• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lâm không trả lời. Anh đang nghĩ đến việc mình sẽ nói gì, làm gì khi chiếc Camry dừng.

“Hàn Lâm! Anh như vậy là có ý gì? Không cho cưới liền hết yêu bơ nhau luôn hả? Nếu đã như vậy thì dừng xe cho em xuống! Chúng ta hãy xem như mình chưa là gì của nhau!”

Két!

Chiếc Camry phanh gấp tại một cung đường vắng. Hàn Lâm mặt mặt xám xịt như trời sắp làm giông tháng Ba, nhìn cô một hồi lâu rồi hỏi: “Xem như chưa là gì của nhau sao? Khánh Linh, có phải em quá xem nhẹ tình cảm anh dành cho em rồi không? Nói chia tay liền chia tay, đứng lên đi luôn một lèo. Đến chờ một giây xem anh có gật đầu không? Một cái liếc mắt xem anh có đau lòng không? Em cũng không bố thí! Anh đang tự hỏi, có phải em là loài bọt biển nên không có trái tim không?”

Tự nhiên tràn ra một dãy dài trách móc, lần đầu tiên kể từ khi hai người thiết lập mối quan hệ, Khánh Linh bị ngu ngang không biết phản pháo sao cho anh hiểu?

Cô giương đôi mắt to đen long lanh nhìn anh. Cái miệng nhỏ hả ra rồi lại ngậm lại chưa biết nói gì? Cô có dấu hiệu khó chịu.

Vậy mà, Hàn Lâm lại thấy hạ hỏa. Nhìn vào đôi mắt bồ câu trong veo, anh tự nhiên thấy mình ác. Sao lại nỡ ép buộc một con nhóc chưa hiểu sự đời như cô phải sớm làm vợ anh cơ chứ? Anh chửi mình: Hàn Lâm ơi Hàn Lâm! Có phải mày đã quá ớn đồ chay rồi không? Nhưng dẫu mày có ớn tới bản họng cũng phải ráng ăn thêm vài năm nữa. Bởi, món thịt thơm ngon của mày hầm còn có chưa chín! Mày mà háu ăn là đau bụng thổ tả chớt ráng chịu!

Anh mới hai tám tuổi còn trẻ chưa có muốn chớt!

Anh đưa tay bẹo má cô, cười lươn lẹo: “Anh mới hai tám chưa có già. Anh không hối em cưới nữa! Khi nào em cho cưới thì anh cưới! Nên Khánh Linh, em đừng chia tay anh nha!”

Gì vậy trời?

Người ta nói: Thứ lóc nhóc mười tám, đôi mươi như cô mới ăn nói bốc đồng. Còn lão già sắp băm như anh là chín chắn. Vậy tình huống này cô nên hiểu sao đây?

“Anh còn trẻ dư sức đợi em! Dư sức nuôi mười mấy đứa con nhỏ!”

Khánh Linh nhìn trân vào anh. Chẳng thà anh nói nặng vài câu hay bảo cô đường ai nấy đi mà cô còn dễ chịu hơn.

Đằng này anh nói vậy làm cô càng áy náy. Cô chợt nhận ra, mình là một đửa ích kỉ chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Cô không nên nhỏ nhen như vậy nữa!

“Hàn Lâm, em nghĩ kĩ rồi! Tuổi hai chúng ta…”

“Rất hợp! Ba mẹ đã xem kĩ rồi!”

“Ý em nói là độ chênh lệch á! Nó cách quá xa. Anh thì đang già, em thì mới lớn!”

Nếu cô lấy lí do này để kết thúc mối quan hệ của hai người, Hàn Lâm thấy thật oan uổng. Anh ôm mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh: "Đâu phải đến giờ em mới biết tuổi anh? Em đừng viện lí do này nọ, anh không tin em không yêu anh vì anh hơn em mười tuổi.

Khánh Linh, làm đám cưới là một chuyện tốt lành. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, bao đời nay vẫn vậy. Nếu em chưa muốn cưới liền thì anh có thể đợi em. Đợi bao lâu cũng được."

“Có thật không?”

Hàn Lâm anh dám nói không chắc? Em hỏi thừa ghê.

Anh ngoan ngoãn gật đâu: “Một trăm phần trăm.”

“Năm năm được chứ?”

Ui trời ơi, bắt anh ăn chay năm năm nữa á? Nếu là trước đây thì anh ăn được. Vì toàn tiếp xúc với đồ chay. Nay thấy miếng thịt ngon treo trước mặt, bảo anh ăn chay thêm tận năm năm. Như thế này có phải là: “Em thử sức chịu đựng của anh hả? Khánh Linh, anh sợ mình chịu không nổi.”

Cô hào sảng khoát tay giúp anh gỡ rối: “Đến lúc nào anh chịu hết nổi thì nói cho em biết!”

Nhờ câu nói này của cô mà ông già vợ hiến cho anh một kế…ngon tuyệt cú mèo!

Số là hôm nàng đi thực tế ở Huế. Anh thấy nhớ nên suốt ngày ôm điện thoại vô FB. Ăn sáng cũng mở FB, họp cũng mở sẵn FB, kí hợp đồng với đối tác cũng canh FB. Về quê thăm nom ba mẹ vợ thay nàng cũng mở FB. Hễ thấy avatar con bọt biển có chấm tròn xanh là anh liền bay vô.

“Bọt biển! Em về khách sạn rồi hả?”

“Dạ, em mới tắm xong luôn!”

“Vậy cho anh gọi video chút, anh nhớ em quá!”

Cô cười chiều anh chuyển cuộc gọi. Lập tức trên màn hình xuất hiện một cô gái trong bộ váy ngủ màu tím. Bình thường, anh vẫn thấy cô mặc váy. Nhưng là váy đi chơi, đi làm. Hôm nay thấy nàng diện bộ váy ngủ siêu gợi cảm, cơ thể anh tự nhiên căng cứng.

Anh nhìn ngốc vào điện thoại đến nỗi ông già vợ gọi anh ăn cơm, anh cũng không nghe.

Lúc ăn cơm thấy anh nhai cơm như nhai đá ba vợ hỏi: “Con nhớ con bé à?”

Anh không giấu: “Dạ!”

“Vậy sắp xếp đi liền đi! Coi như du lịch nghỉ ngơi vài ngày!”

“Lỡ em ý giận thì sao?” Khánh Linh từng cấm anh, không được làm phiền cô khi cô đang bận.

“Con cứ nói là…anh chịu hết nổi!”

À ha!

Thế mà anh quên!

Hàn Lâm đa tạ ông già vợ. Anh ăn vội bát cơm rồi đi chuẩn bị hành lí. Trước khi lên máy bay, ba vợ còn gọi thêm một cuộc dặn anh: “Có ăn gì nhớ ăn từ từ thôi. Đừng làm con bé hoảng, nó chạy mất dép, biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK