• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phái vốn không có ý định vào kinh hôm nay, Vụ Nguyệt nhìn bầu trời đã tối, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, nàng chỉ có thể tự an ủi chính mình, Hoàng tẩu đã đi hai ngày rồi, như thế nào cũng sẽ không liên quan đến Tiêu Phái nữa.

Nàng chỉ đành ôm một bụng tâm sự đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vụ Nguyệt còn mơ màng chưa tỉnh đã bị giọng nói gấp gáp của Tâm Đàn gọi ầm ĩ, trong lòng nàng liền hốt hoảng.

"Công chúa... không xong rồi..."

Trong lòng Vụ Nguyệt lộp bộp, nàng vội vã ngồi dậy, nhìn về phía Tâm Đàn sốt ruột hỏi: "Chuyện gì?"

Tâm Đàn thở hổn hển: "Xe ngựa của Thái tử phi mất khống chế trên đường, rớt xuống vách núi."

Đầu óc Vụ Nguyệt nổ oành một tiếng, tim nàng như ngừng đập, một cảm giác lạnh lẽo lan toả khắp toàn thân, "...Hoàng tẩu"

Ngay sau đó Tâm Đàn nói tiếp: "Thái tử phi được cứu rồi nhưng vẫn bị thương, lúc này đã được đưa về cung."

Vụ Nguyệt không nghĩ nữa, vội vã xốc chăn đệm ra xuống giường, bởi vì nàng đứng lên vội vàng nên chân bị vấp lại ngã xuống.

"Công chúa cẩn thận." Tâm Đàn vội đỡ lấy nàng.

Vụ Nguyệt miễn cưỡng ổn định lại tinh thần hỗn loạn, thanh âm tràn đầy lo lắng: "Hoàng tẩu bị thương có nặng không?"

Tâm Đàn lắc đầu: "Nô tỳ cũng không rõ, vừa nghe được tin liền đến báo ngay với Công chúa."

Sao tự dưng lại phát sinh chuyện này chứ, hôm qua nàng đã cảm thấy bất an, việc này liệu có liên quan đến Tiêu Phái hay không đây.

Vụ Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, trước mắt quan trọng nhất là đi xem Hoàng tẩu, nàng hít một hơi sâu, nói với Tâm Đàn, "Nhanh giúp ta thay y phục."

*

Vụ Nguyệt vội vàng chạy tới Nghi Ninh cung, vừa vặn gặp Trần Linh xách theo hòm thuốc chạy đến.

Hắn đi rất nhanh, hiện đã vào cuối thu trời mát mẻ nhưng trên trán hắn lại có một lớp mồ hôi dày, khoé môi mím chặt, trên mặt không có cảm xúc gì.

Nhìn thấy Vụ Nguyệt thì vội dừng bước, chắp tay muốn hành lễ.

Vụ Nguyệt giơ tay ngăn hắn lại, "Đi vào trước đi."

Trần Linh trầm mặc gật đầu, hai người cùng bước vào Nghi Ninh cung.

Cung nữ hầu hạ Cố Ý Uyển đỏ mắt đi từ tẩm điện ra đón hai người, "Nô tỳ than kiến Ngũ Công chúa, Trần thái y."

Vụ Nguyệt tiến lên vài bước, "Hoàng tẩu thế nào rồi?"

"Bẩm Ngũ công chúa, Thái tử phi đang nghỉ ngơi ở bên trong."

"Ta đi thăm tẩu ấy." Vụ Nguyệt nói xong liền vội vã chạy vào trong.

"Hoàng tẩu."

Trong điện tối tăm, mùi huân hương an thần thoang thoảng, bởi vì cửa sổ đóng chặt không để gió lọt vào nên cảm giác không khí trong phòng đặc biệt nặng nề.

Sắc mặt Cố Ý Uyển trắng bệch, cực kì suy yếu tựa vào đầu giường, nghe thấy thanh âm Vụ Nguyệt mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt tan rã không tập trung, một lát sau mới miễn cưỡng cười khẽ: "Vụ Nguyệt."

Vụ Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, giống như cực độ hoảng sợ.

Không phải là vì bị thương ngoài da, mà cả người giống như một cái xác không hồn, trống rỗng.

Rõ ràng hai ngày trước Hoàng tẩu còn tốt mà, sao lại biến thành bộ dáng khiến người ta đau lòng như thế này rồi.

Cổ họng Vụ Nguyệt nghẹn ngào, nàng ngồi xuống cạnh Cố Ý Uyển, cầm lấy tay nàng ấy, không dám nói lớn, nhẹ giọng nói: "Hoàng tẩu, đừng sợ."

Ánh mắt vô thần của Cố Ý Uyển trong chốc lát liền ẩm ướt, người nào người nấy đến gặp nàng đều hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Vụ Nguyệt, chỉ có muội ấy nói với nàng, đừng sợ.

Giây phút nhìn Tiêu Phái sai người đánh xe ngựa của nàng đến vách núi, Cố Ý Uyển thật sự đã tuyệt vọng đến cực điểm.

Nàng không biết hắn an bài như thế nào, vốn tưởng hắn sẽ để nàng mất tích hoặc thậm chí là chết luôn trong chiếc xe ngựa vỡ tan đó.

Tóm lại, nàng xong rồi.

May mắn ngay lúc nàng đã tưởng mình lâm vào đường cùng thì có xe ngựa của giáo quan áp giải nghi phạm đi qua. Đây là cơ hội duy nhất của nàng, chẳng quan tâm nàng còn đang áo rách quần manh bị Tiêu Phái đè xuống trừng phạt, Cố Ý Uyển vẫn liều mạng kêu cứu.

Cố Ý Uyển nhắm lại đôi mắt run rẩy, cố gắng thoát khỏi kí ức thống khổ kia.

"Công chúa để vi thần bắt mạch cho Thái tử phi trước đã." Thanh âm Trần Linh truyền từ bên ngoài bình phong vào.

Vụ Nguyệt gật đầu, nén lại lời muốn nói, lui qua một bên.

Lúc này Cố Ý Uyển mới chú ý tới Trần Linh, nàng siết chặt tay nhìn qua, Trần Linh cúi đầu không biết nghĩ gì, từ trong hòm thuốc hắn run rẩy lấy ra cái gối bắt mạch.

Trần Linh yên lặng bắt mạch cho Cố Ý Uyển, hắn hơi nhíu mày: "Thái tử phi không bị thương."

Rơi xuống vách núi chắc hẵn sẽ bị thương không nhẹ nhưng theo mạch tượng Cố Ý Uyển hoàn toàn không chịu tổn thương gì.

Chống lại ánh mắt ân cần của Trần Linh, Cố Ý Uyển chỉ cảm thấy xấu hổ, nàng theo bản năng kéo vạt áo, "Chỉ là xây xát chút thôi, ta bị kinh hãi, không bị thương nặng."

Trần Linh nhìn ra nàng không muốn nói chuyện, chậm rãi gật đầu: "Ta đi kê thuốc."

Nghe Cố Ý Uyển nói không bị thương, Trần Linh cũng đã khám qua, trong lòng Vụ Nguyệt thoáng buông lỏng, nhưng vẫn còn sợ hãi nắm chặt tay nàng, "Hoàng tẩu không sao thì tốt rồi."

Đi một vòng lớn người vẫn quay về cung, bình an là tốt rồi.

"Hoàng tẩu vẫn còn muốn đi Hoàng lăng sao?" Vụ Nguyệt chần chừ hỏi.

Cố Ý Uyển cúi đầu, hai mắt lay động nhẹ giọng nói: "Không đi nữa, lần này ngựa đã làm ta sợ lắm rồi."

Vụ Nguyệt không biết liệu có liên quan gì đến Tam hoàng tử không, đương nhiên cũng không dám hỏi thăm thêm, không ngờ lại nghe được chính miệng Cố Ý Uyển nói.

"Nếu không phải là được Tam hoàng tử cứu giúp, ta có lẽ đã không trở về được." Cố Ý Uyển hơi cong môi cười như không cười nói.

Trong mắt Vụ Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Là Tam hoàng huynh cứu Hoàng tẩu?"

Binh mã hồi kinh gặp lở đất nên chậm trễ, Tam hoàng tử vì muốn mau chóng về phụ mệnh nên đi đường vòng, đúng lúc gặp được xe ngựa của ta mất khống chế nên đã cứu ta." Cố Ý Uyển lẩm bẩm nói lại một lần những lời đã nhất trí với Tiêu Phái.

Thật sự là ngoài ý muốn? Nàng dường như nhìn thấy sự phẫn uất được cất giấu trong ánh mắt Hoàng tẩu khi nàng ấy nói những lời này.

Vụ Nguyệt lại càng không chắc chắn nhưng chỉ có thể đem tâm sự nuốt đầy một bụng.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Tiêu Phái gặp Nguyên Võ đế xong, lúc đi ra khỏi Kim Loan điện đã là hoàng hôn, hắn vừa đi vừa phân phó, "Gọi Tạ Vụ Hành đến gặp ta."


Chờ khi Tạ Vụ Hành đến tiểu viện ở ngoại ô, trời đã hoàn toàn tối.

Tiến An nhìn thấy người sải bước từ ngoài vào thì tiến lên một bước nói: "Điện hạ bảo ngươi đi vào."

Tạ Vụ Hành nhìn không chớp mắt, lập tức dẫm lên bậc thềm đá, đẩy cửa thư phòng ra.

Đôi máy trầm đen của hắn đối diện với một bóng lưng đứng đó, hắn thản nhiên nói: "Bái kiến Điện hạ."

Tiêu Phái xoay người, nhìn kỹ Tạ Vụ Hành, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại.

Một lát sau, Tiêu Phái cười nói: "Ngươi quả thật không khiến ta thất vọng."

Tạ Vụ Hành hơi cúi người, "Điện hạ quá khen, được Điện hạ xem trọng bồi dưỡng mới có thuộc hạ ngày hôm nay."

Tiêu Phái không tiếc lời khen ngợi: "Năm đó tính cả ngươi tổng cộng có 60 thiếu niên, chỉ còn sống chưa tới 10 người, nếu không phải ngươi có bản lĩnh thì đã chết trong số năm mươi mấy người đấy rồi."

"Mà có thể đi tới bước này, cũng chỉ có mình ngươi."

Đến bây giờ hắn mới biết, trong thời gian hắn không ở trong kinh, tay Tạ Vụ Hành đã dài đến nhường nào, độc quyền cầm chính, khắp nơi trong triều đều có thế lực của hắn, ngay cả hắn cũng phải kiêng kị mấy phần.

"Thuộc hạ làm gì cũng đều vì trải đường cho điện hạ, chỉ cần điện hạ không quên một phần trung thành của thuộc hạ là được." Tạ Vụ Hành giống như rất hưởng thụ lời khen của hắn, lời nói vốn nên khiêm tốn cũng lộ ra vẻ tự mãn kể công.

Tiêu Phái cười gật đầu, mi tâm khẽ nhíu: "Chỉ là hiện nay những quan viên bảo thủ kia vẫn có thành kiến với ngươi không ít, ta muốn làm chút việc trấn an bọn họ, cũng giúp ngươi không bị người khác nhắm vào nữa."

Tạ Vụ Hành hơi nhướn mày.

Tiêu Phái nói tiếp: "Không bằng thay đổi thống lĩnh Ngũ quân doanh đi, cũng coi như cho mấy lão già kia vui vẻ được một lần."

Tạ Vụ Hành chậm rãi xoa ngón tay: "Điện hạ có từng nghĩ qua, nếu Ngũ quân doanh rơi vào tay người khác, bọn họ sẽ không trung thành, hiện giờ Sở quý phi đang lung lạc biết bao triều thần. Chỉ có thuộc hạ từ đầu đến cuối nguyện trung thành với Điện hạ." Tạ Vụ Hành cười như không cười, "Hay là Điện hạ không tín nhiệm ta?"

Tạ Vụ Hành nói một hơi nhiều như vậy, đại ý vẫn là không đồng ý.

Đối với lời nói bất kính của hắn, Tiêu Phái cũng không tức giận: "Ta đương nhiên tinn ngươi, việc này tạm thời không nói đến nữa."

Tạ Vụ Hành cũng cười trừ.

Tiêu Phái tiếp tục: "Trước mắt ta và ngươi gặp mặt phải cẩn thận, không thể để Phụ hoàng phát giác, ngươi án binh bất động chờ ta triệu kiến."

Tạ Vụ Hành chắp tay cáo lui.

Tiến An thấy hắn đi rồi thì lập tức vào phòng, "Điện hạ."

Tiêu Phái chăp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm nhìn phương hướng hắn rời đi, đáy mắt lạnh lẽo, mở miệng hỏi lại chuyện hôm qua.

"Điều tra rõ ràng, tại sao giáo quan lại xuất hiện ở đó?"

Tiến An trả lời, "Đã tra ạ, mấy ngày nay giáo quan đều tróc nã nghi phạm ở phụ cận thành, thật sự là trùng hợp."

"Ai hạ lệnh?"

"Bẩm, là Tả đô ngự sử Trần Thuận An."

Vẻ nghi hoặc trên mặt Tiêu Phái nhạt đi một chút, Trần Thuận An làm quan thanh liêm, ngông nghênh bất khuất, sẽ không cùng phe với Tạ Vụ Hành, xem ra đúng là trùng hợp.

"Điện hạ." Tiến An nhíu mày nói, "Nghe Tạ Vụ Hành kia nói, rõ ràng hắn không chịu giao lại quyền lực, hiện giờ hắn đắc thế lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả Điện hạ cũng dám va chạm."

Tiêu Phái vẫy tay, "Tham quyền mới tốt, một tên đê tiện đứng lên từ đống bùn, đắc thế ắt sẽ kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược cũng không có gì kì quái."


Tiêu Phái nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Tiến An, "Một kẻ như thế, không tham quyền, không tham thế, ngược lại biết giấu tài, không có dục vọng không có nhược điểm, ngươi nói ta có nên sợ không?"

Tiêu Phái vén áo bào ngồi xuống bàn, "Chỉ cần hắn yêu quyền thế, hắn ắt sẽ sợ mất quyền thế, như vậy sẽ không dám đối địch với ta."

*

Một trận mưa xuống kéo mùa thu đi qua, trời đột nhiên chuyển rét lạnh.

Tranh thủ lúc mặt trời buổi sáng còn ấm áp, Vụ Nguyệt ôm lò sưởi tay cùng Hạ Lan Loan đi ngắm hoa mai trong vườn mai, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Vụ Nguyệt thỉnh thoảng lại đưa tay chạm nhẹ vào mấy nụ hoa chớm nở.

"Lát nữa hái một ít mang đến chỗ Hoàng tẩu, cắm ở trong bình cho tẩu ấy ngắm cũng coi như có thêm chút sức sống." Vụ Nguyệt nói, ánh mắt liếc thấy có bóng người từ xa đi tới.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua tán cây, người kia giẫm lên từng bậc thang ngọc cẩm thạch, tường son cung điện hắt ánh sáng lên thanh sam của hắn càng lộ vẻ thanh lịch, trên gò má nhàn nhạt vẻ lạnh lùng xa cách, là Tạ Vụ Hành.

Từ lúc Tiêu Phái hồi cung, Vụ Nguyệt hầu như chưa gặp hắn lần nào, ngẫu nhiên nhìn thấy nhau trên đường cũng đứng cách một khoảng nói vài câu xã giao, muốn nói nhiều hơn cũng không có cơ hội.

Vụ Nguyệt thấy hắn ở một mình thì vui vẻ gọi một tiếng: "Tạ Vụ Hành~"

Thấy hắn quay ra nhìn, nàng xách váy chạy qua.

Trâm cài đầu thoáng lung lay theo từng bước chân, trong mắt tràn ngập ánh sáng, hoa văn thêu trên làn váy cũng lay động như muốn bay lên.

Tạ Vụ Hành nhìn nàng chạy đến, mỉm cười hỏi: "Sao Công chúa lại ở đây?"

Vụ Nguyệt thở gấp, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nàng hít mấy hơi sau đó mới chỉ ra sau lưng, cười đáp: "Ta cùng với biểu tỷ đến ngắm hoa mai, chuẩn bị hái một ít về cắm."

Tạ Vụ Hành nhìn Hạ Lan Loan ở đằng xa, gật đầu: "Là vậy à."

Vụ Nguyệt đã lâu không gặp hắn, có rất nhiều lời muốn nói cùng hắn, cánh môi mấp máy: "Trước đó mấy ngày ta còn cùng ma ma hái hoa quế về làm mật, nhưng mà bây giờ vẫn chưa được ăn, Vân nương nương nói chờ đến tháng Giêng làm bánh trôi, đến lúc đó chỉ cần dùng một thìa đã đủ ngọt rồi."

Vụ Nguyệt nói liên miên chuyện mấy ngày nay cho hắn nghe, nghĩ cái gì liền nói cái đó, Tạ Vụ Hành yên tĩnh nghe một lúc, bất chợt lạnh lùng ngắt lời nàng.

"Công chúa không cần phải nói với ta những chuyện này!"

Vụ Nguyệt còn chưa nói xong lập tức im bặt, đôi mắt tràn đầy thất thố cùng mê man nhìn về phía Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành không kiên nhẫn mím môi, "Công chúa có chuyện thì nói thẳng, không cần phải nói những chuyện không đâu này."

Lời này đúng lúc bị Hạ Lan Loan từ phía sau đi tới nghe thấy, nàng ấy lập tức trừng mắt nhìn hắn, "Ai cho phép ngươi nói với biểu muội ta như thế hả?"

Vụ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đã bị thanh âm cao vút của Hạ Lan Loan làm giật mình, lông mi run rẩy, khẽ đưa tay giữ chặt tay áo nàng, "Biểu tỷ..."

"Muội đừng kéo ta!" Hạ Lan Loan cáu kỉnh, gạt tay Vụ Nguyệt ra, đi đến trước mặt Tạ Vụ Hành.

"Muội không thấy thái độ của hắn sao!" Nàng còn tưởng ên thái giám chết bầm này đối với Vụ Nguyệt tốt như nào, không ngờ lại là dáng vẻ lạnh lùng này.

Vụ Nguyệt đưa mắt nhìn thấy phía xa Tiêu Phái cùng đám người Triệu Kinh Ngọc đang tới gần. Nàng lại quay đầu nhìn Tạ Vụ Hành lần nữa, hơi mím môi nói: "Muội cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa!"

Tạ Vụ Hành níu lưỡi, mày nhíu chặt: "Công chúa đến cũng đến rồi, không cần phải ngại, có việc gì thì cứ nói!"

Hạ Lan Loan trừng mắt, lồng ngực tức giận không thể kiềm chế được, "Ta đã nói mà, tên hoạn quan này lòng dạ hiểm ác không phải người tốt, muội còn..."

Nói được một nửa nàng ấy vẫn biết ý dừng lại, tuy tức giận nhưng nàng biết cái gì nên nói cái gì không thể nói, chỉ có thể nhịn mắng Tạ Vụ Hành: "Coi như là chúng ta bị mù!"

Vụ Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó liền nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành, "Đúng, là ta không có mắt, sau này có chuyện cũng sẽ không tới tìm ngươi!"

Cuối cùng, còn hung hăng bổ sung thêm một câu: "Tên thái giám chết bằm!"

Nói xong liền nắm tay Hạ Lan Loan xoay người rời đi.

Hạ Lan Loan đi theo Vụ Nguyệt, cả người tức giận như ngậm thuốc nổ. "Tên hỗn trướng kia sao lại đối xử với muội như vậy? Muội cũng không nói cho ta biết?"

Vụ Nguyệt mím môi không nói, kỳ thật bây giờ nàng vẫn như đang chìm trong mộng, nếu không là nhìn thấy đám người Tiêu Phái, nàng cũng bị vẻ lạnh lùng của Tạ Vụ Hành doạ sợ.

Hạ Lan Loan truy vấn rốt cuộc chuyện giữa hai người là thế nào, Vụ Nguyệt không nói gì, kỳ thật nàng cũng không dám chắc có đúng như là nàng suy đoán hay không, dù sao Tạ Vụ Hành cũng đã lâu không chủ động đến tìm nàng.

Nhưng kết hợp với thời gian thì chính là sau khi Tiêu Phái trở về mới như vậy.

Hạ Lan Loan thấy nàng như vậy liền nghĩ nàng thấy tủi thân nói không nên lời, trong lòng vừa đau vừa tức, nhịn xuống lửa giận nhẹ giọng an ủi: "Không sao, mù một lần đừng mù thêm lần hai là được."

Vụ Nguyệt tuy rằng tin tưởng trực giác của mình nhưng nhớ lại dáng vẻ lạnh băng của Tạ Vụ Hành nói những lời đó với nàng, lồng ngực liền không chịu khống chế, có chút rầu rĩ khó chịu.

Thật sự quá phận mà, cứ cho là giả đi, diễn tốt như vậy cũng rất quá phận. Vì thế nàng liền đáp lời Hạ Lan Loan, căm giận gật đầu. Hai người liền đứng mắng Tạ Vụ Hành từ đầu tới chân.

Bất giác đã đến lối rẽ giữa Chiếu Nguyệt lâu và Ninh Hoà cung, Vụ Nguyệt mắng một hồi cũng đã khô cả miệng.

Nàng nói với Hạ Lan Loan, "Biểu tỷ đưa muội đến đây được rồi."

Hạ Lan Loan gật đầu nhưng vẫn tức giận, "Muội cứ coi như hắn chết rồi, coi như đồ chơi cũng được, đợi ta lại tìm cho muội một người khác tốt gấp trăm lần."

Vụ Nguyệt phát tiết xong cũng hết giận, gật đầu đồng tình với Hạ Lan Loan.

Hạ Lan Loan xoay người vừa đi được mấy bước lại quay lại, trên mặt là vẻ hối tiếc nói không nên lời, "Lúc trước ta đã bảo muội là Trạng nguyên lang rất tốt, muội lại..."

Vụ Nguyệt thấy nàng ấy lại nhắc tới Lục Bức Nghiễn lập tức liền lắc đầu, vội vàng ngăn lại, "Biểu tỷ đừng nói nữa."

"Muội dám nói muội không hối hận không?"

Hạ Lan Loan nhất quyết không tha, Vụ Nguyệt cũng không thể giải thích chỉ đành gật đầu.

Hạ Lan Loan nâng ngón tay chọc chọc trán nàng, "Về sau có nghe lời ta không?"

Vụ Nguyệt chớp chớp mắt cực kì ngoan ngoãn gật đầu, "Bên ngoài lạnh, biểu tỷ mau về đi, muội cũng phải về rồi."

Không dễ dàng gì mới tiễn được Hạ Lan Loan đi, Vụ Nguyệt cũng không dừng lại lập tức cất bước về phía Chiếu Nguyệt lâu.

Nàng cúi đầu, trong lòng nhớ lại chuyện vừa rồi, quá mức chuyên chú mà không để ý phía sau có người đi theo.

Cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, Vụ Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ cả người đã bị kéo mạnh vào trong hòn giả sơn gần đó.

Bốn phía không có ánh sáng, Vụ Nguyệt lại càng không nhìn rõ xung quanh, nàng kinh hoảng muốn hô lên nhưng hai bên má lại bị nắm lại, bên tai là hô hấp trầm thấp, hàm bị cạy mở, ngay sau đó là khí tức quen thuộc tràn vào các giác quan của nàng.

"Là ta."

Tạ Vụ Hành vừa nói chuyện vừa quấn lấy cái lưỡi nhỏ của Vụ Nguyệt, thanh âm khàn khàn mang theo cảm xúc ám muội triền miên, "Tiêu Phái sai ngươi theo dõi ta, ta không thể để hắn biết Công chúa là điểm yếu của ta được."

Đầu óc tràn đầy kinh hoảng của Vụ Nguyệt còn chưa bình tĩnh lại đã bị hơi thở dàyđặc của Tạ Vụ Hành đánh úp, căn bản không cần nàng đi hỏi hắn, chỉ hai ba câu ngắn gọn hắn đã chủ động giải thích với nàng.

Vụ Nguyệt hoa mắt nâng tay muốn đẩy vai hắn ra một chút để nàng thở, nhưng lưỡi lại bị hắn mút phát đau, sau đó thanh âm của hắn vang lên một lần nữa nhấn chìm nàng.

"Công chúa hối hận?"

Huhu được 70 chương rồi cả nhà ơi, chỉ còn khoảng hơn 30 chương nữa là hoàn chính văn rồi. Đề nghị cả nhà chuẩn bị mũ bảo hiểm sẵn sàng, sắp cao trào rồi!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK