hoàng tổ mẫu."

Vụ Nguyệt tò mò ngồi thẳng lại.

Thái hậu cũng khó hiểu, "Đứng lên rồi nói."

Cố Ý Uyển vẫn quỳ dưới đất không dậy, cúi thấp đầu: "Ý Uyển muốn cầu Hoàng tổ mẫu chấp thuận cho con đi Hoàng lăng vì Thái tử thủ lăng."

"Hoàng tẩu!"

Dưới tình thế cấp bách, thanh âm của Vụ Nguyệt cũng cao lên. Hoàng lăng đơn sơ, mà một khi đã đi chỉ có thể vĩnh viễn làm bạn với nơi Phật đường thanh tịnh.

Ngay cả Thái hậu cũng kinh ngạc vạn phần: "Con vì sao bỗng nhiên muốn đi thủ lăng?"

Cố Ý Uyển siết chặt lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Ý Uyển nhớ thương Điện hạ, cho nên muốn đi bầu bạn."

Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, "Hoàng tẩu thân thể suy yếu, vất vả lắm mới có khởi sắc, cứ thế đi đến Hoàng lăng, bệnh cũ tái phát thì làm sao bây giờ."

Cố Ý Uyển chỉ nói: "Cầu Hoàng tổ mẫu chấp thuận."

Thái hậu không lập tức đáp ứng, "Con suy nghĩ thêm đi, nếu vẫn muốn đi, cũng không vội gì một hai ngày, quyết định xong rồi, Ai gia sẽ đồng ý cho con đi."

Tiêu Phái chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ hồi kinh, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng. Cố Ý Uyển muốn mở miệng nói mình đã nghĩ kĩ càng thì nghe thấy thanh âm cầu khẩn của Vụ Nguyệt, "Đúng vậy, Hoàng tẩu cân nhắc thêm đi."

Cố Ý Uyển không đành lòng làm phật ý nàng, khiến nàng buồn bã, thôi thì thêm một hai ngày.

Cố Ý Uyển hít một hơi thật sâu nói: "Vâng."

*

Từ cung Thái hậu về đến Nghi Ninh cung, Vụ Nguyệt khuyên nhủ cả một đường, cũng bị Cố Ý Uyển thuyết phục ngược lại cả một đường, hai người không ai chịu ai.

"Hoàng tẩu, nếu tẩu đi rồi, có phải muội sẽ không còn được gặp tẩu nữa không?" Vụ Nguyệt thì thầm, giọng nói mang theo nức nở.

Cố Ý Uyển không trả lời được, nàng cũng luyến tiếc Vụ Nguyệt, nhưng nàng ở trong cùng này, cũng không thể đi đâu được, chi bằng đến Hoàng lăng, ít nhất cũng không bị trói buộc quá nhiều.

"Thân thể tẩu vốn không tốt, hiện tại đang giao mùa, tỷ đi như thế không chịu được thì làm sao bây giờ." Vụ Nguyệt không thuyết phục được nàng liền chuyển sang thương lượng, "Sang năm khai xuân rồi đi có được không?"

Cố Ý Uyển nhìn Vụ Nguyệt, trong lòng mềm mại nói không nên lời, nếu muội ấy biết nguyên nhân chân chính khiến nàng phải rời đi, liệu có ghê tởm nàng không.

Cố Ý Uyển cười khổ thở dài, cung nữ đi vào từ ngoài hành lang, cắt ngang lời nàng định nói.

"Thái tử phi, Trần thái y đến."

Trần Linh đi theo cung nữ vào điện, liếc mắt một cái đã thấy thần sắc hai người không bình thường, hắn khẽ nhíu mày, hành lễ xong liền hỏi dò: "Thần thấy sắc mặt Thái tử phi cùng Công chúa không được tốt, thân thể khó chịu sao?"

Cố Ý Uyển thu hồi cảm xúc, cũng không định nói, Trần Linh trực tiếp nhìn về phía Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt vốn không giấu được tâm sự trong lòng, cũng coi Trần Linh như bằng hữu, nàng không hề phòng bị mở miệng nói: "Hoàng tẩu muốn đi Hoàng lăng thủ lăng cho Tiên Thái tử."

"Thủ lăng?" Trần Linh nói xong liền nhìn về phía Cố Ý Uyển: "Người không cần phải trốn tránh như thế!"

Lông mày nhỏ nhắn của Cố Ý Uyển nhíu lại, nhìn Trần Linh nói: "Trần thái y, ăn nói cẩn thận."

Cảm giác kì quái trong lòng Vụ Nguyệt lại dâng lên, Trần Linh không đầu không đuôi nói câu đấy đã kì quái mà phản ứng của Cố Ý Uyển thì càng không đúng.

Giống như, tẩu ấy cố ý lãnh đạm với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK