• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nô tỳ khai, nô tỳ khai hết!" Thanh Chỉ kích động giống như đã hoàn toàn mất đi phòng tuyến, dập đầu liên túc như thể đều giao phó toàn bộ sinh mạng mình.

"Là ta!" Đột nhiên Hoàng hậu lên tiếng.

Đón lấy ánh mắt mọi người nhìn lại, Hoàng hậu cắn chặt khớp hàm, nuốt một miệng máu tươi xuống bụng, ánh mắt tan rã nói từng chữ một: "Là ta, ta bị ma quỷ ám ảnh, là ta một lòng muốn dùng tà pháp làm Thái tử sống lại."

"Độc phụ này!" Nguyên Võ đế giận dữ, giơ chân đạp bà ta lăn trên mặt đất, "Trẫm nể tình ngươi thống khổ vì mất con, đối với ngươi vẫn luôn dung túng, không nghĩ tới ngươi lại điên cuồng như vậy!"

Hoàng hậy ngã nhào trên đất, trong miệng liên tục lặp lại: "Đều do ta, đều là ta làm..."

Bà khép hàng mi lại chảy nước mắt, bà phải nhận hết, thì mới không liên quan đến Tịch Ninh, không liên luỵ đến mẫu tộc của bà.

Cả người Thái hậu run rẩy, nâng ngón tay chỉ vào mặt bà: "Ngươi vậy mà lại muốn mạng của Ai gia! Hoàng thượng, độc phụ này sao có thể xứng làm mẫu nghi thiên hạ."

Nguyên Võ đế thịnh nộ lập tức muốn phế hậu, Tạ Vụ Hành lên tiếng đúng lúc: "Hoàng thượng, sứ thần còn chờ người định ra hôn sự của Tây U Vương cùng Tứ công chúa, bây giờ mà phế hậu, e là không ổn."

Thịnh nộ trong lòng Nguyên Võ đế khó mà tiêu đi, lạnh lùng nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, trẫm đồng ý thỉnh cầu của Tây U, Tứ công chúa lập tức chờ gả! Còn về phần Hoàng hậu, đức năng bại hoại, thi hành yêu tà cổ thuật mưu hại người khác, truyền Đốc sát Ngự sử tra xét rõ ràng."

Hoàng hậu nghe vậy đồng tử liền tan rã, liều mạng lắc đầu, "Là do chủ ý của một mình thần thiếp... Hoàn thượng... tất cả đều là chủ ý của thần thiếp."

Tạ Vụ Hành hờ hững nhìn Hoàng hậu ngồi bệt dưới đất, búi tóc tán loạn, vẻ mặt thất vọng cùng hoảng hốt.

Hắn tốn nhiều công phu như vậy, sao có thể chỉ lấy một mạng tiện của bà ta chứ.

Tạ Vụ Hành thản nhiên quét mắt nhìn Thanh Chỉ, Thanh Chỉ đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của hắc, chỉ liếc một cái mà nàng ta cảm thấy tóc gáy dựng ngược, cả người như chìm trong hầm băng, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.

Thanh Chỉ căn bản không cần giả vờ, vẻ hoảng sợ lộ đầy trên mặt, nói năng lộn xộn: "Nô... nô tỳ... đều nghe theo Hoàng hậu nương nương sai sử... không... không liên quan đến Tứ công chúa... không quan hệ đến... Công chúa..."

Dứt lời, nàng ta lại làm như lỡ miệng, vội giơ tay bụm miệng lại.

"Việc này Tứ công chúa cũng biết?" Thái hậu không thể tin cất cao giọng.

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Ngọc Thấu cung.

Tiêu Tịch Ninh còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, dương dương tự đắc ngả người trên ghế quý phi, bên trân có một thái giám quỳ hầu đang nịnh nọt bóp chân cho nàng ta.

"Hôm nay tâm tình Công chúa rất tốt." Thái giám ngẩng đầu, không phải ai khác chính là Trọng Thất từng ở cùng viện thái giám với Tạ Vụ Hành trước đây.

Hiện nay hắn đã được phân đến cung của Tiêu Tịch Ninh, được ban tên Tiểu Hỉ Tử.

"Có người gặp xui xẻo, bản công chúa đương nhiên vui vẻ." Tiêu Tịch Ninh không nhịn được giương khoé miệng, tiện tay vê một quả nho cho vào trong miệng.

Nàng rũ mặt nhìn Tiểu Hỉ Tử liếc trộm mình, Tiêu Tịch Ninh hơi tức giận mắng, "Cẩu nô tài, nhìn cái gì?!"

Tiểu Hỉ Tử bị mắng liền run lên, bận bịu cúi thấp đầu, thanh âm Tiêu Tịch Ninh lạnh hơn, "Còn không mau nói."

Tiểu Hỉ Tử không dám ngẩng đầu, đỏ mặt nói: "Nô tài đang nhìn Công chúa ăn no."

Thái độ Tiêu Tịch Ninh khác thường, ngược lại còn cong mắt cười, "Cẩu nô tài nhà ngươi cũng muốn ăn?"

Tiểu Hỉ Tử lớn lên bộ dáng cũng không tệ; da thịt trắng trẻo, nghe Tiêu Tịch Ninh nói còn đỏ mặt, hồng lên tận cổ, "Nô... nô tài không dám..."

Tiêu Tịch Ninh cười châm chọc lại càng khinh thường, dùng mũi chân như đang chời đùa đá đá cằm Tiểu Hỉ Tử, "Ngẩng đầu lên."

Tiểu Hỉ Tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cũng ngước lên, Tiêu Tịch Ninh cúi người tới gần hắn, đem vỏ nho ăn thừa thả vào miệng hắn, "Mở miệng."

Tiểu Hỉ Tử như được báu vật vội há miệng, Tiêu Tịch Ninh ném vỏ nho vào miệng hắn xong, mũi chân liền đẩy cằm lên lệnh hắn ăn.

Tiểu Hỉ Tử nhai vỏ nho trong miệng, như là mỹ vị nhân gian, nuốt xong còn nhìm chằm chằm Tiêu Tịch Ninh, chân nàng mơ hồ quét qua môi hắn, "Cầu Công chúa thưởng nô tài."

"Cẩu nô tài." Tiêu Tịch Ninh miệng mắng nhưng thân thể lại duyên dáng ngửa ra sau.

Tiểu Hỉ Tử quỳ rạp trên mặt đất, nâng chân nàng ta lên, hướng lên phía trên. "Nô tài ước có thể hầu hạ Công chúa một đời, tương lai công chúa có phò mã, có thể đừng bỏ nô tài không..."

"Ngươi là thứ gì chứ..." Tiêu Tịch Ninh nhẹ nhàng thở ra, trong miệng vẫn khinh thường.

Từ lần trước dùng qua loại dược kia, thân thể nàng ta liền xảy ra biến hoá, một tên hoạn quan cũng xứng dùng miệng hầu hạ nàng?

Tiểu Hỉ Tử ra sức, Tiêu Tịch Ninh nheo mắt lại, cắn môi thở dốc: "Ngươi là đồ chơi của bản công chúa, bất quá chỉ cần ngoan ngoãn một chút, bản công chúa đương nhiên không bạc đãi ngươi."

"ẦM----" Cửa lớn đột ngột bị đẩy ra, tiếng động lớn khiến hai người trong phòng giật mình sợ hãi.

"CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ!!" Thái hậu nhìn cảnh phóng túng hoang đường trong điện lập tức đen mặt, nếu không phải có ma ma đỡ phía say, chỉ sợ bà đã ngã nhào ra đất.

Nguyên Võ đế lại càng không cần phải nói, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt đầy tơ máu, khoé mắt như muốn nứt ra.

Tiêu Tịch Ninh hé đôi mắt mơ hồ, nhìn thấy Thái hậu cùng Nguyên Võ đế ở cửa, nàng ta cả kinh thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.

Tiểu Hỉ Tử quỳ rạp xuống đất, run rẩy không nói nên lời.

Tiêu Tịch Ninh ngã xuống từ ghế quý phi, lao đến phía trước, hoảng sợ: "Phụ hoàng... Hoàng tổ mẫu..."

"Ta không có người cháu gái như ngươi!" Thái hậu gầm lên, ánh mắt nhìn Tiêu Tịch Ninh tràn đầy thất vọng, bà thương yêu người cháu gái này nhất nhưng nàng ta lại bày ra bộ dáng xấu xí này, mưu hại tổ mẫu là bà không nói, lại còn không có mặt mũi thâu hoan cùng một tên thái giám.

Tiêu Tịch Ninh bị mắng lập tức run lên, khóc nói: "Hoàng tổ mẫu... hoàng tổ mẫu nghe Tịch Ninh giải thích..."

Thái hậu dù là một cái liếc mắt cũng không cho, chuyển qua nhìn Nguyên Võ đế, "Hoàng thượng xử trí đi."

"Hoàng tổ mẫu..." Tiêu Tịch Ninh khóc lớn cầu xin, Hoàng tổ mẫu không thể không quản nàng...

Trải qua từng chuyện kích động, bệnh đau đầu của Nguyên Võ đế lại tái phát, cảm giác đau đớn khiến đầu ông như muốn nứt ra, nộ khí trong lòng lại càng không thể ngăn chặn, "Chuyện hôm nay ai dám để lộ ra ngoài, chém đầu!"

Tiêu Tịch Ninh nghe vậy liền hơi thả lỏng, Phụ hoàng còn muốn giữ mặt mũi cho nàng, nhưng ngay sau đó nàng ta nghe Nguyên Võ đế nói, "Mười ngày sau, sứ thần rời khinh, hộ giá Tứ công chúa xuất giá Tây U, lập tức đóng cửa chờ gả, một bước cũng không được ra!"

"Phụ hoàng!" Tiêu Tịch Ninh cả kinh la lên, "Phụ hoàng, Tịch Ninh biết sai rồi, người cho Tịch Ninh một cơ hội, nể tình Hoàng huynh cùng Mẫu hậu..."

Tiêu Tịch Ninh nhắc đến Tiêu Diễn cùng Hoàng hậu càng không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.

"Im miệng!" Giờ phút này, trong mắt Nguyên Võ đế, Tiêu Tịch Ninh chính là nhục nhã lớn của ông, "Ngươi nên thấy may mắn còn có thể vì Đại Dận hoà thân!"

Thái hậu khép lạp đôi mắt, làm như không nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Tịch Ninh, nhắc nhở Hoàng thượng, "Còn tên thái giám này nữa."

Trong mắt Nguyên Võ đế tràn đầy sát khí thô bạo, "Người đâu!"

Cấm quân vọt vào trong điện.


"Giết!"

Tiểu Hỉ Tử mở to mắt, trong mắt là sự sợ hãi trước cái chết, dưới thân không khống chế được tiểu ra, "Hoàng thượng tha mạng... Hoàng thượng tha mạng..."

Hắn tựa hồ còn muốn nói cái gì, kiếm trong tay cấm quân đã đâm xuyên qua lồng ngực, máu theo thân kiếm nhỏ giọt chảy xuống.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Trường kiếm rút ra, Tiểu Hỉ Tử đổ rầm xuống, hoàn toàn tắt thở.

Máu bắn lên mặt Tiêu Tịch Ninh, nàng khiếp sợ nhìn thi thể bên cạnh, không ngừng hít vào, cuối cùng sụp đổ thét lên.

"A---------------a---------------!!"

*

Vụ Nguyệt ở Tuyên Minh các ngủ đủ thì tự tỉnh, thấy Tạ Vụ Hành không ở đây liền về Chiếu Nguyệt lâu.

Trở lại Chiếu Nguyệt lâu, nàng phát hiện không khí không đúng, Lan ma ma ở trong đình đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại đưa tay gạt lệ, biểu tỷ cũng đang ở đây, vội vã an ủi bà.

Vừa nhìn thấy Vụ Nguyệt về, Lan ma ma liền vội vàng chạy ra đón, trong mắt tràn đầy lo lắng hỏi: "Công chúa về rồi, người làm ta vội muốn chết."

Vụ Nguyệt bị Lan ma ma lôi kéo nhìn một lượt trên dưới trái phải, trong lòng nàng cũng thấp thỏm theo, chẳng lẽ Lan ma ma đã biết chuyện của nàng và Tạ Vụ Hành.

Nàng chần chừ, không dám tin hỏi: "Sao thế ạ? Có chuyện gì?"

Lan ma ma bị doạ sợ, nhất thời không nói nên lời, cuối cùng vẫn là Hạ Lan Loan chắp vá những gì nghe được kể lại toàn bộ sự tình.

"Ma ma vừa nói với ta, Thái hậu dẫn một hoà thượng đến, nói mệnh cách của muội không đúng; sau đó Hoàng thượng cũng tới, dẫn theo cả Huyền Thanh Tử nhưng hắn lại nói khác. Là trong cung Hoàng hậu có vấn đề, sau đó liền hấp tấp đi cả rồi."

Về phần trong cung Hoàng hậu xảy ra chuyện gì, Hạ Lan Loan vẫn chưa biết, nàng nói tiếp: "Ta chỉ biết Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, để Tiêu Tịch Ninh đi Tây U hoà thân, hơn thế còn là mười ngày nữa, lập tức gả đi cùng sứ thần."

Vụ Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc, trước đó theo ý tứ của Thái hậu, bà sẽ không để Tiêu Tịch Ninh đi hoà thân mới đúng.

Hạ Lan Loan kết hợp mấy cái tin rải rác, suy đoán nói: "Có lẽ là nàng ta muốn hại người, lấy mệnh cách làm cớ, kết quả lại gặp báo ứng."

Vụ Nguyệt không biết vì sao lại nhớ lại, lúc nàng đến Tuyên Minh các, Tạ Vụ Hành lại nói bên ngoài ầm ĩ.

Khi đó nàng nghe không hiểu, hiện tại nghĩ đến, thời điểm nàng ở Tuyên Minh các, là lúc Chiếu Nguyệt lâu loạn hết cả lên.

Vụ Nguyệt khẽ cắn môi, suy đoán của nàng so với quá khứ lại càng xác thực hơn, ước chừng là do hắn an bài tất thảy.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, nàng tuy không thể nhìn thấu tất cả nhưng cũng biết bên trong là từng vòng mưu kế đan xen, nếu là người khác, Vụ Nguyệt sẽ cảm thấy người này tâm tư thâm trầm, không dám tiếp cận, nhưng nếu là Tạ Vụ Hành, nàng lại không hề sợ hãi.

Có lẽ nàng biết, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng.

Hôm nay hắn để nàng tránh đi, cũng là lo nàng sẽ sợ hãi.

"Công chúa rốt cuộc đã đi đâu vậy." Lan ma ma hỏi lại một lần.

Vụ Nguyệt vội vàng hồi thần, nàng chột dạ, ánh mắt cũng khẽ biến đổi, nhỏ giọng nói, "Tạ Vụ Hành nói tìm ta có việc, ta đi qua một chuyến."

Hạ Lan Loan chú ý tới Vụ Nguyệt, vành tai nàng đỏ lên liền đoán được có điểm không đúng, cố ý hỏi: "Vậy hắn tìm muội nói cái gì?"

"Nói... nói chút chuyện vặt thôi..." Vụ Nguyệt chột dạ, vội vàng cho Hạ Lan Loan một cái ánh mắt, tỷ đừng hỏi nữa.


Hạ Lan Loan xấu xa cười dừng chủ đề này lại.

Vụ Nguyệt lặng lẽ nhìn thần sắc Lan ma ma, hai mắt bà đã phiếm hồng, biết bà lo lắng, trong lòng nàng liền đau lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Để ma ma lo lắng rồi, ta không sao."

Lan ma ma nắm chặt tay Vụ Nguyệt, nghẹn ngào gật đầu, "Không có việc gì là được, không có việc gì là được rồi."

Nếu như vừa rồi thật sự xảy ra chuyện, bà thật sự không biết phải nói chuyện với quý phi nương nương như nào.

May mắn không có chuyện gì.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Bên trong Ngọc Thấu cung, cung tì đều lui cả ra ngoài, thi thể của Tiểu Hỉ Tử cũng đã được thu dọn sạch sẽ.

Chỉ còn Tiêu Tịch Ninh hồn xiêu phách lạc ngồi bệt dưới đất, mặt nàng ta tái nhợt đầy vẻ kinh hoàng, thân thể không ngừng run rẩy.

Nàng xong rồi, triệt để xong rồi, tổ mẫu sẽ không giúp nàng, Phụ hoàng cũng tức giận, Tiêu Tịch Ninh khóc không ngừng.

Còn có mẫu hậu, nàng muốn xin mẫu hậu cứu nàng, mắt Tiêu Tịch Ninh sáng lên, có khi vẫn còn cơ hội.

Nàng chống thân thể xụi lơ đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào về phía cửa, nhưng mà cửa lớn đã bị khoá chặt từ bên ngoài, nàng kéo thế nào cũng không mở ra.

"Mở cửa... mau mở cửa cho ta!"

Thanh âm càng ngày càng điên cuồng, giọng càng ngày càng khàn, nhưng bất luận nàng gọi thế nào cũng không ai đến mở cửa.

Mãi cho đến khi trời tốt, trong phòng cũng không có ai vào thắp nến nên chìm trong tối tăm, Tiêu Tịch Ninh tuyệt vọng khóc ngã nhào ra đất.

Nàng nên làm cái gì bây giờ, nàng nên làm gì bây giờ, Tiêu Tịch Ninh chôn đầu vào cánh tay.

Một tiếng "cót két---" rất khẽ truyền vào trong tai, Tiêu Tịch Ninh mơ hồ ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một bóng trắng, từ khe hở cửa sổ nhảy vào, sau đó chậm rãi nhảy lên án kỉ.

Tiêu Tịch Ninh chăm chú nhìn kĩ, là một con mèo trắng.

"Meo----" mèo trắng kêu một tiếng xong nhảy từ trên bàn xuống, từng bước đi về phía Tiêu Tịch Ninh.

Đồng tử nàng ta thắt lại, nhận ra chính là con mèo phá mặt nàng sau đó chạy trốn lần trước, nàng cất cao thanh âm: "Súc sinh này!"

Mèo trắng bước tới gần nàng, trên thân nó lông đều dựng đứng, giống như chỉ đợi thời cơ là sẽ nhào lên.

Tiêu Tịch Ninh cảm nhận được áp lực liền sợ hãi, lùi về phía sau, "Ngươi đi đi... cút đi!"

"Qua đây." Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.

Mèo trắng lập tức đi về phía hắn.

Tiêu Tịch Ninh sợ run lên, vội vàng xoay người, cửa không biết đã bị mở từ khi nào, nam nhân vừa nói khom người, mèo trắng nhảy lên cánh tay hắn, hắn ung dung đứng thẳng lên.

"Là ngươi!"

Thanh âm Tiêu Tịch Ninh bén nhọn.

Là Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành không nhìn nàng, thản nhiên xoa đầu con mèo trên tay, nói như mây trôi nước chảy, "Nếu lại cào rách mặt nàng ta thì sao hoà thân được đây."

Tiêu Tịch Ninh nghe hắn nói, lại nhìn con mèo đã không còn vẻ công kích trên tay hắn, đôi mắt nàng trợn to: "Là do ngươi!"

Lần đó cũng là hắn phái súc sinh này đến cào mặt nàng.

Trong mắt Tiêu Tịch Ninh tràn đầy hận ý ngoan độc: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Tạ Vụ Hành như nghe được chuyện cười: "Tứ công chúa, hiện tại cho dù ta có thật sự giết ngươi, ngươi có thể làm gì ta chứ."

Hắn nói chuyện còn mang theo ý cười bên khoé môi, ánh mắt lại giống như đang nhìn một con kiến, một người chết.

Hắn là hoạn quan, là một thái giám đê tiện, sao lại dám dùng ánh mắt đó nhìn nàng, Tiêu Tịch Ninh dùng sức hít một hơi, vừa phẫn nộ vừa cố áp chế sự sợ hãi, "Mẫu phi của ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Tứ công chúa không biết sao?" Tạ Vụ Hành giật mình nhìn nàng, "Hoàng hậu vì muốn làm Thái tử sống lại, không chỉ dùng tà thuật ở trong cung mà còn thiết kế mưu kế hại Thái hậu, cũng may Thái hậu cát nhân thiên tiếng không chết."

Ngay thời điểm hắn nói hai chữ không chết, ánh mắt chê cười nhìn qua khiến Tiêu Tịch Ninh kinh hãi.

Trong đầu nàng oành một tiếng, từng chữ Tạ Vụ Hành nói như công phá nhận thức nàng ta, Hoàng tổ mẫu đã biết người phía sau hại bà? Nàng không hiểu nổi, sao mẫu hậu lại muốn làm hoàng huynh sống lại.

Tạ Vụ Hành nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của nàng ta, nói tiếp: "Tứ công chúa cũng biết mà, đây chính là do ngươi cùng Hoàng hậu thông đồng, kết quả mưu sát Thái hậu không thành, lại muốn nhân cơ hội này giá hoạ cho Công chúa của ta."

"Ta... sao ta lại muốn mưu sát Hoàng tổ mẫu..." Tiêu Tịch Ninh đang nói thì im bặt, khiếp sợ nhìn Tạ Vụ Hành, "... Là bẫy của ngươi."

Nàng cố gắng xâu chuỗi lại từng chuyện, máu trong thân thể phát lạnh.

Tạ Vụ Hành cười: "Hoàng hậu so với ngươi hiểu nhanh hơn chút."

"Cũng rất thức thời, còn muốn hi sinh chính mình để bảo vệ ngươi cùng Trương gia, thật khiến người khác động lòng." Tạ Vụ Hành nói như vậy nhưng trong ý cười của của hắn lại không hề có chút nào động lòng, "Nhưng ta sao có thể để bà ta được như ý nguyện."

Tiêu Tịch Ninh căn bản không ngờ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, mưu hại Hoàng tổ mẫu làm Hoàng huynh sống lại, tội danh như vậy, sao có thể xoay người dược, giống như chỉ cần Tạ Vụ Hành nói một câu, ngay cả nhà ngoại tổ phụ cũng bị liên luỵ.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi, Tiêu Tịch Ninh như rơi vào hầm băng, tứ chi lạnh toát không ngừng run rẩy.

Nếu ngươi thành thật, ngoan ngoãn đi hoà thân thì tốt rồi."

Tạ Vụ Hành một khắc trước còn dịu giọng như thương xót, đột nhiên lại trở nên hung ác nham hiểm, giống như một con rắn độc, "Cố tình không biết tự lượng sức, muốn động tay đến bảo bối của ta."

Tiêu Tịch Ninh hối hận, nàng ta thật sự hối hận, nếu như nàng ta không hao tổn tâm cơ để Tiêu Vụ Nguyệt đi hoà thân, sẽ không rơi vào bẫy của Tạ Vụ Hành, hiện tại còn liên luỵ đến mẫu phi, đến nhà ngoại.

Tạ Vụ Hành thưởng thức nàng ta thống khổ sụp đổ, nhìn từng người Tiêu gia tuyệt vọng khiến hắn sung sướng vô cùng.

"Nghe nói tính tình Tây U vương tàn bạo, lại ngang ngược, nếu như hắn biết Tứ công chúa không còn trinh trắng..."

Tạ Vụ Hành hơi ngừng lại, ghé mắt nhìn Tiêu Tịch Ninh bộc lộ sự sợ hãi, cười nói: "Tứ công chúa yên tâm, ta cam đoan hắn chắc chắn sẽ biết."

Tạ Vụ Hành đi ra cửa điện, vẫn nghe thấy thanh âm Tiêu Tịch Ninh gào khóc bên trong.

Hắn nhẹ nhàng bước đi.

Trọng Cửu không yên tâm hỏi, "Tứ công chúa ầm ĩ như vậy, nhỡ đâu xảy ra vấn đề..."

Tạ Vụ Hành thản nhiên mở miệng: "Phái người theo dõi, dù nàng ta điên hay ngốc, chỉ cần còn thở, mười ngày sau vẫn phải hoàn chỉnh lên kiệu hoa xuất giá!"

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK